Editor: tu tai

Có phải cô đã thực sự thích người đàn ông này rồi hay không?

"Khả Tụng, em có biết em yêu anh hay không."

Giọng nói của anh luôn bình tĩnh như vậy, thậm chí khi nói xong câu nói này, Lâm Khả Tụng vẫn còn thẫn thờ.

"Mặc dù anh đã nói với em vô số lần rằng, anh không quan tâm em thi đấu thắng hay thua, anh không muốn em biến thành một anh khác. Nhưng trong lòng em vẫn thầm nghĩ, ‘ nếu như là Giang Thiên Phàm ’ sẽ làm như thế nào."

Trái tim Lâm Khả Tụng run lên một cái.

Cô cố gắng đẩy Giang Thiên Phàm ra, tách khỏi lồng ngực của anh, lại không nghĩ rằng đối phương càng dùng sức ôm chặt cô hơn.

"Làm như không có anh ở bên cạnh, em không yên tâm. Em sẽ tưởng tưởng trong lòng, anh đang nhìn em, đứng ở bên cạnh em."

Lông mày của lâm Khả Tụng nhíu lại, rốt cuộc thì Giang Thiên Phàm phát hiện ra từ lúc nào? Ngay cả chuyện mà cô cố quên, rõ ràng mắt nhìn không thấy thế nhưng anh lại nhìn ra được.

"Nếu như anh nghiêm túc nói với em, anh rất cần em, anh muốn em ở bên cạnh anh. Hãy hỏi bản thân mình một chút, có phải sẽ cố gắng ở bên cạnh anh hay không. Đây là vì đồng tình, vì tôn trọng, hay vì em hoàn toàn không thể rời bỏ anh được, trong đáy lòng em mong đợi anh nói với em như vậy?" Giọng nói của anh bình tĩnh, luôn luôn không hề dao động, lại rõ ràng như lời rủ rỉ êm tai và ấm áp.

Những lý do bị cố tình quên lãng, bị cố gắng trốn tránh, bị bản thân xoa dịu kia lại bị anh vạch trần như vậy, cổ họng Lâm Khả Tụng nghẹn ngào.

Theo bản năng cô nắm tay thành nắm đấm, dùng sức nắm chặt áo của Giang Thiên Phàm.

"Thật ra thì lúc anh tham gia dạ tiệc hôm nay đã nghe nói Tống Ý Nhiên có ý kết thân cùng nhà họ Sở. Nhưng mà anh vẫn dẫn em vào trong này, để em chính tai nghe được tin tức đó. Cũng không phải vì anh muốn em thất vọng với anh ta."

Đúng vậy, Giang Thiên Phàm có sự kiêu ngạo của anh, mục đích của anh không phải cái này. Mặc dù anh nói sẽ không dễ dàng để cho người đàn ông khác mang lại hạnh phúc cho cô.

"Anh chỉ muốn em biết, cho dù có một ngày mất đi Tống Ý Nhiên, không cách nào đặt bản thân đến trên người anh ta nữa, em cũng không đau lòng giống như trong suy nghĩ của mình. Nhưng nếu như người mà em bỏ lỡ là anh? Em có nén khóc trước mặt mọi người được hay không, có còn hơi sức rời khỏi chỗ đó nữa hay không?"

Lâm Khả Tụng trợn to hai mắt, dùng sức nhìn đối phương.

Dòng suy nghĩ của cô bành trướng, có quá nhiều điều muốn nói cũng muốn hỏi, đều ngạnh ở cổ họng.

Cô giống như mất đi khả năng nói vậy, vụng về mà lo sợ không yên.

Nhưng vào giờ khắc này cô tỉnh táo lại vượt xa mười năm trước.

Vòng ôm của Giang Thiên Phàm từ từ buông ra, lúc mất đi trói buộc, cô bỗng rơi vào khoảng không, giống như tất cả băng lãnh vọt đến, cô càng cần độ ấm từ anh. Mà ngón tay của anh chui vào tóc cô, nhẹ nhàng chải vuốt.

"Khả Tụng, anh đã từng nói món trứng chiên cà chua em làm ăn rất ngon, cũng đồng ý chỉ cần em làm ra món ăn ngon gì đó, sẽ đồng ý một điều kiện của em. Em chắc chắn mình không có gì muốn anh làm, hoặc là vấn đề gì muốn hỏi sao?"

