Y Y chỉ đi dạo một vòng nhưng đi một lúc mới thấy dòng người phia trước càng ngày càng đông, hình như đang đổ xô về một quản trường. Nàng cũng không vội chỉ từ từ đi tới. Loán thoáng nghe được hình như hôm nay là ngày đấu nô mỗi tháng.

Cái gọi là đấu nô chính là những người có tiền có thế mua nô lệ về huấn luyện đến ngày này mỗi tháng sẽ đấu một lần, người chiến thắng cuối cùng sẽ lấy trọn số tiền cược của các bên. Còn nô lệ chiến thắng 3 trận liên tiếp sẽ được tự do đây là hiệp ước.

Nhưng chưa đến nơi nàng đã ngửi được mùi máu nồng đậm. Bất giác nhíu mày tiếp tục đi tới. Nhìn đấu tràn Y Y hơi giật mình, đây chính xác chính là dùng mạng người làm thú vui sao? Trong tràn có rất nhiều nô lệ không dùng vũ khí mà dùng chính cơ thể mình làm vũ khí cắn xé đối phương, mùi máu nồng đậm cảnh tượng trong tràn như những con dã thú vì sinh tồn mà bất chấp tất cả muốn giết đối phương.

Xung quanh thì hò reo cổ vũ còn không ít tiếng chửi rủa khi nô lệ nào đó bọn họ cược bị xé xác. Trên đài có một hàng ghế của mấy tên công tử ăn mặc hoa lệ không ngừng cười đùa vô tư nhìn tràn cảnh kia. Đúng là cầm thú cũng không bằng, lấy mạng người ra để thoả mãn chính mình, một đám đê tiện súc sinh. Toàn súc sinh.

Y Y hít một hơi ngăn chính mình ra tay giết hết đám súc sinh này. Nàng biết mình không thể làm như vậy, đây là luật của thế giới này giai cấp tôn ti. Còn bọn người xung quanh chỉ là người dân thường có giết hẳn nên giết bọn súc sinh xem mạng người như cỏ rác kia. Ánh mắt nàng lạnh lẽo mà nhìn một lượt những gương mặt ngồi trên khán đài.

Dời mắt nhìn về tràn đấu . Lúc này chỉ còn 3 người. Một thiếu niên ốm yếu gầy đến chỉ còn bộ xương nhưng đôi mắt lại sáng rực ý chí kia.... Hai đại hán một cao to như dã nhân, một thì dữ tợn người đầy máu me.

"Nếu trận này dã nhân chiến thắng thì hắn sẽ được phóng thích. Nhưng tên nô kia cũng thật dữ tợn, lúc nãy hắn cắn cổ tên kia còn uống máu nữa chứ, rất hung tàn. Không biết lần này Phương công tử thắng hay Lễ công tử thắng đây?"

"Chắc là Lễ công tử đi. Ta đặt cược hết gia tài vào đó rồi, ngươi có dặt không?"

"Ta hôm nay không có tiền, nếu không cũng đặt cho dã nhân kia" hai người kế bên Y Y thì thầm.

Y Y lại nhìn về trong tràn, nhìn thiếu niên kia, ánh mắt đó là thứ nàng xem trọng, kiên cường bất khuất, không hề chịu thua. Ánh mắt loé sáng.

"Vậy người thiếu niên kia là của công tử nào?" Y Y quay sang hỏi hai người mới vừa nói chuyện

"Tiểu cô nương hứng thú với hắn ta sao? Ta khuyên cô nương tốt nhất nên đặt hai cửa kia đi, hắn chỉ một kích sẽ bị giết rồi"

"Không cần, chỉ cần cho ta biết hắn là của ai?"

"Aizz không thể khuyên được, là của Lâm công tử, người mặc áo màu xanh đen kia" hắn hướng một người ngồi trên khán đài chỉ. Vừa chỉ xong phát hiện tiểu cô nương kia không thấy nữa, làm hắn tưởng mình mới vừa ảo giác, thật kỳ quái.

Y Y không một tiếng động xuất hiện trên khán đài. Đến trước mặt tên công tử kia.

"Bao nhiêu?" Y Y lạnh giọng hỏi

"Cái gì? Ở đâu xuất hiện một tiểu cô nương vậy?" Hắn giật mình hỏi lại, nhưng tuỳ tùng bên người đều lắc đầu, những công tử khác cũng nhìn sang.

