Tiểu Yêu Lưu Lạc

Chương 17-2: Chuyện trong thành khiêm trấn, bí ẩn ngược gia (1) (2)

Người dân hai bên đường đột nhiên náo loạn, một kẻ mặc đồ đen chạy vụt qua trước mặt, sau đó là một toán binh lính. Người kia không bao lâu đã mất hoàn toàn dấu vết.

_

Ta ban đầu vốn tưởng việc gì nghiêm trọng, không ngờ chỉ là cướp giật đơn thuần không khỏi có chút mất hứng. Hơn nữa, vật kia hẳn là không mấy quan trọng mới dễ dàng được bỏ qua như thế.

_

Từ bên này có thể nhìn thấy một nhóm người đang tụ tập bàn tán. Ta vốn là có thể nghe được, xong lại thấy việc này không được đạo đức cho lắm liền cùng hai người kia dời đi. Niên Hạ tiểu thư khi trước còn kinh sợ nay đã lại hăng hái coi đồ. Ta cùng Hàn Hàn vì thế mà cũng đỡ lo đôi chút.

_

Lang thang trên phố cả ngày, đồ ăn bữa trưa giường như đã hoàn toàn tiêu hóa hết, ta cố gắng lắm mới mang nổi thân tàn này về phòng. Lúc giờ đã sẩm tối, thân mình mệt mỏi tắm xong liền đi ngủ, cũng không để ý xung quanh có gì thay đổi hay không. Chắc là không...z..z.z

_

Nữa đêm, ta bị tiếng ồn ào đánh thức, nhìn qua cửa phòng liền thấy ánh lửa sáng bừng, không hiểu chuyện gì lập tức chạy ra.

_

Binh lính triều đình không hiểu vì sao ban đêm lại xông vào nhá dân lục soát, không lẽ đã xảy ra cái gì?

_

Căn phòng nhỏ của ta rực sáng ánh đuốc, không bao lâu sau cũng bị đám người kia lục tung lên. Đợi họ ra hết, ta bấy giờ mới lên tiếng:

” Mấy vị quan binh, có thể nói ta biết có việc gì không? Các người vì sao đêm tối còn đi khắp nơi náo động?”

_

Người kia đoán chừng là một quan binh tốt, kiên trì giải thích cho mấy người chúng ta:

” Nhuyễn Tích tướng quân bị sát hại, chúng ta đang lùng bắt hung thủ?”

_

Nhuyễn Tích tướng quân? Cái gì nữa đây?

Ta còn đang ngây ra đã nghe thấy giọng nói đầy bất ngờ của Tam bá:

” Bị ám sát rồi? Y là bị lúc nào?”

Quan binh kia giọng điệu có vẻ không chắc chắn:

” Có lẽ là cùng thời điểm xảy ra vụ cướp.”

nói xong bị chỉ huy liếc mắt cảnh cáo liền im lặng.

Tướng binh kia nghiêm nghị:

” Phát hiện kẻ nào khả nghi lập tức thông báo cho triều đình, sẽ có trọng thưởng.” Xong cả đoàn người liền dời đi.

_

Ta ngu ngơ trở về phòng, nhìn một lượt, vẫn không thấy mất gì ngoài đầu óc mơ hồ. Lần đầu tiên thấy mình lạc giữa khoảng đen không lối thoát. Rốt cuộc cái ta nghe được đâu mới là sự thật?

_

Ta vốn định đi tìm La Hàn Hàn xác nhận vài chuyện, đi đến nửa đường lại không biết vì sao đổi ý, quay về phòng đi ngủ.

_

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, ta quyết định mang chuyện rắc rối này gác sang một bên, dồn tâm chí vào đại hội tỉ võ sẽ diễn ra vào mấy ngày tới.

_

Ngược gia bọn họ chính là người đứng sau đại hội này, Ngược lão gia đương nhiên là một trong những nhân vật quan trọng. Tuy nhiên kế bên y còn có một chỗ trống, hình như là của Ngược thiếu gia. Ta cũng nôn nóng muốn gặp tận mắt Ngược Lượng Hà kia. Thế nhưng phân nửa cuộc thi cũng không thấy hắn xuất hiện. Kì thực có chút thất vọng.

_

Hiệp một vòng hai hai kiếm sĩ người trong kẻ ngoài thành đấu với nhau. Một là Hách Kiếm, một là Y Thiếu Đàn. Y Thiếu Đàn chiến thắng. Hiệp hai, hiệp ba...có phần nhàn chán, người ta dự đoán đa phần chiến thắng. Không hề có cái gọi là kì tích. Có điều có một kẻ vô cùng lợi hại, võ công của y, đừng nói là người thường, ta đây có dùng phép thuật cũng khó có cơ hội. Hắn là từ chỗ nào chui ra?

_

Ta cứ mải suy nghĩ, lại không để ý mình chính là đối thủ cuối cùng của y. Y hình như cũng không ngờ một nữ nhi như ta có thể đứng cùng vị trí.

_

Chiêu đầu tiên hắn xuất ra là khinh thường, chiêu thứ hai là đùa cợt, chiêu thứ ba có chút bay bổng, còn lại ta đều không đoán được, chỉ biết cô hết sức chống trả.

_

Tam bá phía dưới hình như có chút lo lắng, nói vọng lên:

” Ngươi không cần gắng sức, như vậy là đã tốt lắm rồi.”

Niên Tam bá không nói ta cũng biết, tuy nhiên lại không có cách nào từ bỏ.

_

Người trước mặt, ta không nhìn được dung mạo, tuy nhiên lời nói lại có nét quen thuộc

” Ngươi thật cứng đầu“. Nói xong bảo kiếm trên tay ta mất đà lao xuống võ đài. Kết quả đã rõ...

_

Ta vốn tưởng người chiến thắng là cao thủ kia, lại không ngờ bản thân lại được ca tụng. Trọng tài là một thiếu niên tướng mạo rất được. Y vỗ vai người kia, cười nói:

” Ngược tiểu tử, ngươi trêu ghẹo nàng như vậy thật là quá đáng. Nàng vốn là đã chiến thắng”

_

Người kia nghe xong liền cười, mặt nạ trên mặt được gỡ xuống, hào sảng nói:

” Ta không phải đã giúp nàng loại đi vài đối thủ, nàng còn muốn gì nữa?”

Bọn họ coi ta như không khí, thoải mái bàn tán.

_

Lúc này bên dưới võ đài truyền lên vài giọng nói:

” Là Ngược thiếu gia”

Người kia sau khi bỏ lại ba chữ:“ tiếp tục đi” liền đáp xuống vị trí trống.

_

Hắn không lẽ là Ngược Lượng Hà?