Editor: Trà sữa trà xanh

"Là nồi áp suất nhỏ." Lâm Khả Tụng mừng rỡ trong lòng, hiếm khi Irri ti cảm thấy hứng thú với ý tưởng của cô.

"Nồi áp suất nhỏ sao?" Irri ti sửng sốt hai giây mới phản ứng, "Cô cho nước và hương thảo vào trong nồi áp suất nhỏ, sau đó đun nhừ."

"Đúng, điều quan trọng là thời gian d[d[lqd không được lâu quá, quá lâu thì khí áp sẽ phá hư mùi rau thơm, cho nên khi nước sôi tôi liền tắt lửa, chậm rãi chờ đợi khí áp trong nồi áp suất khôi phục bình thường. Mà trong khoảng thời gian này, hương thảo sẽ dung hợp với nước." Lâm Khả Tụng giải thích.

Irri ti nhếch môi, tự giễu cười một tiếng.

"Khiết Tây Tạp, bà còn ý kiến gì không?" Winston hỏi.

Khiết Tây Tạp lắc đầu một cái nói: "Cho dù là nhân bánh ngọt hay là vị ngọt của chocolate thậm chí bôi phân lượng của bột trà cũng đúng mức. Vị rau cũng sẽ không quá lỏng, độ ngọt cũng rất chuẩn xác, có thể nói món điểm tâm ngọt này được tái hiện lại rất hoàn mỹ."

Chuyện cho tới bây giờ, thay vì lựa xương trong trứng gà không bằng lấy tấm lòng bao dung ca ngợi đối phương.

Hơn nữa theo lời của bà là "tái hiện lại". Nói cách khác bánh ngọt trà ca kịch của Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng cho dù rất xuất sắc, nhưng cũng chỉ là bắt chước tác phẩm của cô.

"Tốt! Hai bên đều ca ngợi lẫn nhau, tôi thấy không có chút xung đột nào, thật sự khiến người ta rất thất vọng. Làm ơn, đợi đến khi nếm thử món điểm tâm, hai bên đừng có “tương thân tương ái’ như vậy nữa!"

Nói xong, Winston nhận lấy phiếu kết quả từ nhân viên, nhíu mày nói: "Aha, số phiếu bầu rất gần nhau! Tổng cộng có mười ba giám khảo bỏ phiếu cho Khiết Tây Tạp và Irri ti, mà Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng lấy được 12 phiếu còn lại! Chúng ta hãy cùng xem kết quả phiếu bầu bây giờ của hai bên! Hai vị đầu bếp chánh Quintin lấy được tổng cộng 70 phiếu! Mà đầu bếp chánh Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng lấy được 75 phiếu! Còn lại hai món ngọt, thế cục vẫn có cơ hội thay đổi! Không ai chắc chắn sẽ có bên nào xảy ra sai lầm hay không, hay là phát huy hết mức tạo ra kì tích!"

Lúc này, nhân viên làm việc đưa tới món điểm tâm ngọt thứ hai, kem sơn tra hương thảo.

Lâm Khả Tụng nhìn tác phẩm đã hoàn thành của Khiết Tây Tạp cùng Irri ti. Món ăn được bày ở trên bàn có tính thẩm mỹ độc đáo tinh tế thuộc về phái nữ, cao nhã mà chăm chút từng chi tiết. Đồ ngọt như vậy, cho dù mùi vị như thế nào, chỉ dựa theo thị giác cũng đã khiến người ăn hết sức hưởng thụ.

Họ dùng ở cà rốt trung ương moi ra một tiểu cái rãnh, khoai tây hấp bơ được đệm ở đáy khay cố định trụ cà rốt, một ly rượu đỏ tựa vào trên cái lõm của cà rốt, mà bên trong chứa mấy viên bọc sơn tra màu đỏ bọc đường. Mấy miếng lá non bạc hà cùng nhị hoa dương cam cúc làm đẹp ở phía trên, làm người ta tim đập thình thịch.

"Thử xem." Ánh mắt Irri ti tập trung vào Lâm Khả Tụng.

Thay vì nói áp lực đến từ Irri ti không bằng nói đây là một cuộc khảo nghiệm. Cô muốn thử đầu lưỡi của Lâm Khả Tụng có phải là thật nhạy bén không, kỹ thuật nấu nướng của cô rốt cuộc là dựa theo bóng dáng của Giang Thiên Phàm, hay là cô có ý tưởng riêng.

Lâm Khả Tụng nuốt nước miếng, cô có chút khẩn trương nâng muỗng lên, múc một viên sơn tra đưa vào trong miệng.

Hàm răng cắn, truyền đến âm thanh rắc rắc thanh thúy vang lên, vỏ bọc đường ở trong miệng cô vỡ vụn ra, tiếp theo là vị chua cùng chát của sơn tra, chỉ là chua xót không có kéo dài quá lâu, vị ngọt nhu hòa của kem hương thảo rất nhanh bao vây của cô.

