Sau đó nghĩ, có lẽ khi đó cũng là Hô Diên Phong ngồi ở đầu giường chờ nàng tỉnh dậy.

''Đã tỉnh rồi à?'' Nụ cười của hắn ấm áp, khiến người ta an tâm.

Nàng dụi mắt, cảm thấy mình ngủ rất lâu, giống như ngủ một đêm nhưng vẫn thấy chưa đủ.

''Tiểu thư, để nô tỳ hầu hạ người rửa mặt.'' Hinh Lan bưng nước rửa mặt đến, sau khi vắt khô khăn lông thì đưa cho nàng.

Nàng cảm thấy cảnh tượng này đã xuất hiện qua nhưng khi thấy hắn thì lại không hoài nghi nữa.

''Ngọn núi...'' Nàng kêu lên một tiếng, cũng một tiếng như vậy, hắn cảm thấy đều đáng giá, hắn nhìn nàng, ''Sao vậy? Có phải đồ ăn sáng không ngon miệng?''

Nàng lắc đầu một cái, nhìn cửa một chút sau hỏi dò: "Ta không thể tùy tiện đi lại ở chỗ này sao?'' Nàng nhìn thấy thị vệ ở cửa tẩm điện, có chút không dám tin.

Hắn vuốt vuốt tóc của nàng nói: ''Nơi này chính là nhà của nàng, về sau muốn đi đâu cũng có thể đi, chỉ là nhất định phải nói với ta một tiếng, còn có Hinh Lan, nàng nghe thấy không?''

Hinh Lan vội vàng quỳ xuống trên mặt đất tâm thần hoảng loạn: ''Dạ, nô tỳ ghi nhớ.''

''Chớ quỳ trên đất lạnh.'' Nàng nói.

''Cảm ơn tiểu thư.'' Nàng ta đứng dậy.

''Dùng đồ ăn sáng trước, sau đó dẫn nàng đi bái kiến phụ hoàng, sau đó đem nàng đến ở Diên Hi cung.'' Hắn vừa múc cháo tổ yến vừa nói.

Nàng có chút nghi ngờ, chần chừ nhìn bốn phía rồi nói: ''Nơi này không phải tẩm cung của ta?''

''Nơi này là tẩm cung của Đại hoàng tử.'' Một âm thanh mềm mại rơi xuống, là âm thanh của quận chúa Tử Linh.

Nàng nghe vậy có chút xấu hổ quay lại nhìn hắn, ''Thật xin lỗi, ta không biết đây là tẩm cung của ngươi, ta cho là.....'' Tối hôm qua nàng tắm rửa xong liền lên giường nằm, lại không nghĩ là giường của hắn.

Hắn cũng không để ý: ''Nha đầu ngốc, có gì mà phải xin lỗi, về sau đây cũng là tẩm cung của nàng.''

Vốn quận chúa Tử Linh nhìn gian phòng xong có chút vui vẻ nhưng khi nghe được lời của hắn xong thì tâm nhất thời lạnh đi một nửa.

''À!'' Nàng chưa kịp phản ứng, nhìn thấy hắn cầm tay mình thì nhất thời đỏ mặt.

Khi quay đầu nhìn thấy quận chúa thì nói: ''Mau mời ngồi đi, không biết xưng hô thế nào?''

''Cảm ơn, ta là quận chúa Tử Linh nước Ngân Nguyệt.'' Nàng ưu nhã ngồi đối diện với bọn họ.

''Quận chúa Tử Linh...'' Nàng nhỏ giọng lầm bầm, mới phát hiện ra tên của hai người kém có một chữ, ''Ngươi là Tử Linh, ta là Tử Mộng, đúng là có duyên.''

Vẻ mặt quận chúa sững sờ, nhìn về phía hắn.

Hắn đưa cháo đến trước mặt nàng rồi nói: ''Ăn trước đi, không thì nguội mất.'' Thấy nàng gật đầu một cái rồi cúi đầu húp cháo, hắn mới giải thích với quận chúa: ''Mộng nhi kể là sau khi tỉnh lại thì đều quên chuyện lúc trước, nhưng có thể trở về là tốt rồi.''

Quận chúa gật đầu một cái, khó trách nàng không nhớ rõ tên mình. Chỉ là khi hắn nói xong câu đó thì lòng nàng cũng bắt đầu khó chịu. Nàng biết, Tử Mộng trở lại thì vĩnh viễn nàng không có cơ hội. Bởi vì hắn sẽ không để cho nàng ta chịu uất ức, hiện tại nàng ngay cả thị thiếp cũng không có cơ hội làm.

