"Ha ha ha. . . . . . Bỏ gian tà theo chính nghĩa?? Trẫm đường đường là Hoàng đế nước Hàn Vũ, ngươi chỉ đang ép cung mà thôi, ngươi nói ai tà ai chính?''

''Thật sao? Ngươi cho rằng ngôi vị Hoàng đế của mình quang minh chính đại sao?''

Lời nói của hắn khiến Hàn Hạo Hữu ngây người.

''Ban đầu ai giở thủ đoạn đoạt ngôi vị vốn thuộc về ta đây? Là mẫu phi của ai giở mưu kế chiếm đoạt ân sủng của phụ hoàng rồi sát hại mẫu phi của Bổn vương? Là ai cho đệ đệ ruột của mình ra trận bán mạng? Ngươi nói rõ một chút, ai tà ai chính?''

Phí công công cũng nhìn ra được, Hàn Hạo Thần không muốn đoạt ngôi, cũng không muốn giết Hàn Hạo Hữu nhưng Hàn Hạo Hữu lại ép sát từng bước không chừa đường lui nên mới tạo thành hậu quả trước mắt này.

Hàn Hạo Hữu bị Hàn Hạo Thần nói xong thì không biết nói gì, nhưng hắn ta không cam lòng, chuyển con mắt nhìn về phía nàng, hắn mới cảm thấy nắm chắc phần thắng nói: ''Nhị đệ, cho ngươi hai sự lựa chọn, một là đâm một nhát vào ngực mình, hai là ta sẽ giết nàng.''

Nàng cả kinh một thân mồ hôi, rõ ràng muốn Hàn Hạo Thần chết mà.

Nàng cố gắng muốn quay đầu muốn trừng hắn nhưng dao găm liền gác trên cổ nàng, nếu nàng quay đầu thì máu tươi sẽ chảy ròng ròng.

''Hàn Hạo Hữu, ta cảnh cáo ngươi buông nàng ra, nếu không ngươi sẽ hủy đường sống cuối cùng của mình.''

Hàn Hạo Hữu không cử động chút nào, hắn ta biết, chỉ cần có nàng thì hắn sẽ không dám động, cho nên cười lạnh ra lệnh: ''Hàn Hạo Thần, quyết định nhanh lên, ta đếm tới ba, nếu không người chết chính là nàng.''

''Một!''

''Không cần, Mộng nhi....'' Hắn có chút hoảng hốt, tất cả tướng sĩ đã bị ngăn cản ở ngoài cửa, cho nên bên trong chỉ có mấy người bọn họ.

Trừ Hàn Hạo Hữu ra thì tất cả mọi người kinh hoàng, bởi vì hắn ta như bị điên rồi, hay căn bản hắn ta đang gắng sức cuối cùng.

''Hai!'' Nàng cảm thấy lưỡi đao đang gần thêm mấy phần, bụng dưới quặn đau nhưng trên cổ cũng có cảm giác nhói nhói.

''Dừng tay.'' Hàn Hạo Thần kinh hô, sau đó bỏ bảo kiếm rơi xuống đất, lấy một thanh chủy chủ bên hông.

Nàng lại phát hiện ra, hai thanh chủy chủ này lại giống nhau, thoạt nhìn như một người tặng. Mà hắn ta nhìn thấy thanh chủy chủ kia thì cứng đờ nhưng thủy chung vẫn không buông tay.

''Được. Ngươi phải tuân thủ lời hứa, nếu ta đâm một đao, mặc kệ có chết hay không, ngươi phải thả nàng ra.''

''Được.''

''Hạo Thần, không thể.'' Nàng chưa bao giờ nghĩ hắn lại dám bỏ cả mạng sống vì mình, nàng bất chấp tất cả muốn giãy giụa nhưng chỉ cảm thấy lưỡi đao đâm sâu hơn.

''Mộng nhi, nàng phải chăm sóc mình thật tốt.''

''Vương gia, không cần.'' Thiệu Tần và Quý Vân Hạc trăm miệng một lời.

Hàn Hạo Hữu không kịp đợi nữa, mở miệng kêu: ''Ba!'', nhưng khi Hàn Hạo Thần đang giương lên thì nàng xuất toàn lực bắn một giọt thuốc vào tay hắn, chủy chủ rơi bịch xuống đất.

Ba người còn đang kinh ngạc thì nàng nhân lúc hắn ta đang kinh ngạc thì giơ tay lên tặng hắn ta một giọt thuốc.

Nàng vốn không muốn làm như vậy, nhưng không làm không được, giọt thuốc này là trí mạng, chỉ cần đi vào khoang miệng là hết cách xoay chuyển, nàng mang bên người vì phòng thân nhưng chưa bao giờ nghĩ muốn giết người, thế nhưng hắn ta muốn người nàng yêu chết thì hắn ta chỉ có thể đi chết trước.