"Người ta có lẽ để ý Lâm huynh nên mới đến , sao huynh lại ngạc nhiên như vậy chứ? " một người trong đó ngã ngớn nói, xong một đám điều phá lên cười ha hả

"Nếu tiểu cô nương ái mộ, Tại hạ sao có thể từ chối, đến ngồi với ta" Hắn vừa nói vừa đưa tay muốn kéo Y Y . Nhưng động một chút cũng không được làm hắn hoảng sợ. Biết đã gặp phải người không nên chọc rồi lập tức hạ giọng

"Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, cô nương muốn gì xin cứ nói nếu làm được tại hạ sẽ không từ chối"

"Hắn ! Bao nhiêu tiền" Y Y chỉ vào thiếu niên dưới tràn đấu.

"Cô nương là muốn mua lại hắn sao? " lòng hắn vui đến nở hoa rồi, nhìn tình thế trước mắt cầm chắc phải thua, giờ có người muốn mua, có thể lấy lại vốn còn có thể lời thêm một món ah.

"Cô nương cũng biết Lâm mỗ tốn một số tiền lớn mua hắn về còn phải rất là tốn kém huấn luyện hắn, cái này cũng không phải rẽ ...."

"Giá" Y Y vẫn lạnh lùng phung một chữ.

"Hảo, nếu cô nương đã có hứng thú. Lâm mỗ sao lại khướt từ 5 vạn lượng" nghe hắn báo giá mấy tên công tử bị thua kế bên tức muốn nổ phổi, 5 vạn cái rắm, hai vạn còn chưa đến lại hét một cái giá cao như vậy, ngươi tưởng người ta ngu sao?

Nhưng chưa nghĩ xong đã thấy cô nương kia mày cũng không nhíu lấy ra một sắp ngân phiếu quăng vào tên họ Lâm kia làm bọn hắn ghen tị đỏ mắt. **** chứ! Tại sao lúc nãy bọn họ sắp thua nàng không đến ah, tên họ Lâm này trúng vận ****** gì chứ? Thật muốn lật bàn mà.

Y Y không tiếng động giải huyệt cho hắn, rồi nhìn cũng không nhìn mà bước đến nhìn tràn đấu phía dưới vẫn chưa bắt đầu. Vung tay một thanh chuỷ thủ rơi vào tay thiếu niên kia, đợi hắn ngẩn đầu lên nàng nhẹ mở miệng

"Giết bọn họ ngươi sẽ được tự do. " vừa lòng nhận thấy đôi mắt kia loé lên khác vọng chiến thắng. Hắn thật sẽ được tự do, không phải ngày ngày sống trong thân phận này. Hắn vẫn còn có chuyện muốn làm. Hắn không thể thua được tuyệt đối không thể thua.

Hiên Viên Tuyệt nhìn bóng dáng trên khán đài nghi hoặc không thôi, nàng đang muốn làm gì? Tên nô lệ kia không thể chiến thắng được tại sao pahir bỏ ra một số tiền lớn như vậy đặt cược khi biết mình sẽ thua? Không thể hiểu nổi suy nghĩ của nàng. Là ngốc nghếch hay ngây thơ tin rằng sẽ có kỳ tích?

Nhưng sự thật làm người ta không thể tin nổi. Thiếu niên kia thắng, thật thắng. Hắn ngã xuống nhưng vẫn quật cường đứng dậy. Người hắn toàn là máu là máu của bản thân hắn, không hiểu nổi vì sao hắn lại có thể đứng dậy mà hạ hết hai người kia. Sau đó lê từng bước đến trước mặt Y Y. Rồi mới ngất đi.

Mặt tên Lâm công tử kia hết trắng lại xanh. Không thể nào! Lúc nãy hắn còn vui mừng vì bỏ được củ khoai lan bỏng tay này nhưng chỉ mấy khắc sau kết quả lại làm hắn không thể chấp nhận được. Sao có thể, sao có thể như vậy.

Y Y cũng không vội, thu lại số tiền cược kia. Rồi kêu Hiên Viên Tuyệt mang người về. Nàng đã thấy Hiên Viên Tuyệt từ đầu, lúc này không sai bảo đợi đến khi nào?