"Em có. Vẫn luôn có." Lâm Khả Tụng cố gắng nặn âm thanh từ trong cổ họng ra, sợ mình nhìn quá hèn nhát, bỏ qua khát vọng cùng dũng khí thật vất vả mới dâng lên được.

Cô từng cố gắng hết sức khắc chế bản thân trong bữa tiệc, muốn Tống Ý Nhiên tỉnh táo.

Mà giờ khắc này, cô cũng cố gắng hết sức vì cô đang tràn đầy mong chờ.

Cô cảm thấy mình giống như thiêu thân dập lửa, mà Giang Thiên Phàm là ngọn lửa ấm áp đẹp nhất trên cõi đời này.

Cô muốn biết, nếu như cô xông về phía anh, kết cục là bị thiêu rụi, hay là dục hỏa mà sống.

"Vậy hãy nói bây giờ đi."

Bên ngoài buồng điện thoại nước mưa như trút xuống, ánh sáng tia chớp xẹt qua mặt của Giang Thiên Phàm.

Hai mắt của anh càng thâm thúy hơn.

"Anh yêu em sao? Giang Thiên Phàm, ý của em là anh hiểu thích và yêu khác nhau sao?"

Cô chờ đợi đáp án của anh.

Giống như là chiếc chuông treo trên gác nhà thờ, chờ đợi giây phút được đánh lên tiếng.

"Đương nhiên anh hiểu thích và yêu khác nhau. Vấn đề là Khả Tụng, em hiểu mong đợi một người cùng yêu một người khác nhau sao?" Tiếng nói của Giang Thiên Phàm rất nhẹ, giống như bị nước mưa bao phủ, cô phải cố gắng cẩn thận phân biệt.

"Nếu như anh hiện tại, vẫn không tính là yêu em, thì anh không biết mình phải yêu em như thế nào nữa. Anh để ý bước chân của em, tiếng nói chuyện của em. Những lúc em đến gần anh, thì anh sẽ mong đợi ngửi thấy mùi hương của em. Em ăn cái gì, em đi qua những nơi nào, là cái gì để lại mùi trên người em. Nguyên nhân em nói dối, em ca hát lúc tắm, âm thanh em nói chuyện điện thoại với Tống Ý Nhiên lúc đứng dưới tàng cây, hơi thở của em mỗi khi anh cố ý đến gần em. Anh chưa từng để ý đến một người như vậy. Nếu như có thể, xin em cũng nghiêm túc tiếp nhận anh......"

Lâm Khả Tụng chợt hiểu ra, ngày đó trong bữa tiệc sinh nhật của Mông Ca Mã Lợi, sở dĩ Giang Thiên Phàm sẽ đến bên cạnh cô, cũng không phải bởi vì nước hoa mùi cam của phu nhân Smith, mà bởi vì anh vẫn nhớ mùi của cô.

Giang Thiên Phàm, để ý đến cô hơn gấp trăm ngàn lần so với suy nghĩ của cô.

Có một nguồn lực lượng sai khiến cô, giống như xương cốt toàn thân được tạo ra một lần nữa, cô lại lớn lên một lần nữa.

Cô ngẩng mặt, hôn lên môi Giang Thiên Phàm.

Đó là một loại vui mừng như rơi xuống từ bên vách núi, rõ ràng làm xong chuẩn bị va chạm với mặt đất lại ngoài dự đoán mọi người phá gió bay lên.

Cô biết đó không phải bởi vì cô bị đối phương cảm động, mà bởi vì một lần lại một lần trong lòng tích góp cảm xúc, trở thành lực lượng của cô.

Giang Thiên Phàm hướng về sau dựa vào tường thủy tinh.

Lần này cô nghiêm túc cảm thụ anh, thân nhiệt của anh bỗng lên cao, bả vai của anh buộc chặt, vẻ kinh ngạc của anh cùng với lực độ anh hôn đáp lại cô.

Thì ra Giang Thiên Phàm không phải một tảng băng.

Chỉ cần một đốm lửa nhỏ, lửa cũng sẽ cháy lan ra đồng cỏ.

Anh giữ chặt cái gáy của cô, chỉ sợ co sẽ rời đi, sống lưng của cô không chống đỡ nổi lực lượng của anh gãy về phía sau, cho đến khi một cái tay khác của anh vững vàng chống đỡ phía sau lưng của cô.