Vì nàng đã dùng hết một hơi sức lực nên cuối cùng hôn mê ngã xuống.

''Mộng nhi, nàng tỉnh lại.... .......đừng làm ta sợ.....''

Bên tai là giọng nói của người nào, khiến tim nàng như tê liệt đau đớn.

Ở bên trong tẩm cung, Hàn Hạo Thần nắm tay nàng không buông, bên ngoài thì dọn dẹp thi thể.

''Ngự y! Ngự y chết hết đâu rồi?'' Hắn vội vã kêu to.

''Ngự y tới.'' Quý Vân Hạc cơ hồ như xách theo ngự y phi thân bay đến.

''Vương phi....người.....'' Thái y ấp úng.

''Chúc mừng Vương gia, đây là hỉ mạch.''

''Hỉ, hỉ mạch. . . . . . Hỉ mạch. . . . . ." Mắt hắn trợn tròn, không thể tin được.

''Hỉ mạch? '' Nàng cũng mờ mịt nhìn thái y.

''Đúng đúng, chính là hỉ mạch.'' Thái y khẳng định lần nữa.

Tất cả im lặng hồi lâu, sau đó là một mảnh kích động, mọi người vui mừng cười toét miệng chúc mừng, mà hắn ở một bên cũng tay chân luống cuống.

''Chúng ta có con rồi.......có con rồi....con của ta.''

''Nhưng mới vừa rồi hoàng thượng......'' Phí công công vừa nói lại phát hiện không đúng, vì vậy cải chính nói: “Hắn đánh Vương phi một bạt tai, Vương phi ngã xuống đất, trên người đầy máu.”

Hàn Hạo Thần lập tức khẩn trương, tâm co quắp.

Ngự y vội vàng nói: “Mới vừa rồi Vương phi ngã xuống đất đã dộng thai khí, cho nên có dấu hiệu sinh non, nhưng may mà chữa trị kịp thời nên không có chuyện gì.”

Nghe được câu này, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

“Mộng nhi, nàng đã tỉnh?Nàng còn đau không?”Hắn đỡ nàng dậy hỏi, nàng lắc đầu, nằm nghỉ ngơi như vậy, quả nhiên tốt hơn nhiều.

“Mộng nhi, nàng biết không, nàng có thai…..”

Nhìn bộ dáng của hắn có chút dở khóc dở cười.

“Đó là đứa co của thiếp.”

“Đó là của chúng ta, một mình nàng có thể sinh sao?”

Hai gò má nàng ửng hồng, giờ là lúc nào rồi lại còn nói thế vì vậy nàng không khách khí nói: “Chàng mới nói con của mình, vậy một mình chàng có thể sinh sao?”

“Ha ha ha…..” Cả phòng cười ầm lên.

Ai ngờ hắn lại ôm chầm lấy nàng, hôn nàng, hoàn toàn không để ý đến mọi người.

“Này!Chàng làm gì thế?”Nàng lúng túng đẩy hắn ra, nhưng mọi người lại tự giác lui ra ngoài.

“Thế nào?”Hắn nâng mặt nàng lên.

Nàng cắn môi khai báo thành thật.

“Thật ra thì….. Hoa Thiên Nhuỵ cho ta….. còncó Lan phi và thiếp…..”

“Ta biết rõ.”

“Chàng biết?”, nàng kinh ngạc nhìn hắn, “Vậy chàng có thấy thiếp quá ác độc không?”

“Sẽ không!Nàng thiện lương nhất, họ đáng bị thế.”

“Hạo Thần….. thiếp chỉ cảm thấy mình quá ác độc, cho nên không dám nói, thật sự thiếp chỉ muốn giáo huấn Hoa Thiên Nhuỵ một chút.”

“Ừ, ta hiểu rõ, nàng không làm sai.”

“Ngoan, đợt lát nữa tắm rửa xong, sau đó ngủ một giấc, đừng nghĩ chuyện khác, ta sẽ không để cho nàng chịu uất ức.”Người hắn yêu nên là người hạnh phúc nhất thế giới này.

Nước không thể một ngày không có vua, sau khi Hàn Hạo Hữu băng hà, chúng thần đề nghị Hàn Hạo Thần thừa kế ngôi vị, nhưng hắn nghĩ nên để thân thể nàng bình phục mới cử hành nghi thức.

Năm ngày sau, nhìn văn võ bá quan trong điện Kim Loan, nàng cảm thấy mình như nằm mơ, nàng lại được làm hoàng hậu!