Thẳng đến sáng hôm sau thiếu niên kia mới tỉnh dậy. nhìn trần nhà xa hoa lạ lẫm mới nhớ đến ngày hôm qua y đã chiến thắng, còn cô nương kia, không là chủ nhân, hẳn đã đưa hắn về đây đi. Trong lúc hắn đang suy nghĩ cửa kẹt một tiếng mở ra. Y Y bưng một chén thuốc bước vào.

"Uống đi" hắn không do dự một hơi liền uống hết. Lại nhìn chầm chầm Y Y, tối qua lúc đưa hắn về nàng phát hiện cổ họng hắn bị tổn thương, hắn bị đổ thuỷ ngân lỏng nên giờ đã không nói chuyện được.

"Ngươi có tên không?" Y Y hỏi . Nhạn được cái lắc đầu của hắn, nàng lại nói tiếp

"Thừa Trí. Tên của ngươi là Thừ Trí. Thế nào có thích không?"

Thiếu niên kia, ah không là Thừa Trí vui vẻ gật gật đầu, đôi mắt cũng mang nét cừời làm nàng cảm thấy xót xa. xem kỹ tuổi hắn chỉ 13 14 mà thôi còn nhỏ hơn thân thể này của nàng mấy tuổi. Trên người hắn chằn chịt vết thương lớn nhỏ. Nhìn mà ghê người. Không biết làm sao hắn có thể chịu đựng được !

"Muốn đi với ta không? Ta sẽ chữa lành cho ngươi, không lâu nữa ngươi sẽ nói được tên mình" Y Y hiền từ cười nói còn khẽ xoa đầu hắn, nó biết người này đã cứu nó còn cho nó thân phận, nó có tên ! Là Thừa Trí, nó không còn là nô lệ nữa. Kích động mà gật đầu, từ khi mẫu thân mất đây là người đầu tiên đối xử ôn nhu như vậy với nó. Người còn nói sẽ cho nó nói được.

"Ngươi muốn làm đồ đệ của ta không? " nàng nhìn ra căng cơ xương cốt hắn là kỳ tài luyện võ nhưng bị tổn thương, không sao, nàng có thể từ từ chữa trị cho nó, nàng thích ánh mắt đứa trẻ này, ánh mắt của cường giả, quật cường bất khuất.

Thừa Trí kích động từ trên giường bò xuống đất hướng Y Y lạy 9 cái, ngay cả trán cũng đỏ lên, Y Y nhìn mà lòng càng xót, đưa tay chạm vào trán hắn, trên trán hắn nóng lên hiện lên một ấn ký màu đỏ tựa như hoả diễm làm cho dung mạo hắn thêm một phần tuấn tú.

"Từ hôm nay ngươi là nhị đệ tử thân truyền của ta, ấn ký này ta dùng tinh thần lực khắc lên có thể làm ngộ tính ngươi tăng cao, xem như quà gặp mặt sư phụ tặng ngươi. trước ngươi còn một đệ tử khác sau này ta sẽ dẫn ngươi về gặp y, đứng lên đi"

Thừa Trí vui vẻ đứng dậy, lại im lặng nhìn Y Y ngây ngô cười. Y Y lại xoa xoa đầu hắn sau đó lấy một cái bình ngọc nhỏ ra đưa hắn.

"Sư phụ tên Y Y, cái trong bình mỗi ngày uống một viên, đó điều trị thân thể bị tổn thương của ngươi, sư phụ còn thiếu vài vị thuốc mới chế thuốc trị cổ họng cho ngươi đợi đến Lâm An tìm được dược ngươi có thể lại nói chuyện"

Thừa Trí tay cầm bình thuốc mà run rẩy, hắn sắp nói được đây là sư phui ban tặng, cuộc đời này cho dù chết hắn cũng sẽ bảo hộ người. Thừa Trí âm thầm thề trong lòng.

"Trước xuống ăn sáng, sư phụ dẫn ngươi đi mua y phục" Thừa Trí ngoan ngoản đi theo sau Y Y xuống sảnh. Hiên Viên Tuyệt đã ngồi sẵn đợi họ xuống. Y Y ngồi xuống nhưng Thừa Trí vẫn chỉ đứng sau lưng nàng mà không chịu ngồi xuống.

"Ngồi xuống, cùng ăn" Y Y ra lệnh.

