Editor: HD

Tô Vân Khai nói có chứng cớ, nhưng từ khi tra án tới giờ, Minh Nguyệt luôn đi cùng hắn, cẩn thận suy nghĩ thì thấy hình như hắn chưa từng thu thập bất cứ thứ gì chứng mình Dương Phú Qúy là hung thủ. Hắn vừa dứt lời, Minh Nguyệt không chớp mắt, tiếp tục lắng nghe.

Nàng tin tưởng, hắn tuyệt đối không nói lung tung.

“Hôm ta và Minh Nguyệt cô nương lên núi, từng nhờ Dương Thiên Lý đi hỏi thăm quả dại Dương Bách Gia hái về tên là gì, không lâu sau đó, các vị hương dân lên núi dẫn đường, nói thôn trưởng biết chỗ nào có Thương Lục. Trên thực tế ngươi rõ ràng biết Dương Bách Gia hái quả kia chỗ nào, nơi đó, chính là ngay lối ra của hang động. Nhưng ngươi sợ chúng ta biết hang động đó, cho nên chỉ mọi người đi hướng ngược lại, còn ngươi tự mình đi đến cửa động. Nhưng ngươi không ngờ, chúng ta chưa rời khỏi khu vực gần hang động, để ngoài ý rơi xuống sườn núi, phát hiện cửa động.”

Dương Phú Qúy lạnh giọng, “Đấy gọi là chứng cứ của đại nhân? Chỗ ta bảo mọi người dẫn ngài đi, đích thực có Thương Lục, chẳng lẽ chỉ cần có người nói chỗ khác có Thương Lục, dẫn dụ đại nhân đi hướng ngược lại hang động, thì đều là hung thủ?”

Tô Vân Khai nhìn hắn chằm chằm, nói, “Cho nên hôm nay căn bản ngươi không lên núi, cũng chưa từng tới cái động kia?”

“Chưa từng.”

Tô Vân Khai lạnh lùng nói, “Khi chúng ta tới sơn động, phát hiện cửa động có rất nhiều nhánh cây cản đường, nhánh cây vừa mới được bẻ gẫy, ngay miệng còn có mũ chảy ra. Ta phát hiện nước nhựa nhỏ giọt không đều, cách một khoảng xa thân cây mới có, cho nên ta nghĩ, khi hung thủ bẽ cây, có lẽ trên tay, quần áo đều sẽ dính một chút.

Bạch Thủy nghe vậy, liền tiến lên giữ chặt tay Dương Phú Qúy, dùng lực mở ra. Trên bàn tay rộng rãi thô ráp, rõ ràng in sâu vệt nhựa cây.

Mọi người lập tức ồ lên.

Sắc mặt Dương Phú Qúy nhàn nhạt, “Cái này là do hôm nay ta đốn củi bị dính, củi còn chưa khô, nên dính một chút. Không tin có thể đến coi đống củi trong vườn nhà ta, mẫu thân ta, thê nhi ta cũng có thể làm chứng hôm nay ta chẻ củi.”

“Vậy dấu vết trên quần áo ngươi giải thích thế nào?”

Nói xong, Dương Phú Qúy lập tức nghiêng đầu nhìn quần áo của mình, nhưng không phát hiện gì cả. Tô Vân Khai chỉ vào vai của hắn, “Ta với Minh Nguyệt vào trong sơn động tìm cửa ra, phát hiện trên đỉnh có nước mưa đọng lại, bởi vì có rêu mọc, cho nên nước mưa sẽ không sạch. Khi ra ngoài ta phát hiện trên vai bị dính hai ba giọt nước, hiện giờ nước đã khô, nhưng dấu vết còn lưu lại. Hồi nãy ta so sánh, giống y hệt dấu vết bên vai phải của ngươi.”

Sắc mặt Dương Phú Qúy thay đổi, nhìn sang bả vai, nơi đó quả thực có dấu giọt nước xanh đọng lại.

Thôn dân ngồi bên cạnh ông ta lập tức kinh ngạc, gần như nhảy dựng lên, vội vàng lui về sau.

Xung quanh Dương Phú Qúy nhất thời vắng vẻ, hắn ngồi trên ghế, giống như hòn đảo biệt lập, có vẻ đáng sợ lại cô độc.

“Này… chỉ là trùng hợp thôi.”

Tô Vân Khai cười lạnh một tiếng, lại nói, “Lê Đáp, Dương Thiên Lý, ta hỏi các ngươi, khi các ngươi tới hang động tìm chúng ta, trên mặt đất có cái gì?”