"Như thế nào, có ý kiến gì không?" Irri ti ôm cánh tay hỏi.

Cô không nhìn Giang Thiên Phàm, vẫn nhìn chằm chằm Lâm Khả Tụng.

"Ăn thật ngon, độ dầy mỏng của vỏ bọc đường vừa đúng, hơn nữa đủ độ lạnh. Trong vỏ bọc đường  có ít mảnh vụn của da chanh, mùi thơm ngát cùng vị chua cùng vị ngọt kết hợp với nhau, khiến vỏ bọc đường có mùi vị rất đơn giản trở nên sinh động hẳn lên. Sơn tra được lựa chọn rất hoàn mỹ, trong sơn tra bị khoét rỗng vô cùng có kỹ xảo. Vị kem hương thảo cũng rất mềm nhẵn, sữa tươi và hương thảo cũng không hoàn toàn cướp đi vị chua vốn có của sơn tra, ngược lại khi kết hợp với nhau, khiến người ta rất muốn ăn thêm. Quan trọng nhất là, mùi vị của quả bách hương trong kem...... Rất mát mẻ!" Lâm Khả Tụng rất nghiêm túc đánh giá.

"Là mảnh vỡ của quả bách hương. Bởi vì không gian bên trong sơn tra không lớn, nếu như nhét quả bách hương lành lặn vào, không gian không đủ, mà kem cũng không có biện pháp kết hợp với quả bách hương." Irri ti thong thả giải thích, "Chỉ là Lâm tiểu thư, lời mà tôi muốn nghe không phải chỉ có ca ngợi cùng tán thành. Chúng tôi thay đổi hoặc là nói nâng cấp món điểm tâm ngọt này, không biết cô đối với sự nâng cấp như vậy, có đề nghị gì khác không?"

Dù sao bây giờ Lâm Khả Tụng chỉ là học sinh của Giang Thiên Phàm, cô thật sự có thể đưa ý kiến với đầu bếp chánh nổi danh như Irri ti sao?

Giang Thiên Phàm cũng ăn một viên.

"Đầu bếp chánh Giang Thiên Phàm, anh sẽ giống Lâm tiểu thư keo kiệt cho ý kiến sao."

"Cô ấy và tôi có vị giác cùng cái nhìn giống nhau, nên để cho cô ấy nói."

Vẻ mặt Giang Thiên Phàm thản nhiên, anh rất khẳng định Lâm Khả Tụng có thể nói ra suy nghĩ của mình.

"Được rồi, đầu bếp chánh Quintin, tôi nói thẳng vậy." Ánh mắt Lâm Khả Tụng trở nên kiên định, hôm nay cô là một đầu bếp, không cần vì quyền uy trước mặt mà sợ hãi rụt rè, "Mặc dù cho mảnh vụn của vỏ chanh là một ý tưởng rất tốt, chỉ là tôi cảm thấy thời điểm cho vào không đúng lúc."

"Cái gì?" Ánh mắt của Khiết Tây Tạp híp lại.

"Vỏ chanh có nhiều nhiệt lượng, nhiệt độ bình thường của nó cao hơn chất ăn mòn, thậm chí sẽ có một chút chua sót. Các vị vì để cho từng trái sơn tra dính vào vỏ chanh, cho nên khi nấu vỏ bọc đường, thừa dịp vỏ bọc đường còn là chất lỏng liền rắc mảnh vụn vỏ chanh lên phía trước, đúng không? Nhưng lúc này, nhiệt độ của đường cũng không phải là thấp, nhiệt độ của vỏ chanh cũng không thấp, hơn nữa sẽ mất đi độ dãn...... Cho nên khi tôi cắn lên vỏ bọc đường nếm vị vỏ chanh, cảm thấy...... Thật là đáng tiếc......"

Lâm Khả Tụng không nói tiếp, bởi vì sắc mặt của Khiết Tây Tạp đã thay đổi.

"Anh cũng cho là như vậy sao? Đầu bếp chánh Giang Thiên Phàm?"

"Bà có thể nếm thử." Giang Thiên Phàm đẩy đĩa đối diện Khiết Tây Tạp.

Khiết Tây Tạp cũng múc một viên, khi bà cắn vỏ bọc đường, mi tâm chậm rãi nhíu lại.

Quả thật bà đã tính lầm. Mặc dù chất ăn mòn biến hóa cũng không lớn, người bình thường có lẽ căn bản không để ý, nhưng bà không nghĩ đến bị cô gái nhỏ này nếm ra.

"Khả Tụng đã đưa ra ý kiến của tôi rồi, đầu bếp chánh Quintin, bà cũng nếm thử kem sơn tra hương thảo của chúng tôi đi."

Giọng nói của Giang Thiên Phàm không phập phồng, lại toát ra khí thế tương tự như nắm chắc phần thắng.