Một buổi đêm, hắn nằm trên giường vuốt ve bụng nàng.

“Mộng nhi….. thật không thể được sao?”

“Không thể!”Nàng dứt khoát.

Hắn chép miệng làm nũng: “Ta sẽ cẩn thận một chút……”

“Được.” Nàng vừa nói thế, hai mắt hắn toả sáng, nhưng nàng lại nói tiếp, “Thật ra thì bây giờ chàng là hoàng đế, hậu cung có ba ngàn người, ai cũng có thể sinh đúng không?”

“Ta không phải ý này.”

“Ba ngày không nhịn được, vậy mười tháng chàng nhất định đi ăn vụng. Nam nhân đúng là không nhờ vả được.”

Hắn uỷ khuất nói: “Đừng nóng giận, thật ra thì mười tháng thôi mà, ta có thể nhịn được…..”

“Mộng nhi……”

“Ừ.”

“Thương lượng được không?”

Nàng giật giật khoé môi, hình như cảnh tượng này đã có rồi, hắn muốn thương lượng cái gì?

“Nói.”

“Thật ra thì chúng ta có một đứa bé là đủ rồi, nhiều bé quá cũng không tiện.”

Mặt nàng lập tức xám lại, hắn đang nghĩ vì đứa bé hay vì mình?

Cái này là suy tính của động vật nửa thân dưới.

Mười tháng sau.

Nàng thế nhưng lại mang thai long phượng, đúng là song hỉ lâm môn, hắn không cần phải lo lắng chịu đựng lần nữa rồi.

Lại qua hai tháng sau, nàng đang chơi với bảo bảo, hắn bị lạnh nhạt, không cam lòng đi tới nói: “Mộng nhi, nàng đã lâu không như vậy với ta rồi.”

Hắn cầm tay nàng để lên mặt mình.

Ai ngờ nàng không khách khí rút tay về, “Chàng thì có gì chơi tốt, tránh ra.”

Hắn tức xám mặt lại, rống giận: “Vú nuôi.”

“Hoàng thượng!” Vú nuôi lập tức run rẩy đi vào, không phải chính mình không muốn ôm mà là hoàng hậu yêu thích mãi không buông tay.

“Ôm đứa bé lui xuống, về sau không cho phép quấy rầy buổi tối của trẫm và hoàng hậu.”

Lời của hắn khiến nàng đỏ mặt, hắn là muốn công khai chuyện bọn họ làm mỗi đêm sao?

Khi vú nuôi ôm hai đứa bé rời đi, hắn lập tức cởi quần áo nhào tới bên nàng….

Nàng lập tức hô to, “A!Chàng muốn làm cái gì?”

“Nàng nói xem.”

Nàng dĩ nhiên biết hắn muốn làm cái gì, bộ dáng của hắn như tám đời rồi chưa chạm qua nữ nhân.Hình như sắc tâm của hắn càng ngày càng tăng.

“Cái đồ lưu manh này!Tay để ở đâu thế hả?Tránh ra, lưu manh!”

“Chỉ đối với nàng thôi.” Chỉ mấy từ đơn giản, hắn đã làm cho nàng dừng lại, chỉ là trong khoảnh khắc đó hắn đã thành công chiếm đoạt.

“Đủ chưa?”Nàng cảm thấy mình mệt lả.

“Không đủ, phải bù lại một năm.”Hắn vừa ra sức vừa trả lời.

“Chàng chẳng phải là cầm thú sao?”

Ai ngờ hắn lại mặt dày nói: “Như vậy cũng tốt.”

Nàng lại mắng thầm trong lòng: cái người suy tính bằng nửa dưới, không đúng, hắn là nửa trên cũng suy tính, hơn nữa hành động trong….

Tạm thời ngừng nghỉ, nàng tựa vào ngực hắn nói: “Hạo Thần…..”

“Ừ.”

“Chàng yêu thiếp sao?”

“Yêu.”

“Yêu nhiều không?”

“Thiên bất lão, khó khăn tuyệt tình.”

Lòng của nàng hơi lo sợ, nàng đưa tay vuốt gò má của hắn.

“Thật ra thì chưa bao giờ thiếp nghĩ sẽ gặp phải chàng…..”

Hắn ôm chặt nàng trong ngực cười nhạt một tiếng: “Kiếp trước kiếp này, thật ra đã chỉ định.”

Kiếp trước…… kiếp này?

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, mà khoé môi hắn vẫn cuwoif như cũ.

Hàn Hạo Thần, ngàn năm sau, có thể ở chungvới chàng sao?

Mộng nhi, đời đời kiếp kiếp, ta là cái chuông tình của nàng.

-Hoàn-