Không biết đã trải qua bao lâu, một chiếc xe màu đen đỗ lại bên ngoài buồng xe điện thoại.

Miller che dù đi tới cạnh cửa.

Lâm Khả Tụng cảm thấy đầu óc của cô giống như không thuộc về mình, cô chỉ biết Giang Thiên Phàm đẩy cửa kính của buồng điện thoại ra, gió lạnh thổi vào, cô run lẩy bẩy.

Anh cởi áo khoác tây trang bị ướt một nửa của mình ra, khoác lên người cô, Miller che dù, đua bọn họ ra vào trong xe.

Xe chạy, ngoài cửa sổ là một mảnh mưa gió mông lung.

Lâm Khả Tụng tựa vào trong lồng ngực Giang Thiên Phàm, nhắm mắt lại, cô cảm nhận được lực độ Giang Thiên Phàm ôm cô.

Anh rất muốn ôm chặt cô, lại giống như là lo lắng cô sẽ ghét anh trói buộc mà không thể không khắc chế, ngón tay của anh không biết vuốt tóc rơi bên vành tai cô bao nhiêu lần, sau đó nói với Miller: "Tăng nhiệt độ lên một chút."

Anh đưa cô trở về biệt thự.

Mưa đã ngừng từ lúc nào không biết.

Trăng sáng để lộ ra ánh sáng nhạt từ khe hở của những đám mây.

Lâm Khả Tụng đi ra cửa này, nhìn thấy Meire cùng Nina đang chờ ở cửa, có một loại cảm giác như cách một đời.

"Nước nóng đã đặt xong, thưa Ngài."

Giang Thiên Phàm cầm tay cô, dẫn cô đến phòng mình, đẩy cửa phòng tắm ra.

Đây là lần đầu tiên Lâm Khả Tụng đến phòng tắm của anh, rất lớn rất sáng ngời, gọn gàng sạch sẽ giống như Giang Thiên Phàm vậy.

"Tắm một chút cho thoải mái, ngủ một giấc."

Lúc này Lâm Khả Tụng mới nhớ tới, ngày mai cô còn phải thi đấu.

Hơn nữa nơi này là phòng tắm của Giang Thiên Phàm, khi anh trong phòng tắm...... Lâm Khả Tụng bỗng có cảm giác quẫn bách.

"Em...... Em vẫn nên dùng phòng tắm của em là tốt rồi!"

"Em đang nghĩ lung tung cái gì?" Khóe môi Giang Thiên Phàm đình trệ, rõ ràng nụ cười kia chỉ để cho cô thấy.

"Em không nghĩ lung tung gì cả......"

"Nếu như em thật sự nghĩ, thì anh cũng có thể cho được." Giang Thiên Phàm khẽ cúi đầu xuống.

Cặp mắt kia chiết xạ ánh đèn, ánh mắt của anh rất mê người, theo bản năng Lâm Khả Tụng lui về phía sau nửa bước.

"Hiện tại không cần anh cho!" Lâm Khả Tụng phản ứng kịp, rõ ràng người này có ý trêu cợt cô.

Đây mới thật sự là Giang Thiên Phàm sao?

Có phải ngày trước anh đã từng rất nhiều lần trước mặt là dáng vẻ nghiêm túc sau lưng trêu cợt cô chẳng qua cô không biết hay không?

"Vậy anh ở bên ngoài chờ em."

Giang Thiên Phàm rời khỏi phòng tắm, để lại không gian cho Lâm Khả Tụng.

Khi anh rời đi, Lâm Khả Tụng không kịp chờ đợi khóa cửa phòng tắm lại.

Cô cởi chiếc áo khoác ướt nhèm nhẹp của mình xuống, ngồi vào trong bồn tắm. Nước ốm bao bọc lấy cô, cô chợt nghĩ đến lúc nằm trong lồng ngực Giang Thiên Phàm trong buồng điện thoại.

Mỗi một câu anh nói với cô, cô đều nhớ rõ ràng.

Mùi vị của nước mưa hòa lẫn cùng không khí ướt lạnh, âm thanh của anh giống như muốn bốc hơi tất cả hơi nước.

Tất cả tựa như nằm mơ, giống như đâm một cái sẽ bể.

