Chưa đợi Tử Thu trả lời, nàng đã nói thêm, cảm xúc dường như hỗn loạn, chính nàng cũng không hiểu được tại sao lại muốn y ghi nhớ mình:

- Huynh nhất định phải nhớ ta, chí ít thì ta cũng là sư muội của huynh…

Tử Thu trong lòng không biết nên vui hay nên buồn, cái gì mà sư huynh sư muội, y hoàn toàn không muốn duy trì quan hệ đó với nàng, thế này mọi việc vẫn chẳng đi vào đâu, trêu chọc nàng không được, có lẽ đành kiên quyết hơn.

Tử Thu sau một hồi im lặng, ra vẻ lạnh lùng kiên quyết nói:

- Tại sao ta phải nhớ? Ta sẽ không gượng ép mình phải nhớ!

Vân Anh lại ngây người. Đúng, nàng và y quen nhau cũng chẳng lâu, nếu nàng trở về, tất cả sẽ chấm dứt, câu chuyện này cũng vậy.

Y không nhớ nàng thì thôi, nàng sau này cũng có thể quên y, hơn nữa từ trước đến giờ nàng chả làm gì cho y để y phải khắc cốt ghi tâm nàng, vậy tại sao khi nghe y nói y sẽ không gượng ép bản thân, lại thấy chạnh lòng như vậy.

Chợt gương mặt nàng càng u ám hơn, mắt bắt đầu đẫm lệ. Y thấy nàng như vậy vừa có chút đắc ý, bởi vì nàng bắt đầu có thái độ muốn y nhớ đến nàng, mặt khác lại thấy vẻ tội nghiệp đó của nàng khiến y không cầm lòng được.

- Ta không nhớ nàng vì sẽ không bao giờ ta rời khỏi nàng hay để nàng bỏ đi, ngày nào ta cũng nhìn thấy nàng, cho nên không bao giờ ta phải nhớ… – Y khẽ lau nước mắt trên gương mặt, mỉm cười ôn nhu.

Dịu dàng như vậy, những lời lẽ rất chân thành như vậy, lòng nàng từ chỗ ảm đạm bỗng xao động mạnh mẽ. Y vẫn còn yêu thích nàng như thế sao? Thật sự như vậy sao?

Nàng cho rằng y không nói dối, bây giờ y vẫn rất thích nàng, nhưng chuyện yêu thích nàng và chuyện cả đời của y là hai vẫn đề khác nhau, y cũng có thể thích nàng dưới tư cách một cô gái, hoặc bằng hữu tri kỉ hay muội muội.

Nếu y yêu nàng, chẳng phải như vậy nàng đã nợ y, nàng có nên đáp trả tình cảm của y

? Liệu nàng có thể yêu y?

Nàng muốn hỏi y: “ Huynh yêu ta phải không?” nhưng ngay lúc này lại không đủ dũng khí. Cuối cùng chỉ ấp úng đáp lại vài câu:

- Tử Thu… cảm ơn huynh!

Tử Thu trong lòng lại tự cười thầm hoàn cảnh của mình. Cái gì mà nói cảm ơn, nàng không hiểu sao, muốn y hét vào tai nàng là: “ Ta yêu nàng!” sao?. Cô nương này lúc thì tinh quái nhanh ý, tại sao chuyện này lại chậm hiểu vậy. Nhưng nàng càng vô tâm hồn nhiên như vậy, y càng thấy nàng đáng yêu, càng khao khát có được nàng. Y thở dài một cái:

- Cảm ơn cái gì thiết thực đi! – Lại cười gian.

Nàng bất ngờ sực nhớ ra, từ nãy đến giờ, cả hai vẫn đang ở trong tư thế rất ám muội như vầy. Giờ lại thấy y quá gần, mặt lại đối mặt, hơn nữa nàng còn đang nằm ở dưới?!!

Trong đầu óc có mấy suy nghĩ vớ vẩn đó làm nàng đỏ mặt.

Y thừa hiểu nàng đã nhận ra tình huống, không những không đứng dậy mà còn nháy mắt, lặp lại câu hỏi:

- Ta muốn được đáp lễ! – Đôi môi quyến rũ của y hơi đưa về phía trước.

Nàng mở to mắt. Cái gì chứ? Rõ ràng là y đang cơ hội, đồ háo sắc, y muốn hôn nàng sao?

“ Tử Thu đáng ghét, nếu y không phải sống trong hình dáng quỷ khóc thần sầu của đậu nành, liệu có khi nào là một tên sắc lang tính tình nham nhở rồi không.” – Nàng nghĩ thầm, nhìn lên vẫn thấy ánh mắt chờ đợi của y. Không được, không thể bị lỗ, nàng nghĩ thầm. Ánh mắt chợt ánh lên một tia nhìn tinh nghịch.

- Huynh muốn hôn đáp lễ?

- Hôn? Cũng được, là nàng nói đó. Nhưng ta đã nói không chủ động với nàng, nên nàng phải…

Nàng cũng biết ngay y sẽ nói vậy. Bèn nhắc y nhắm mắt lại.

Nàng dùng đầu ngón tay cái, khẽ thơm nhẹ vào đó rồi ấn lên môi y.

- Đây là hôn đáp lễ! Đầy thành ý đó! Ở chỗ của ta không có cách nào đầy thành ý hơn cách này đâu!– Nàng mỉm cười tinh nghịch.

Y mở mắt ra, thấy vậy trong lòng vừa ấm ức vừa thấy nàng đáng yêu. Y bật cười, sau đó như lại suy nghĩ gì im lặng một lát rồi cúi xuống sát bên tai nàng.