Lê Đáp và Dương Thiên Lý nhíu mắt nhìn nhau, đáp, “Phân dơi.”

“Đúng, trong động có rất nhiều dơi, phân dơi chất thành đống, nhưng bởi vì trong động ẩm ướt, cho nên không hoàn toàn khô. Lúc ta vào trong động cây đuốc chiếu sáng bốn phía, phát hiện trên mặt đất có dấu chân…”

Không đợi hắn nói chuyện, Dương Phú Qúy đã lớn tiếng nói, “Dấu chân kia cũng không thể chứng minh đó là ta!”

Tội nhân quýnh lên, Tô Vân Khai liền biết ông ta không chống đỡ nổi, “Nhưng mà cái kia có thể, bởi vì trời sinh ngươi bị tật ở chân, lực đạo chân trái phải lớn nhỏ không đồng đều, mà dấu chân trong động, cũng là sâu nông không đều.” Hắn thấy ông ta không còn gì để nói, thì tiếp tục, “Còn một thứ nữa, khi ở trong rừng đào ra thi cốt của Dương Bách Gia, ta tìm thấy giầy của hắn, một lớn một nhỏ, người bình thường sẽ không mang giày như vậy, nhưng bởi vì hắn là ngốc tử, cuộc sống cũng không tốt, cho nên ta không hề nghi ngờ. Mãi đến khi ta vào trong nhà của hắn, phát hiện trong phòng còn giữ lại quần áo năm đó, nhưng lại không thấy giày, lúc đó mới hồi phục tinh thần, có lẽ cho tới bây giờ Dương Bách Gia chưa từng xỏ hài.”

Dương Thiên Lý tiếp lời, “Đúng, Dương thúc không mang giày.”

“Giày kia chỉ có thể là của một người, người đó chính là hung thủ.”

Minh Nguyệt nhìn chân Dương Phú Qúy, trời sinh hắn bị tật, quả thực là một lớn một nhỏ, hiện giờ mang giày, cũng nhìn ra là lớn nhỏ không đều.

“Ta nghĩ lúc ấy ngươi cực kì hỗn loạn, cho nên khi tranh đấu không chú ý đến giày đã sớm bỏ ra, vì thế trong đêm đen vội vàng chôn Dương Bách Gia, ngay cả giày cũng chôn vào. Ngày ấy ta đến thôn, đi đường thấy một vị hương dân đi chân trần, lại không biết đau đớn, chỉ có nông dân mới có thể như vậy, lòng bàn chân dày, cũng không sợ bị đâm. Có lẽ ngươi rất kích động, hoặc chưa hoàn hồn, cho nên mất giày cũng không biết.”

Dương Phú Qúy á khẩu không trả lời được, ông ta vốn có thể giải thích, nhưng thấy mọi người ngồi ở từ đường ngày thường hay ủng hộ ông ta đang dần dần lui về sau, ánh mắt hiện lên địch ý, bỗng nhiên không còn sức giải thích nữa.

“Thời điểm phát hiện thi cốt Dương Bách Gia, ngươi từng dẫn Dương Thiên Lý tới bái tế, trên danh nghĩa là bái tế, nhưng ngươi không còn là nam nhân trẻ tuổi lỗ mãng nữa, ở trong phòng nhỏ đốt rất nhiều giấy tiền vàng và hương nến, hun cho căn phòng đầy khói. Tất nhiên ngươi không phải thật lòng đến bái tế, mà chỉ muốn trộm một vật, thứ có thể khiến ngươi bại lộ, nhưng sẽ không bị người nha môn phát hiện.”

Minh Nguyệt bỗng nhiên nhớ tới, hắn đặc biệt đi tới phòng nghiệm thi để xác nhận gì đó, giật mình, “Giày.”

Tô Vân Khai gật đầu, “Đúng, giày, chính là đôi đã đào ra từ mộ huyệt của Dương Bách Gia, một lớn một nhỏ. Còn có…” Hắn bày ra một vật, một đoạn ngón tay trắng, đặt ở trên bài vị, “Sau khi tìm được Dương Bách Gia, mặc dù khi còn sống hắn từng bị thương nặng, thi cốt cũng hoàn hảo, nhưng chúng ta tìm thật lâu mới thấy đầu ngón tay của hắn, sau này Minh Nguyệt đoán, khi còn sống ngón tay của hắn bị người ta cắt đứt, tùy ý vứt lại trong hố, dẫn đến đầu ngón tay không cùng vị trí.”

Có người kinh hãi la lên, khuôn mặt hoảng sợ, Dương Thiên Lý liên tục thở dài.