Tiếng gõ cửa vang lên, trái tim Lâm Khả Tụng nhất thời loạn nhịp.

"Sao em không truyền đến tiếng động gì thế." Tiếng nói của Giang Thiên Phàm truyền đến từ bên kia cánh cửa.

Anh vẫn luôn chú ý đến cô sao?

"À?" Lâm Khả Tụng không hiểu mình nên phát ra tiếng động thế nào.

"Không phải là em thích hát thầm sao, hát đi."

Lâm Khả Tụng quýnh rồi.

"Không phải nói không cho phát ra tiếng, sợ ầm ĩ đến anh sao......"

"Nếu em không ra tiếng, anh không biết em đang ở đâu."

Rõ ràng là một câu rất đơn giản, hốc mắt cô lại nóng lên.

Cô hát lên một bài hát cũ《you》, cô nhớ không rõ lời bài hát tiếng Anh, ngâm nga giai điệu lung tung.

Cô biết Giang Thiên Phàm đang nghe, điều này làm cho tâm tình của cô tốt ngoài dự liệu.

Lúc cô ra khỏi phòng tắm, phát giác Giang Thiên Phàm đang dựa vào cạnh cửa.

Anh khoanh tay, cặp chân dài vắt chéo, trên mặt không có chút vẻ khó chịu nào.

Áo sơ mi ướt khẽ dính vào trên người của anh, bờ vai rắn chắc cùng đường cong thắt lưng ẩn hiện khiến cô theo bản năng phải quay mặt đi chỗ khác.

"Đến lượt anh rồi."

Anh nhẹ nhàng nói một câu.

Tiếng nước chảy vang lên, Lâm Khả Tụng không biết mình nên đi nơi nào.

"Sấy khô tóc chờ anh."

Giọng điệu của anh bình tĩnh, chẳng qua lúc cửa phòng tắm đóng lại, Lâm Khả Tụng có một loại xúc động muốn trốn chạy.

Cái gì gọi là"Sấy khô tóc chờ anh" chứ?

Cái này rất dễ dàng sinh ra suy nghĩ xa vời có biết hay không?

Giang Thiên Phàm nói cô "Suy nghĩ lung tung", cho nên anh sẽ không làm gì với cô.

Nhưng rõ ràng chính anh cố ý muốn làm cô suy nghĩ lung tung!

Lâm Khả Tụng không rối rắm quá lâu, thì Giang Thiên Phàm từ trong phòng tắm bước ra. Cô ngồi ở trên ghế sa lon, ngừng thở, nhìn bóng dáng thon dài của Giang Thiên Phàm đi qua bên cạnh cô.

Anh mặc quần áo ngủ bình thường ở nhà, ngồi xuống bên giường, vỗ vỗ chăn, "Em lại đi đâu rồi? Còn chưa tới ngủ. Ngày mai anh đưa em đến khách sạn Rhede Wenson."

Lâm Khả Tụng đứng dậy, đây không phải lần đầu tiên cô ngủ bên cạnh Giang Thiên Phàm. Chẳng qua lần trước, cô ôm máy tính bảng ngủ, lần này cô lại rất tỉnh táo.

Giang Thiên Phàm đưa tay ra, giống như đang tìm kiếm hơi thở của Lâm Khả Tụng trong không khí.

"Anh muốn ôm em."

Giọng nói của anh luôn có một loại phong cách trong trẻo lạnh lùng, không có chút ý vị mềm mại cưng chìu nào, cảm giác giống như anh chỉ đang trần thuật.

Nhưng cô lại có một loại xúc động muốn chạy vọt vào trong lồng ngực của anh.

Cô giữ chặt ngón tay của anh, bị anh dẫn vào trong ngực.

Anh hôn lên trán cô, "Ngủ đi."

Tất cả giống như là bị hòa tan, bên tai Lâm Khả Tụng là tiếng tim đập trầm ổn của Giang Thiên Phàm, trong mũi quanh quẩn hơi thở nam tính nhẹ nhàng khoan khoái ôn hoà hiền hậu  của anh.

Thế giới của cô giống như bị anh bao bọc, suy nghĩ của cô an tâm chìm xuống.

Mà bữa tiệc sinh nhật của Tống Ý Nhiên cũng đến điểm cuối vào giờ phút này.

Các vị khách lục tục rời đi.