Khiết Tây Tạp liếc mắt nhìn món ăn trước mắt, món ngọt này được trang trí rất đơn giản, tựa như tính tình của Giang Thiên Phàm.

Đó là một vỏ trứng nằm sấp, phía trên có mấy miếng dâu tây cắt miếng, phối hợp mảnh vụn bạc hà, giống như là trong đất đai nở ra một bông hoa xinh đẹp.

Khiết Tây Tạp khơi một viên sơn tra lên, mới vừa đưa đến khóe miệng đã ngửi thấy một mùi thơm ngát.

"Hoa quế?" Khiết Tây Tạp ngẩn người.

"Là hoa quế. Chúng tôi cũng cùng giống như bà, muốn vỏ bọc đường đơn điệu có nhiều mùi vị hơn, cho nên chúng tôi lựa chọn dùng hoa quế tăng thêm hương thơm. Nhưng mà chúng tôi chỉ bỏ thêm chút ít, bởi vì không muốn hoa quế áp đảo mùi vị kem hương thảo."

"Còn có rượu Rum." Irri ti mở miệng nói, "Dùng rượu Rum tăng thêm dư vị cho vỏ bọc đường, đúng là ý tưởng tương đối cao minh."

"Rượu Rum là ý tưởng của Khả Tụng." Giang Thiên Phàm nghiêng đầu.

Irri ti nhếch môi cười cười, cô không ngờ mình lại một lần nữa hứng thú với Lâm Khả Tụng: "Là cái gì khiến cô nghĩ đến khi chế biến vỏ bọc đường cho rượu Rum vào? Linh cảm bộc phát từ trong chocolate nên cho rượu vào sao?"

Lâm Khả Tụng nhếch môi lắc đầu một cái: "Không phải tới từ chocolate, cũng không phải là đến từ bất kỳ thức ăn gì, mà là tâm tình khi yêu một người."

"Tâm tình khi yêu một người sao?" Irri ti có chút khó hiểu.

"Tôi tin tưởng cô cũng yêu người nào đó, coi như anh cách cô rất xa xôi, cô cũng cố gắng đến gần. Coi như anh không nhìn cô, cô cũng không nhịn được nhìn anh. Cho dù biết rõ những thứ mình bỏ ra sẽ không có hồi đáp, hay là muốn sóng vai ở bên cạnh anh ấy. Cái này giống như là vị ngọt trong rượu, rõ ràng sắp say đến nỗi quên mất mình là ai, nhưng vẫn không muốn tỉnh táo lại."

Irri ti nhìn ánh mắt của Lâm Khả Tụng, hồi lâu, cô quay mặt nhìn Giang Thiên Phàm.

Anh vĩnh viễn không biết cô đã dùng ánh mắt gì nhìn anh, tất cả mong đợi cùng hi vọng của cô đối với anh giống như một giọt rượu rum rơi vào nước, không thể nào thu hồi, cũng không thể chia lìa.

"Đây đúng là rất tinh xảo, ý tưởng rất tuyệt vời." Ánh mắt Irri ti chậm rãi quay lại trên người Lâm Khả Tụng.

Môi của cô mím lại thành đường cong, trong tươi cười có cảm giác thả lỏng. Đó là vui vẻ phát ra từ nội tâm.

"Khiết Tây Tạp? Bà có ý kiến gì không?" Giang Thiên Phàm hỏi.

Mặc dù trên mặt rất bình tĩnh, nhưng Khiết Tây Tạp phải thừa nhận mình không cam lòng. Cho dù vỏ bọc đường pha trộn cân đối, chất ăn mòn của sơn tra cùng kem Hương Thảo bị nhiệt độ ở khoang miệng hòa tan giống như nham thạch nóng chảy lao ra ngoài đất ngọt ngào chinh phục vị giác, thậm chí mùi thơm hoa quế nhàn nhạt cùng mùi vị Hương Thảo phối hợp với rượu Rum, quả thật giống như là một bữa tiệc vị giác gặp gỡ tất cả mùi vị.

Bà không tìm ra bất kỳ tỳ vết nào.

"Nó rất hoàn mỹ." Khiết Tây Tạp nặn ra một nụ cười.

Nếu như không có bất kỳ đối lập, người bình thường nhất định sẽ cảm thấy kem sơn tra hương thảo của Khiết Tây Tạp và Irri ti mỹ vị không ai địch nổi, nhưng mùi vị mà Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng mang đến càng làm say lòng người.

Một vòng này, Khiết Tây Tạp biết chênh lệch sẽ lớn hơn.

Bà không xem thường Giang d[[dlqd Thiên Phàm, nhưng bà biết mình xem thường ánh mắt của Giang Thiên Phàm.

Cũng không phải tất cả ai có năng lực đều trở thành học sinh của anh, càng không cần phải nói hợp tác.