''Ăn từ từ!'' Lúc nàng đang ngẩn ngơ thì hắn đang vỗ nhẹ Tử Mộng đang bị sặc, đáy mắt đều là cưng chiều.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn cười nói: ''Không phải nói bái kiến phụ hoàng sao? Muốn ăn nhanh lên một chút, bằng không hoàng thượng sẽ sốt ruột.''

Hắn bất đắc dĩ cười khẽ thở dài một hơi: ''Cũng không gấp như vậy, hơn nữa đó cũng là phụ hoàng của nàng, cho nên không cần lạnh nhạt gọi hoàng thượng.''

Lần này nàng có chút hồ đồ không phải Hinh Lan luôn gọi nàng là tiểu thư sao?

''Xem ra muội muội đã quên thật rồi.'' Quận chúa cầm tay gàng giải thích, ''Thật ra khi đó muội sáu tuổi bị Đại hoàng tử phát hiện ở chợ, khi đó muội không nhớ mọi chuyện nhưng Đại hoàng tử lại thích muội nên mang muội về cung.''

Nói tới đây quận chúa quay đầu nhìn hắn, qua nhiều năm như vậy hắn chưa từng thay đổi.

''Khi đó muội nghe Đại hoàng tử gọi ta là Tử Linh, muội bảo cái tên này thật dễ nghe, cho nên Đại hoàng tử liền căn cứ theo tên ta đặt tên cho muội là Tử Mộng, lúc đấy hắn nói gặp muội như một giống mộng đẹp, muội chính là tiểu tiên nữ trong mộng của hắn.''

''Khụ khụ....'' Hắn ho khan mấy tiếng, mặt ửng hồng.

''Sau đó thì sao?'' Nàng đang nghe hăng say.

''Được rồi, ăn xong đi bái kiến phụ hoàng.'' Hắn cố ý đánh gãy lời nói của quận chúa, lại bị nàng trừng mắt liếc, ''Không nên đánh gãy ta muốn nghe.''

''Được.''

''Ta phải cho chàng nghe những chuyện mất mặt kia.''

Hắn há miệng, không thể nói cái gì được nữa.

''Ta nhớ lúc đó, Đại hoàng tử kéo tay muội đi gặp hoàng thượng, muội sợ đến mức núp sau hắn, hoàng thượng chỉ chau mày nhìn, nhưng Đại hoàng tử kêu một tiếng phụ hoàng thì muội cùng bắt chiếc kêu, vốn cho là mặt rồng giận dữ nhưng người lại cười ha ha, cho nên liền cho muội ở hoàng cung.''

''Thật sao? Sao ta không nhớ rõ?''

''Khi đó muội mới sáu tuổi, sao có thể nhớ nhiều như vậy được, quên cũng là bình thường, huống chi bây giờ bị mất trí nhớ, qua một thời gian chắc sẽ nhớ lại thôi.''

''Đúng vậy, trước không cần vội, dù sao cũng hồi cung rồi, về sau còn nhiều thời gian.'' Hắn nói, ''Hiện tại đi gặp phụ hoàng.''

''Ô! Không phải nói chuyện của chàng, sao lại thẹn thùng chứ?'' Nàng đột nhiên nghĩ.

''Ai da, đừng nghe nữa, đi gặp phụ hoàng thôi.'' Đang nói chuyện, hắn lôi kéo nàng đi, để một mình quận chúa trong phòng.

Điện Huyền Thiên.

Hô Diên La đang dùng bữa sáng thấy Hô Diên Phong lôi kéo một cái bóng chạy tới, ông không nhìn lầm, chỉ khi hắn đi cùng nàng mới có vẻ mặt như vậy.

''Phụ hoàng, con đem Mộng nhi tới thỉnh an người.''

''Sao Phong nhi không hiểu quy củ, nói đến thỉnh an là chạy tới đây sao?'' Ngay cả một cái lễ cũng không có, cứ ngồi xuống như vậy, ông vừa bực mình vừa buồn cười.

Nàng vừa nghe lập tức ngồi dậy, có chút luống cuống.

''Phụ hoàng, Mộng nhi mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ, cái lễ này, miễn đi.''