Trên mặt Tống Ý Phàm tràn đầy nụ cười, không ngừng cười nói cùng Sở Đình và bác của cô ấy.

"Ý Nhiên, anh thấy nếu không cũng xin cho Sở Đình đến trường học của em đi! Như vậy hai người có thể ở cũng một chỗ!"

"Nếu như anh thích Sở Đình như vậy, không bằng anh cưới cô ấy đi." Tống Ý Nhiên lạnh lùng mở miệng.

"Em đang nói lăng nhăng gì đó! Không phải vừa rồi vẫn còn tốt sao?" Tống Ý Phàm trừng mắt nhìn về phía Tống Ý Nhiên.

"Anh hai, anh muốn quỹ đầu tư cha để lại cho em, em không có ý kiến. Đều là người nhà họ Tống, anh chưa bao giờ từng nghĩ cho em một chỗ trong Hội Đồng Quản Trị, cái này cũng không quan hệ, tất cr mọi thứ của nhà họ Tống em không cảm thấy hứng thú giống như anh tưởng đâu. Anh tin tưởng chú Tư còn hơn người em trai ruột này, cũng không sao cả, ít nhất anh cho em ăn ngon, không cho em đói ngày nào. Anh cái gì cũng có, Tống Ý Phàm, nhưng anh chính là không biết đủ. Ngay cả hôn nhân của em anh cũng muốn lấy ra dùng rồi hả?"

Tống Ý Nhiên đút tay vào túi, dáng vẻ lười biếng, trong con ngươi lại có một loại lực lượng có thể xuyên thủng tất cả.

Tống Ý Phàm cắn chặt hàm răng, đáy mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên, "Em nói cái gì?"

"Em nói cái gì, chẳng lẽ anh không rõ ràng lắm sao? Nếu như anh muốn dùng hôn nhân của em, không sao, nhưng là ngay cả người không hè liên quan đến nhà họ Tống ở bên cạnh em anh cũng muốn dùng đến, rốt cuộc thì anh đã vô sỉ đến trình độ nào rồi?"

Tống Ý Nhiên bắn nắm giẫy vẫn đặt trong lòng bàn tay ra, vừa đúng rơi lên mũi giày của Tống Ý Phàm.

Tống Ý Phàm tiến lên một bước, dùng sức giữ chặt bả vai của em trai: "Em đã cảm thấy quan trọng, vậy thì cũng không phải là không hề liên quan. Nếu như không muốn cuốn theo người không liên quan đến nhà họ Tống vào, phương pháp tốt nhất chính là làm chuyện mà em nên làm! Nếu không, chờ anh thu mua công ty cha Lâm Khả Tụng đang làm việc, việc đâu tiên chính là giảm biên chế!"

Tống Ý Nhiên khẽ hừ một tiếng, lấy tay anh trai ra, "A, em mỏi mắt mong chờ anh có thật sự thu mua được không? Chỉ mong lúc anh thất bại, chú Tư mà anh tín nhiệm nhất có thể bày mưu tính kế vì anh."

Nói xong, Tống Ý Nhiên không lưu luyến chút nào xoay người rời đi.

"Ý Nhiên!" Sở Đình bước nhanh đi theo.

Khi bọn họ một trước một sau đi tới cửa thang máy thì Tống Ý Nhiên nghiêng mặt sang bên nhìn khuôn mặt đầy chờ mong của Sở Đình, lay lay đầu nói: "Đừng đi theo tôi nữa, Sở Đình. Tôi không trực tiếp cự tuyệt lễ đính hôn buồn cười này trong bữa tiệc, chính là để lại chút mặt mũi cuối cùng cho em."

"Anh không thích em, không sao cả." Sở Đình nhún vai, đáy mắt là một mảnh bất đắc dĩ, "Dù sao bác của em cũng sẽ sắp xếp để em gả cho một người khác mà em không thích thậm chí là không biết. Nếu như vậy, em tình nguyện gả cho người em yêu."

"Nhưng đối với tôi mà nói, điều này rất quan trọng hơn. Em dùng điện thoại di động của tôi, gởi tin nhắn cho người trong lòng của tôi, lừa gạt cô ấy tới đây, nghe được tin tức tôi và em đính hôn, đây là sự thị uy hay là sự trả thù của em đối với tôi?"

