Lạc Tử Mộng âm thầm lè lưỡi một cái.

Chỉ trong chốc lát, dược bắt đầu phát tác, bởi vì uống hết hũ thuốc, thân thể Cẩm Nương bắt đầu nóng ran, thần trí bắt đầu mơ hồ.

“Nam nhân… ta muốn nam nhân.”

Cẩm Nương không ngừng kêu, vừa kêu vừa cởi áo.

Lạc Tử Mộng bắt đầu thấy hưng phấn, chỉ vào mười nam nhân, “Mấy người còn chờ cái gì? Mau lên.”

Thiệu Tần không dám tin nhìn nàng, đúng là mở rộng tầm mắt, lần đầu tiên thấy một cô nương hào phóng như vậy, lại muốn nhìn người khác giao hợp. Nhìn thấy toàn thân cũng không e dè, cứ nhìn thẳng vào.

Hàn Hạo Thần vội vàng che hai mắt của nàng khàn giọng nói: “Được rồi, trở về thôi.”

Nàng muốn đẩy tay hắn ra, “Ta không nhìn thấy.”

“Đây không phải chỗ nên nhìn.” Hàn Hạo Thần muốn che lại ánh mắt của nàng, không để cho nàng nhìn thấy. Bây giờ mười nam nhân đã cởi hết quần áo, nếu để cho nàng nhìn thấy cảnh tượng này…

“Oa…” Thật sự nàng đã than ra tiếng.

Xuyên thấu qua khe hở, nàng nhìn thấy mười nam trơn bóng vây quanh Cẩm Nương, mà một người đang ra sức làm việc. Nếu không nhìn thấy cái mông trơn bóng đang lên đang xuống, có lẽ nàng không thấy được bóng người Cẩm Nương.

Chỉ là mặc dù nhìn thấy không rõ, nhưng lỗ tai nghe được rất rõ, một lớp sóng ngân nga, quả thật làm cho khí huyết sôi trào. Cái này chính là một bộ xuân cung sống.

Chẳng lẽ mỗi lần… đều như vậy?

Nghĩ như thế, mặt nàng vô thức nóng lên, nếu thật sự như vậy thì nàng gặp người như thế nào?

Chỉ là sau đó nghĩ, nàng ta uống thuốc gấp mười lần, vậy thì trình độ “phong tao” cũng giảm xuống chứ?

Nghĩ như vậy lòng của nàng cũng yên tâm hơn.

Hàn Hạo Thần nhìn thấy nàng liều mạng nhìn từ khe hở kẽ tay thì lập tức bịt chặt hai mắt nàng, xoay người nàng mang ra bên ngoài.

“Không cần kéo, không nhìn thấy, ta ngã mất.”

Nghe nàng nói như vậy, hắn dứt khoát khom người bế nàng lên.

“Này! Thả ta xuống! Sao ngươi nói ôm liền ôm? Rất nhiều người nhìn!” Thấy thủ vệ xung quanh tự giác quay lưng đi, nàng cảm thấy bọn họ đang cười trộm, khiến cả người nàng không được tự nhiên.

Rời khỏi địa lao, hắn vẫn ôm lấy nàng không có ý buông ra, đi thẳng đến Tầm Mộng Cư.

Bên ngoài là ánh trăng, ba ngày trong phủ cũng không náo nhiệt, trời vừa tối thì càng yên tĩnh, trừ hộ vệ đang dò xét thì bọn nô tài không dám đi lại tùy tiện, đây chính là quy củ, từ trước đến giờ hắn yêu thích yên tĩnh, cho nên hạ nhân trong phủ không dám huyên náo, cũng chỉ từ khi nàng đến phủ thì hắn mới tức giận.

Mượn ánh trăng, hắn nhìn thấy mặt nàng đỏ ửng, ngượng ngùng như đóa hoa hồng đang chọc người.

Hắn nhếch lên một nụ cười có ý vị sâu xa: “Không phải mới hăng say sao?”

“Ngươi còn nói, sao lại che mắt ta lại, hại ta không thấy rõ.” Nàng có chút không vui, mụ ta hại nàng thảm như vậy, nàng phải tận mắt nhìn thấy hình dáng phóng đãng của mụ ta.