Thừa Trí bối rối nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống bàn, nhưng không dám cầm đũa. Y Y nhìn hắn một cái tuy không nói nhưng hắn biết nàng đang nhắc nhở hắn. Nhưng đã lâu lắm hắn không cầm đũa nên không quen, lây hoay mãi vẫn không cầm được đành ngượng ngùng nhìn Y Y cầu cứu. Y Y nhìn hắn một cái rồi đưa nguyên con gà cho hắn.

"Ăn đi, không no ta gọi thêm" Thừa Trí nhìn Y Y rồi cuối đầu ăn gà, hắn cầm nguyên con mà cắn chỉ chóc lát đã chén sạch con gà hai cân kia. Y Y lại đẩy một đùi dê nướng qua. Hắn tiếp tục ăn, một lát sau hầu như cả bàn chỉ vào bụng Thừa Trí. Hiên Viên Tuyệt nhìn đến mức quên ăn, với lại hắn cũng không có thói quen ăn với người khác như vậy.

"No?" Y Y hỏi, hắn vẫn ngoan ngoãn gật đầu vỗ vỗ cái bụng hơi nhô ra vì ăn nhiều quá.

"Đi thôi, mang ngươi đi mua y phục" nói rồi bước ra cửa ở phía sau Thừa Trí như cái đuôi Y Y bước một bước hắn cũng bước một bước, trông rất buồn cười. Y phục là lấy của Triệu Tể Phong nên rất rộng so với hắn.

Hiên Viên Tuyệt không biết nghĩ gì cũng bước theo. Đương nhiên 3 người kia cũng theo sau, sau khi mua vài bộ y phục lại mang hắn đi cắt tóc, cắt đi mái tóc rối bời kia, lộ ra gương mặt rất suất, khác biệt với bộ dáng hôm qua, nhìn hắn như một bệnh công tử hơi ốm yếu.

"Nhìn rất được, có muốn mua thứ gì nữa không sư phụ mua cho ngươi?" Y Y hài lòng xoa đầu hắn hỏi. Hắn suy nghĩ rồi nhìn Y Y sau đó bước đi trước dẫn đường. Đến nơi bán nô lệ hắn mới dừng lại nhìn Y Y. Bộ dạng khó sử bồn chồn chỉ Hiên Viên Tuyệt lại chỉ mình rồi chỉ vào trong. Nhìn một hồi Y Y mới hiểu hắn không phải chỉ Hiên Viên Tuyệt mà là chỉ ngọc bội bên hông hắn.

"Bên trong có ngọc bội của ngươi? Ngươi muốn lấy lại?" Thừa Trí vui mừng gật đầu. Đó là vật duy nhất chứng minh thân phận của hắn. Là tính vật định tình của mẹ và người đó. Lúc này có một tên sai vặt chạy ra tươi cười hướng bọn họ

"Các vị quý nhân có muốn tham quan một vòng không? Người không mua cũng không sao, chổ tiểu nhân mới nhập một lô hàng mới có đủ loại, chỉ tham quan lần sau có muốn mua thì xin đến bổn đường "

"Dẫn đường đi." Hiếm khi Hiên Viên Tuyệt lại mở miệng trước, Y Y nhìn hắn một cái rồi bước vào. Hàng mà hắn vừa nói chính là những cái lồng trùm kín vải đen.

"Mau giở ra cho các khách nhân xem hàng" hắn vỗ tay một cái rồi lớn giọng nói. Vải đen được mở ra, trong lồng là những đứa trẻ 7- 8 tuổi trên người có vết roi, cũng có vết thương nhưng gương mặt không hề có tì vết.

"Đây là hàng mới đến, vẫn chưa biết nghe lời được nên phải dùng một chút vũ lực để dạy dỗ lại bọn nó" hắn vừa nói vừa giới thiệu đủ loại 'mặt hàng'. Y Y chỉ im lặng không nói, nhưng bọn Hiên Viên Tuyệt biết nàng đang nổi giận.

"Gọi chủ sự các người đến ta có một vụ sinh ý muốn bàn " Hiên Viên Tuyệt đứng ra giải quyết, móc một sắp ngân phiếu nhét vào tay tên mập. Hắn nhìn sắp ngân phiếu vui sướng mở cờ trong bụng. Hôm nay gặp khách sộp rồi. Liền vội vàng chạy mời chủ sự ra. Không quên mời bọn họ vào phòng dâng trà nước.

"Vị này hẳn là tìm tại hạ, tại hạ họ Hứa là chủ sự ở đây không biết các vị tìm tại hạ có chuyện gì?"