"Đây là cách em giúp anh thanh tỉnh. Anh thích Lâm Khả Tụng, em đã sớm xác định được rồi. Anh hưởng thụ tất cả tất cả, anh có thể phách lối xài hết mỗi một phần tiền anh trai anh đưa cho anh, anh có thể tiếp nhận từng cô gái đến gần anh, nhưng có một điều, thời gian anh giành cho Lâm Khả Tụng là tuyệt đối không cho phép người khác quấy rầy. Nhưng anh có thích cô ấy đi nữa cũng vô ích! Anh đánh không lại anh trai mình! Anh chống không lại áp lực nhà họ Tống cho anh!"

Tống Ý Nhiên nghiêng người xuống, ánh mắt nhìn vào mắt Sở Đình có tia lạnh, "Chỉ cần tôi muốn, một ngày nào đó tôi có thể muốn làm gì thì làm."

Tống Ý Nhiên vẫy vẫy tay với một nhân viên phục vụ bên ngoài phòng tiệc, đối phương đặt bánh sinh nhật Lâm Khả Tụng làm lên tay của anh.

Lúc này cửa thang máy mở ra, Tống Ý Nhiên bước chân đi vào.

Khi anh đi tới trước cửa khách sạn, nhìn trời đất mưa gió bão bùng, buộc chặt cổ áo khoác, lên xe.

Hắn đi đến dưới bệ cửa sổ phòng Lâm Khả Tụng, ngẩng đầu lên, nhìn thấy cử sổ bị che rèm, không có chút ánh đèn nào.

Tống Ý Nhiên nhìn đồng hồ, giờ này, Lâm Khả Tụng cũng đã buồn ngủ.

Anh lấy điện thoại di động trong túi ra, không có một cái tin nhắn hay cuộc gọi nào từ cô. Anh bấm số điện thoại của cô, nghe được lời nhắc đã tắt máy.

Lâm Khả Tụng không có hộp thư thoại, Tống Ý Nhiên chỉ có thể nhắn lại tin nhắn cho cô.

"Em đang ở đâu? Về nhà chưa? Ngủ thiếp đi sao? Anh có lời muốn nói với em!"

Mặc dù biết cô không thể nào trả lời anh, Tống Ý Nhiên vẫn đứng dưới chờ đợi.

Lâm Tiểu Tuyết đang chơi game online cảm thấy mệt nhọc, lúc đang muốn kéo rèm cửa sổ lên tắt đèn đi ngủ thì phát hiện bóng dáng dưới đèn đường trước cửa nhà.

Cô thò đầu ra nghiêm túc phân biệt, sau đó kinh ngạc hốt lên nắm lấy cái ô lao xuống lầu.

"Tống Ý Nhiên? Sao anh lại ở chỗ này!" Lâm Tiểu Tuyết giơ cái ô qua đỉnh đầu Tống Ý Nhiên, tóc của anh ướt hết rồi, cả người xem ra cũng có chút nhếch nhác.

Ở trong mắt của cô, Tống Ý Nhiên luôn luôn là người đàn ông có phong độ cùng tướng mạo đều tốt, giống như cho dù là vấn đề khó khăn gì cũng có thể bị anh giải quyết dễ dàng.

Anh luôn là dáng vẻ nhẹ nhàng, khi nào lộ ra vẻ mặt như thế?

"Khả Tụng về chưa?" Nghe giọng của Tống Ý Nhiên đã biết đáp án.

"Chưa. Nhưng là chị ấy có gọi điện nói với bố tôi là tối nay không về. Ngày mai chị ấy sẽ đến thẳng nơi thi đấu." Mặc dù Lâm Tiểu Tuyết cảm thấy mình không nên hỏi, nhưng vẫn không nhịn được hỏi ra miệng, "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có gì. Cô ấy có nói mình đang ở đâu không?"

"Không có. Anh có muốn đi vào không......"

"Cám ơn."

Lâm Tiểu Tuyết còn chưa nói hết lời, Tống Ý Nhiên đã xoay người trở lại trên xe, xe cấp tốc rời đi.

Dọc theo đường đi, Tống Ý Nhiên gọi Lâm Khả Tụng liên tục, nhưng vĩnh viễn chỉ có  hệ thống trả lời.

Xe của anh lái đến trước cửa biệt thự của Giang Thiên Phàm, nơi đó đã là một khoảng không gian đen kịt.