“Khi ta nghi ngờ ngươi, ta mới để ý, đầu ngón tay của ngươi, cũng không có. Cho nên ta quay lại chỗ mai táng Dương Bách Gia, quả nhiên tìm được đầu ngón tay khác. Ta nghĩ, ngón tay ngươi, cũng bị đứt vào thời điểm đó, thời điểm đấu tranh với hắn, bị đứt.”

Dương Phú Qúy bị mất một đầu ngón tay, có người nhớ lại thời điểm đó, càng kinh ngạc hơn, “Ta nhớ rõ ngươi bị đứt ngón tay vào khoảng thời điểm đó, còn nói là do lên núi săn bắn bị đứt, năm đó ta thắc mắc vì sao cứ tới chỗ kia, hiện giờ mới hiểu, hóa ra không phải bị kẹp đứt, là bị Bách Gia cắn đứt!”

Lưới đã thu, Dương Phú Qúy không còn lời nào để nói. Tô Vân Khai nói, “Người Mạc gia thôn có ở bên ngoài, có lẽ năm đó ngươi cải trang, nhưng chân của ngươi, không thể cải trang thành bộ dáng bình thường được, cần ta gọi bọn họ vào trong đối chất với ngươi không?”

Dương Phú Qúy im lặng rất lâu, bỗng nhiên nở nụ cười, vẻ mặt vừa đáng sợ vừa tuyệt vọng, càng khiến người ta lùi về sau ba bước, “Ta không muốn làm như vậy, ta không muốn giết hại đồng tộc, đi đổi lấy bánh bao, là các ngươi ép ta. Nếu đám cẩu quan các người chừa đường sống cho chúng ta, sao ta có thể làm nên chuyện này? Người không phải ta giết, ta cũng không giết người! Giết người chính là các ngươi, đám cẩu quan tham ô!”

Tô Vân Khai giận tím mặt, “Dương Phú Qúy, chuyện dưới hạ du ngàn vạn người đều như nhau, vì sao chỉ có ngươi giết người bán thi? Qủy môi kiếm được rất nhiều tiền, ngươi lại liên tục giết hơn mười mạng người, rõ ràng chính là tâm bất chính, tàn nhẫn độc ác, tội không thể tha, còn dám xảo biện!”

Dương Phú Qúy không tự mình thừa nhận, vẫn có rất nhiều người nguyện ý tin tưởng, năm đó cực khổ như vậy đến nỗi phải phân chia thịt để ăn, thật ra bọn họ mới là hung thủ giết chết những đứa trẻ. Năm đó bọn họ ăn thịt, cũng đồng nghĩa với việc ăn thịt hài tử!

Có người chửi bậy, có người khóc lóc, có người im lặng, có người tức giận.

Chỉ có Dương Phú Qúy, vẫn mỉm cười.

Ông ta cười cười, đột nhiên đụng mạnh vào cái bàn bên cạnh, Bạch Thủy nhanh tay lẹ mắt, giơ tay ngăn cản, bị lực đánh vào, người chặn được, nhưng mu bàn tay bị đụng vào góc bàn bén nhọn, thiếu chút nữa gãy cả xương.

Minh Nguyệt la lên một tiếng, vội vàng tiến tới, ai ngờ người bên cạnh còn nhanh hơn, chính là Tần Phóng.

Tần Phóng bước một bước dài, tóm lấy tay ông ta dùng lực vặn ra sau, những nha dịch khác phản ứng kịp, lúc này tiến lên, chế ngự ông. Dương Phú Qúy lớn tiếng quát, giống như điên cuồng, miệng nói ông ta không sai, người sai là cẩu quan năm đó.

Nhưng giống như lời nói của Tô Vân Khai, ngàn ngàn vạn vạn dân năm đó đều gặp thiên tai, vì sao chỉ có ông ta tàn nhẫn máu lạnh?

Thôn dân thấy ông ta bị trói chặt không thể động đậy, có người tức giận tiến lên đánh ông, bảo ông ta trả lại hài tử cho bọn họ.

Từ đường hỗn loạn, nha dịch gần như không ngăn cản được. Trên đại đường phát ra tiếng xin tha khóc thương nức nở, Tô Vân Khai còn tưởng là Dương Phú Qúy cầu tình, nhưng cẩn thận nghe thì là tiếng trẻ con. Hắn vội vàng đi qua, quả thực có đứa trẻ che chắn trước mặt Dương Phú Qúy, bị thôn dân chen lách khiến cho cơ thể nghiêng ngã, nhưng đứa trẻ vẫn không chịu rời đi.