Hơi thở ấm nóng của y nàng có thể cảm nhận rõ bên vành tai, y nói bằng cái giọng ma mị:

- Nàng đáng yêu như vậy, ta không thể kìm lòng được, đêm nay nhất định bắt nàng ở lại đây!

Vân Anh nghe vậy, tim chết lặng một giây. Một giây sau, tim đập nhanh hơn tên bắn, máu như dồn hết lên mặt, đỏ bừng vừa xấu hổ, tức giận, phản xạ đẩy y ra, còn đạp cho y một cái:

- Tử Thu! Là ta đã nhìn nhầm người! – Nàng hét lên.

Chỉ thấy y cười lớn sảng khoái, đầy đắc ý. Thậm chí y còn ra vẻ ôm bụng cười, lăn lộn ra nhà.

- Là ta nhìn nhầm người, không ngờ đầu óc nàng đầy tà ý như vậy! – Vẫn còn cười.

- Cái gì chứ?

- Ha ha, vì nàng đáng yêu, ta quyết định đổi phòng cho nàng, không phải phòng nàng hướng bắc rất lạnh sao? Đêm nay cứ ở lại đây, ngày mai ta sẽ đổi đồ đạc…

- Huynh… là muốn đổi phòng sao? – Lúc này nàng đã biết mình bị lừa, không những cảm thấy muốn chui xuống đất mà còn hận không thể xẻ thịt y ra được.

- Bộ nàng muốn nghĩ ta làm gì? – Y tỏ ra vẻ ngây thơ.

- Không có gì! Không phải muộn rồi sao, vậy huynh qua bên đó ngủ đi! – Nàng vừa nói vừa đẩy ra ra khỏi phòng như để thoát khỏi tình huống xấu mặt này.

Tử Thu khi ra về vẫn còn cười rất đắc ý, còn nàng thì đầy ấm ức.

Còn lại mình nàng, đóng cửa lại, ném chăn ném gối cũng không bớt ấm ức trong lòng. Tử Thu xấu xa, Tử Thu gian xảo, nàng không thể cam chịu bị chọc quê như vậy. Nhìn qua nhìn lại căn phòng của y, vốn định tìm cách trả thù y, “đánh vào kinh tế” cũng là một cách tốt.

Phòng của y lớn hơn phòng nàng, thực tình thì nó rất ngăn nắp, còn hơn cả phòng nàng. Đồ đạc cũng không có gì phức tạp: Một kệ toàn sách, một bàn đọc sách, một bàn uống trà, một giường, một tủ nhiều ngăn.

Nàng lại chỗ giá sách, bốc đại một quyển. Là y thư, cả chỗ sách này toàn y thư, chả có gì thú vị.

Chỉ xem tủ của y có gì. Nàng thấy hơi tội lỗi vì xâm phạm đời tư, nhưng thực sự nàng rất tò mò.

- Hừm, bên kia biết đâu cũng đang lục tủ đồ của mình, làm người không để thiệt!

Thế là nàng săm săm đến tủ của y.

Một bên tủ lớn toàn là quần áo, đồ đạc cá nhân. Không có gì thú vị.

Hộc tủ bên dưới, đám chai lọ gì đây? Nàng mở ra một lọ, khẽ đưa lên mũi. Không màu, không mùi, không vị, chẳng biết là thuốc hay thuốc độc, chắc là thuốc y tự chế, dù sao nàng cũng không biết, không nên động vào.

Hộc tủ trong cùng, chỗ khuất nhất, bên ngoài còn cài then, chắc là đồ quan trọng.

Quả nhiên như vậy, bên trong có một cái hộp lớn bằng kim loại, rất chắc chắn, lại còn có khóa? Trong lòng nàng có ý tò mò nhưng chẳng làm thế nào được, cái khóa này không đơn giản đâu, chắc chắn bên trong là đồ rất quý, rất quan trọng của y.

Nàng lắc lắc, dường như cái hộp này còn lót nệm bên trong, thấy bên trong có mấy vật mà không nghe rõ tiếng xem là bằng kim loại hay gỗ, đá gì.

- Có khóa ắt phải có chìa chứ nhỉ? – Nàng lẩm bẩm. – Chắc y mang theo chìa…

Nàng dường như cảm nhận thấy y cũng có một thế giới riêng. Đặt lại cái hộp, nàng phát hiện bên trong hộc còn có một cái gì đó được gói trong một tấm vải lụa.

Nàng mở ra xem. Một con dao nhỏ. Chuôi dao bằng đá cẩm thạch quý, trạm trổ cầu kì, họa tiết lạ lẫm.

Nàng ngắm nhìn con dao vừa vặn một bàn tay nàng, lưỡi dao dài chắc chỉ 10cm, trắng sáng lấp lánh. Ở thời đại này mà có con dao trông như dao inox thế sao, dường như rất sắc. Nàng lại gói vào, cất ngay ngắn như cũ.

Tử Thu, xem ra nàng cũng chưa biết gì nhiều về y cả. Nếu nàng tò mò hỏi về y, y có trả lời không?

Nàng nghĩ vẩn vơ một lát rồi trèo lên giường ngủ.

Nàng không hề biết rằng, trong đêm tối đó, ánh sáng lạnh lẽo màu bạc khẽ ánh lên từ lưỡi dao được nàng chạm vào… giống như báo hiệu một biến cố sắp rất gần…

Bên thư phòng của nàng, y mải mê ngắm những thứ đồ kì lạ trên bàn. Đó là quần áo mà nàng may sao, y đang tự cười bộ dạng quái đản mà mình sắp phải sắm lên người.

Ngả lưng trên giường, mùi hương dịu dàng tự nhiên dường như còn vương lại, khiến cõi lòng y xuyến xao lạ thường…

Một đêm yên bình nữa lại trôi qua ở y xá.