Đi được một đoạn đường thì nàng phát hiện không có âm thanh, nhờ ánh trăng nhìn được hắn, trong phút chốc khiến nàng lạc phương hướng, khuôn mặt góc cạnh càng thêm mê người dưới ánh trăng, ngũ quan xinh xắn không có điểm thiếu sót, mày rậm bờ môi rõ ràng, một nhúm tóc rũ xuống trước ngực, bởi vì gió thổi bay bay, cả người hắn nhờ có ánh trăng mà tỏa ra hơi thở như thần tiên.

Giơ tay lên vuốt vuốt tóc hắn, trong nháy mắt có hàng vạn suy nghĩ.

“Tại sao không nói chuyện?” Hắn thấy nàng chau mày như có tâm sự.

Nàng ngước mắt nhìn thấy ánh mắt hắn, khẽ cắn môi dưới, cuối cùng mở miệng nói: “Ngày hôm qua… là bởi vì không muốn ta chết, hay là bởi thích ta?” Trong giọng nói có chút sầu bi.

Nếu hắn nói bởi vì không thể thấy chết không cứu nên mới cùng nàng…, nàng nên thấy may mắn mình không cần sa chân vào bùn, nếu vì thích… nàng không biết nên lựa chọn như thế nào.

Đến khi hắn đặt nàng ở cửa Tầm Mộng Cư, hắn vẫn không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn nàng, lòng nàng trùng xuống, hít một hơi, ngẩng đầu cố làm bộ dáng thoải mái nói: “Không sao, ta biết rồi!”

Lúc xoay người mở cửa phòng, lại nghe được một câu nói từ đằng sau: “Bổn vương không có nhiều đồng tình như vậy.”

Thân thể nàng chấn động.

Ý tứ của hắn là… bởi vì thích?

Nàng không trả lời, bước vào cửa phòng tính đóng cửa, nhưng không ngờ hắn tùy ý vào theo, cửa phòng bị hắn đóng lại.

“Khuya lắm rồi, Vương gia nên trở về phòng của mình?” Nàng xoay người muốn đi đến bên giường, ai ngờ cánh tay bị hắn kéo lại, cả người ngã vào người hắn.

Hắn nhìn thấy được vẻ mặt nàng, nàng đang trốn tránh và cự tuyệt.

“Ngươi nói rõ ràng cho ta.” Không biết có phải là hắn tức giận hay không, hắn không dùng từ “Bổn vương” mà là “Ta”.

Nàng nhìn hắn, hô hấp hơi chậm lại, cảm xúc ở đáy mắt hắn quá phức tạp, giống như chất vấn, giống như tức giận, hoặc như là… bi thương.

Nàng không xác định, nhưng nàng có thể xác định được ngực mình đau, rất khó chịu, giống như bị ai đó đè nặng xuống.

Nàng muốn thoát khỏi cánh tay hắn, nhưng bị hắn nắm chặt hơn, nhíu chặt mi tâm, nàng lại nhìn ánh mắt hắn lần nữa, muốn bình tĩnh, nhưng giọng nói lai như không có hơi sức.

“Ta không thể nào với Vương gia.” Nhìn ánh mắt hắn, nàng biết hắng đang nghe, vì vậy hít một hơi thật sâu mới nói tiếp, “Ngươi là Vương gia, ta là bình dân, thân phận cách xa, ta không xứng với Vương gia cao cao tại thượng! Huống hồ…”

“Ngươi có ý trung nhân?” Hắn nói tiếp, hắn biết phía trước đều là mượn cớ, chỉ có câu này mới là nguyên nhân.

Nàng không nói dạ, chỉ chuyển ánh mắt sang chỗ khác lạnh nhạt nói: “Ta không thuộc về chỗ này, cho nên chúng ta không thể nào.”

Có lẽ mình đã xem phim truyền hình nhiều, nàng từng xem qua phim Nhân Long, người muốn kết hợp với Long kết quả bị chết, hai người vốn có một người không thuộc về một thời không thì không có kết quả, cho nên không muốn đắm chìm, nếu như yêu đau khổ như vậy, nàng thà không yêu.

Hắn không dễ dàng động chân tình, nhưng một khi đã động, hắn sẽ bất chấp tất cả để yêu, cho nên hắn không buông tay.

Nhưng hắn không giỏi biểu đạt trước mặt người mình yêu, đặc biệt là một cô nương không yêu mình, hắn không biết lấy cái gì biểu đạt tình cảm của mình, điều duy nhất có thể làm là khiến nàng ở bên mình bằng bất cứ giá nào.

Cúi người xuống ôm lấy nàng, lần này chỗ hắn đi không phải nơi khác mà là chỗ triền miên một đêm với nàng.