“Đừng đánh phụ thân con, ông ấy không phải người xấu, đừng đánh ông ấy.”

Tô Vân Khai nhìn qua, đứa trẻ chừng mười tuổi, khóc lóc tuyệt vọng, Dương Phú Qúy cũng khóc, một bên cười mắng người, một bên khóc. Hắn đi lên quát một tiếng, đuổi thôn dân lui xuống, đứng trước mặt đứa trẻ, nói: “Dương Phú Qúy phạm tội tày trời, nha môn sẽ trừng phạt, ta biết các ngươi hận ông ta, nhưng nếu cứ đánh chết ông ta tại chỗ, vậy các ngươi có khác người bạo dân?”

Một người tức giận chất vấn, “Đại nhân thực sự xử lý ông ta sao?”

“Nếu ta không muốn nghiêm trị hung thủ, hà tất gì phải vạch trần bộ dạng hung thủ, cho các ngươi xem?”

Mọi người cảm thấy có lý, lúc này mới kìm chế tức giận lui về phía sau.

Tô Vân Khai thì thầm với nha dịch vài câu, nha dịch lập tức đi ra ngoài. Không lâu sau thì trở về, lại thì thầm với hắn. Tô Vân Khai gật đầu, bảo bọn họ áp giải Dương Phú Qúy và đứa trẻ ra ngoài thôn.

Minh Nguyệt và nha dịch ra ngoài, phát hiện còn có người nhà Dương Phú Qúy, lúc này đoán rằng vừa nãy nha dịch dẫn người nhà Dương Phú Qúy ra khỏi thôn. Nhìn phản ứng của thôn dân, chỉ sợ không dẫn bọn họ theo, thôn dân hối hận, không biết chừng đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Tô Vân Khai sợ thôn dân đuổi theo, liền cho người cản phía sau. Thôn dân muốn đi theo, nhưng nói cho cùng đối phương là người của nha môn, không dám hành động thiếu suy nghĩ, huống chi quan binh lại nhiều như vậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ đi qua cầu, biến mất trong bóng đêm.

Chỉ có một con đường duy nhất để ra ngoài, đi qua cầu liền tới rừng cây. Khi đi ngang qua đó Tô Vân Khai nhìn vài lần, trong lòng trăm mối cảm xúc xen kẽ.

Trong lòng Minh Nguyệt còn có nghi vấn, thấy thôn dân chưa theo tới, mới nói, “Ta nhớ thời điểm đó quan huyện chưa bị lật đổ, Dương Bách Gia bị giết, tham quan còn chưa bị trừng trị, thượng du chưa sửa, cây cầu ngoài thôn cũng bị hư, vì sao Dương Phú Qúy lại không giết người nữa?”

Tô Vân Khai im lặng, rồi nói: “Con trai độc nhất của ông ta, năm nay mười tuổi.”

Minh Nguyệt ngẩn người, “Ý huynh là…”

“Có lẽ… sau khi hài tử ra đời, trong lòng ông ta nảy sinh ý tốt.”

Minh Nguyệt nhất thời không biết phải nói gì, rất lâu sau thở dài, “Ý tốt này, thực sự là ích kỷ.”

Tô Vân Khai cũng không thể giải thích loại thiện ý này, thời điểm khốn khổ nhất Dương Phú Qúy vẫn mạnh khỏe, cho dù không sống nổi trong Dương gai thôn, nhưng cũng có thể giống đồng thôn khác đi xa xứ hay vứt bỏ thê tử, nhưng ông ta không vứt bỏ cha mẹ, năm đó còn có tổ phục, thậm chí còn cha mẹ của thê tử, đều nuôi dưỡng tất cả.

Có lẽ đây là ý tốt, đáng sợ… cũng thật đáng buồn.

“Huynh dẫn mẫu thân thê tử hài tử của ông ta ra ngoài, là sợ bị thôn dân làm bị thương sao?”

“Ông ta đáng giận, nhưng người thân của ông ta vô tội, vừa rồi cô nương cũng thấy đó, không thể giữ lại, ta sẽ sắp xếp đưa bọn họ đến nơi khác.”

Đi dọc rừng cây tùng, bên trong âm u như cũ, không nhìn thấy ngọn nguồn. Thỉnh thoảng có gió thổi tới, lạnh thấu xương tủy. Tô Vân Khai chỉ mong rằng, ngày sau, sẽ không có tham quan, sẽ không có bánh bao máu, sẽ không có Dương Bách Gia thứ hai.

Mong rằng oan hồn ngày xưa, đời sau có thể an bình