''Chỉ có ngươi biết thương nàng sao, nữ nhi ngoan của trẫm, chẳng lẽ thân là phụ thân còn ít thương nàng sao?'' Dưới gối ông chỉ có nhi tử nên ông càng thương nàng nhiều hơn, hơn nữa nàng thông minh lanh lợi được nhiều người yêu mến.

''Phụ hoàng, không phải nữ nhi mà là con dâu.''

Ông bật cười: ''Là nữ nhi còn là con dâu... vậy phải xem biểu hiện của con rồi, trẫm không muốn uất ức nàng.''

''Phụ hoàng, người nói con trai mình như vậy sao? Con sẽ không uất ức nàng.''

Tâm tình nàng vốn khẩn trương lại bị bọn họ nói cho vui vẻ, nhìn bọn họ nàng không ngừng cười, hiện núm đồng tiền trên mặt, rất đẹp.

Lúc này, Tam hoàng tử đã tới, tinh thần uể oải, hành lễ xong nhìn thấy nàng càng không vui.

''Phụ hoàng....'' Hắn như đứa bé mè nheo, cả khuôn mặt cũng cúi xuống.

''Sao rồi? Đã lớn tuổi còn làm nũng với phụ hoàng sao?''

''Phụ hoàng, người thật sự không cho con chế độc sao? Nếu nhi thần không nghiên cứu cái này đến lúc đó các huynh đệ khác sẽ cười.''

''Hừ!, ngươi cũng biết dụng độc, mau đi luyện binh pháp bắn cung cưỡi ngựa với các huynh đệ khác đi.''

''Nhi thần không có hứng thú với mấy thứ kia.''

''Đồ ngươi có hứng thú thì trẫm lại không có.'' Ông làm người quang minh lỗi lạc nên không cho nhi tử học cái đồ hại người

Đến cuối cùng, hắn không làm gì khác hơn là bị giáo huấn một trận rồi rời đi.

Buổi tối ngủ trên giường, nhìn tấm màn dần dần ngủ, không hiểu sao nàng bắt đầu thấy có chút quen thuộc nơi này, cách bày biện, mùi vị nơi này, đúng vậy, không có sai.

Nửa đêm, mồ hôi rịn ra đầy trán nàng, đôi tay siết chặt.

''Thương...'' Miệng nàng không ngừng kêu chữ này, không phải đau nơi khác chính là đau ở tim.

''Tiểu thư, tỉnh...''

Bên tai có người gọi nàng, nàng đột nhiên thức tỉnh, khi thấy Hinh Lan lo lắng, nàng mở to mắt sửng sốt một lúc mới phản ứng được.

''Tiểu thư, người gặp ác mộng?'' Nàng dùng khăn tay lau mồ hôi cho Tử Mộng.

''Tiểu thư mới mơ thấy cái gì?''

Nàng kéo tay Hinh Lan, để nàng ta ngồi góc giường, có chút nước đọng trong mắt, là nước mắt.

''Không mơ thấy cái gì, nhưng ta cảm thấy tim đau quá, giống như thiếu cái gì, giống như....''

''Giống như cái gì?''

''Giống như có người gọi ta, không ngừng kêu tên ta, nhưng ta không thấy rõ mặt hắn, chỉ nghe thấy hắn không ngừng kêu, giống như đang khóc, không biết tại sao, ta lại khổ sở, nghe âm thanh của hắn, ta đau lòng quá.''

Nàng khoác áo đi ra cửa sổ, nhìn ánh trăng, giơ tay lên vuốt ánh trăng, nàng cảm thấy như nước mắt của người kia rơi vào bàn tay nàng.

Nước Hàn Vũ.

Hàn Hạo Thần tìm nàng một ngày một đêm, lần này hắn thấy mất nàng hoàn toàn, nàng biến mất như hư không, một chút tin tức cũng không có.

Hắn tìm nàng ba tháng rồi, nếu nàng tức giận trốn đi thì ba tháng kia hẳn là đã nguôi giận rồi.

Nếu tìm được nàng, hắn nhất định đảm bảo, nàng nói cái gì chính là cái đó, sẽ không để cho nàng hiểu lầm. Nhưng hắn không làm chuyện có lỗi với nàng, sao nàng bỏ hắn đi lâu như vậy?

Rất nhiều người nói có thể nàng gặp bất trắc nhưng hắn tình nguyện nghĩ rằng nàng vì tức giận nên mới bỏ đi.

''Mộng nhi...'' Hắn kêu to tên nàng.