Tiểu Yêu Lưu Lạc

Chương 5-1: Những gì ngươi làm, ta đương nhiên biết! (1)

Từ ngày ta dời khỏi nhà Khang Lâm đến nay cũng phải được vài tháng rồi, mà lại nói trong vài tháng đó không biết bao việc xảy ra. Đầu óc ta bị xoay mòng mòng, đến bây giờ thì tỉnh hẳn.

Đúng như tâm trạng chẳng mấy tốt đẹp của ta lúc này, bầu trời mây đen vần vũ, gió giật mạnh táp từng đợt dữ dội, ta đứng trước mặt tiểu Minh Minh, khinh miệt nhìn nàng ta, lạnh lùng cất tiếng:

” Uyên Đào tiên tử, thủ đoạn của ngươi cũng thật là...lẽ ra ngươi phải đối phó với Ngược Khiêm trước” lời nói của ta còn xen lẫn ý cười.

Uyên đào một thân hồng y trong gió bay lên dữ dội, nàng ta trốn tránh ánh mắt của ta, chầm chậm nói:

” Ta chỉ là vì thiên hạ, vì chúng sinh”

Ta nghe nàng nói xong lại thấy chán ghét vô cùng, một tay tùy ý phất lên làm cho gió bất động:

” Tiên nhân các ngươi người nào người nấy thật vĩ đại, một 'tiểu yêu' nhỏ bé như ta sao có thể sánh được?” ta cố ý nhẫn mạnh hai chữ 'tiểu yêu' kia, cũng chẳng có gì sai bởi trước khi trở thành như bây giờ ta vốn là một tiểu yêu đến linh thần cũng chẳng có.

Ánh mắt Uyên Đào ánh lên vài phần sợ hãi càng làm cho hương hoa đào trên người nàng lưu chuyển mạnh mẽ. Ta không kiềm chế được lấy tay che mặt.

Ta vốn là người rất nhạy bén nên cũng chẳng khó khăn gì phát giác có sự xuất hiện của người khác mà lại là một người lai lịch không hề nhỏ.

Thần Thiên Phong đứng cạnh Uyên Đào, quanh người hắn tỏa ra tiên khí vô cùng lớn. Hắn trên người vẫn mặc trang phục phàm nhân tuy nhiên mái tóc đã dài ra rất nhiều, dáng vẻ uy nghiêm, cao ngạo nhìn ta không nói gì.

Ta nhíu mày nhìn hai người bọn họ, thật muốn một chưởng tiễn lên đường. Bất ngờ một giọng nói nham nhở vang lên bên tai ta:

” Y Vũ muội muội không nên tức giận”

Ta quay đầu lại liền thấy Ngược Khiêm, anh ta quen thói muốn đưa tay xoa đầu ta, bị ta hất ra cũng không hề cố chấp, cười cười nhìn Uyên Đào:

” Dù gì cũng là nàng giúp chúng ta, chúng ta cũng không cần quá tuyệt tình”

Ta nghe Ngược Khiêm nói vậy uất ức:

” Nhưng nàng lại là người hại ta!”

” Không phải khi ấy ta đã giúp muội rồi sao?”

Ta đành nghe hắn một lần, trở về sẽ phân cao thấp với bọn họ.

_

Sở dĩ ta nói Uyên Đào từng hại ta là chuyện xảy ra ở Hoa Diên trước kia, cũng chính là lí do ta dời đi.

...

Ta 16 tuổi, là nữ trưởng vùng Hoa Diên mà cái nơi ta ở lại rất coi trọng việc kế nhiệm, cũng vì thế mà mới ban ra luật lệ: mấy người bọn ta đều phải kết hôn lúc 16, tránh trường hợp rủi do không có người kế tụng.

Ta lần đầu nghe đến cái này đã thật sự phát điên. Nữ trưởng ta cũng chỉ là con người sao lại bị bất công như vậy? Cha ta lại không hiểu, một mực bắt ta phải kết thân với một thằng cha nào đó. Ta đương nhiên không chịu thế là liền ban luật: kẻ nào lấy ta sẽ phải cống nạp 100 triệu trong 2 ngày làm việc, đồng thời phải làm trâu ngựa cho ta suốt đời.

Cũng thật không ngờ bản lĩnh kẻ đó rất khá, chỉ hai ngày sau đã mang tiền tự mình làm ra đến cho ta. Ta không còn cách nào đành quyết định bỏ chốn.

Thiên đình bọn họ hoàn toàn là cấu kết với nhau! Ta khi đó không biết tiểu Minh Minh là Uyên Đào tiên tử liền mang ý định này nói với cô ấy. Kết quả là không biết cô ấy làm sao mà khiến ta ngoan ngoãn vào nhà thờ. Sau này ta vẫn nghĩ mình bị ma ám, hoàn toàn không nghi ngờ gì.

Vốn là ta đã không thể tỉnh lại cho đến khi Khang Nhật lẻn vào phòng và đưa cho ta thứ gì đó. Ta vẫn mù mờ nghĩ nó là kẹo thông thường, ăn xong liền khôi phục bình thường, tức tốc bỏ trốn.

Nhờ việc ta bỏ trốn ấy mới gặp được đối thủ thực sự của mình- hotboy Khang Lâm cũng chính là Lục hải thượng thần Thần Thiên Phong.

Ấy là cái mà Uyên Đào đã nợ ta. Chúng ta vốn là đang đánh cược, tiên giới bọn họ lại không tin vào năng lực của Lục Hải Thượng Thần mà chơi ăn gian, hại ta suýt nữa là không thể trở về.

Vì sao ư? Cuộc chiến giữa Tiên giới và Yêu giới vốn chẳng thể nào chấm dứt trừ khi một bên diệt vong. Bọn họ một mực muốn tuyên chiến, giết sạch chúng ta, Yêu hậu như ta lại không thích cho nên muốn cùng Thượng Thần bọn họ chơi đùa. Chỉ cần một trong hai ta vì sinh tình mà ở lại phàm giới, mọi chuyện còn lại sẽ do đối phương tùy ý định đoạt.

Ta thật không ngờ bọn họ lại dùng hạ sách đó. Lấy phàm nhân kia ép buộc ta. Ta cũng không còn từ nào khác, chỉ có thể dùng hai chữ Thất Vọng.