Cần gạt nước lay động ngay trước mắt, Tống Ý Nhiên ủ dột nhìn về phí cánh cổng sắt bị hoa hồng leo quấn quanh, một lúc lâu sau, nhắn lại trong hộp thư của Lâm Khả Tụng.

"Có phải em ở cùng một chỗ với Giang Thiên Phàm hay không?"

Vẫn không có trả lời như cũ.

Tống Ý Nhiên dựa vào thành ghế ngồi phía sau, nhún vai im lặng nở nụ cười.

Anh nghiêng mặt sang bên, nhìn hộp bánh ngọt ở chỗ ngồi bên cạnh, cúi người xuống, gục trên tay lái.

Điện thoại di động trong túi vang lên, Tống Ý Nhiên không muốn nghe chút nào.

Nhưng người gọi điện thoại tới cũng không có ý tứ buông tha, sau mấy phút chấn động liên tục, cuối cùng Tống Ý Nhiên cũng nghe.

Giọng nói vui sướng của Kevin truyền đến: "Hắc, vui vẻ trong bữa tiệc sinh nhật đến quên mình rồi sao? Ngay cả điện thoại của bạn cũ cũng không nhận?"

"Chuyện gì." Tống Ý Nhiên lạnh lùng trả lời.

"A —— mình nghe được một tin tức. Anh trai cậu nghe chú cậu đề nghị, cầm cố khách sạn Thụy Hằng cho ngân hàng, mượn tiền đầu tư vào khách sạn Audrey ở Newyork. Nhưng khách sạn Audrey vẫn chưa tạo dựng được danh tiếng trong ngành ở Newyork, dẫn đến bên ngoài cũng không coi trọng khách sạn Audrey."

Tống Ý Nhiên chau mày, "Anh ấy bị điên rồi sao? Khách sạn Thụy Hằng đại biểu lịch sử cùng địa vị trong nghề này của nhà họ Tống ở trong nước, anh ấy lại mang khách sạn Thụy Hằng ra cầm cố?"

"Quá chỉ vì lợi ích trước mắt? Vì tiến vào thị trường thành phố New York, không làm xong đầy đủ chuẩn bị, cũng không có ngay tại chỗ tích góp từng tí một đầy đủ nhân mạch ngay cả đối tượng ổn định để hợp tác cũng không tìm được, đã mang khách sạn Thụy Hằng đi cầm cố. Bọn họ thật sự cho rằng Newyork là Tấc Đất Tấc Vàng sao?" Kevin trêu chọc  trả lời, "Chỉ đáng tiếc là bây giờ chúng ta chưa đủ tiền bạc, nếu không thì có thể cắn một miếng hơn nửa ‘ Audrey ’ rồi."

"Muốn Audrey làm cái gì? Cái khách sạn này nhất định khó có thể làm, chỉ có khả năng bị khách sạn có thế lực hơn thu mua thôi. Nhất định Tống Ý Phàm sẽ muốn bán Audrey đi để cứu lấy Thụy Hằng. Chúng ta cần làm chính là đè thấp giá của Audrey để thu mua, ngay khi anh ta không đủ thời gian xoay vòng vốn, sẽ nhượng lại một phần cổ phần của khách sạn Thụy Hằng. Chúng ta đi mua là được."

"Ừ...... Mình cho cậu biết tin tức có sức công phá như vậy, mà giọng nói của cậu sao lại nghe có vẻ xuống thấp như vậy?"

"Bởi vì cậu nói chậm."

Tống Ý Nhiên bấm tắt điện thoại, anh nổ máy, đem xe lái rời.

Ngày hôm sau thời tiết sáng sủa ngoài dự đoán của mọi người.

Ánh nắng lướt qua cánh hoa hồng leo, rơi xuống mặt đất.

Lâm Khả Tụng cảm thấy có người nhẹ nhàng mơn trớn cái gáy của cô, giống như là muốn gọi tỉnh cô nhưng lại không bỏ được.

Cô nhíu mày, mở mắt, theo bản năng ngẩng mặt lên, đối diện ánh mắt chính là đường cong ưu nhã của môi Giang Thiên Phàm.

Ngày trước môi của anh luôn khẽ mím, có chút ý vị người lạ chớ tiến vào.

Mà giờ khắc này, lại toát ra dịu dàng  phong độ.