CHƯƠNG 4

Vui vẻ ngâm một khúc nhạc, ta mang theo vài bao hạt giống hoa đến thăm Ly Tiêu. Viện này cũng quá hoang vu, tuy rằng không cầu xa hoa, cũng nên có chút sinh khí đi? Nhưng là, ta vừa vào nhà, đã nhìn thấy Ly Tiêu trên người quấn vải trắng, nằm trên giường.

"Sao lại bị thương?" Ta nhìn chằm chằm vết thương kiếm đâm trên lồng ngực của Ly Tiêu, cái này. . . Hắn có phải hay không biết ta mới nghiên cứu ra thuốc trị thương đặc hiệu cho nên muốn muốn thử thử?

"Không hề gì!" Ly Tiêu ngượng ngùng che quần áo."Chỉ là vết thương nhẹ mà thôi!"

"Vết thương nhẹ!" Ta hét lên một tiếng, "Suýt nữa liền đâm trúng trái tim! Là ai làm?"

"Không. . . Là chính ta, tài nghệ không bằng người!" Hắn còn không chịu nói.

Hừ, ngươi không nói ta cũng không biết sao? Ta cười lạnh. Phải biết, trong cung liền là nơi lời đồn đãi truyền đi nhanh nhất.

Vốn dĩ hôm đó Hoàng Phủ Thiếu Hoa ở ngự hoa viên triệu kiến đại tướng quân Phí Trung Nguyên khải hoàn trở về, đang không khéo Ly Tiêu lúc ấy cũng ở vườn hoa đi dạo.

Phí Trung Nguyên thấy đến một bóng trắng mờ mờ ảo ảo trong bụi hoa, đặc biệt mê người, không khỏi nhìn đến ngây người.

Hoàng đế cũng chú ý tới Ly Tiêu xa xa cùng Phí Trung Nguyên thất thần, vẻ mặt trầm trầm.

"Phí tướng quân." Hắn gọi.

"A, hoàng thượng." Phí Trung Nguyên hoàn hồn.

"Nghe nói phí tướng quân kiếm pháp như thần, chỗ ta vừa vặn cũng có một thần kiếm, muốn cùng tướng quân so so!" Hoàng Phủ Thiếu Hoa trong mắt lộ ra một tia âm u xấu xa.

"A, không biết là vị tướng quân nào?"

"Ha ha, hắn là con của binh bộ thượng thư Tống Khiếu Hải, coi là hổ cha không sinh khuyển tử đi!" Hoàng Phủ Thiếu Hoa thấp giọng ở bên tai thái giám nói mấy câu.

Phí Trung Nguyên nhìn tên thái giám kia nhận lệnh đi tới bóng trắng xa xa, cũng dẫn người kia đi tới hướng mình.

Thế mà. . . Phí Trung Nguyên kinh ngạc, một người bề ngoài như trăng sáng sáng tỏ như vậy, cư nhiên liền là. . . Nam sủng của hoàng thượng —— con của binh bộ thượng thư—— Tống Ly Tiêu!

Sau khi hành lễ, không đợi Ly Tiêu từ trong vui mừng hoàn hồn, Hoàng Phủ Thiếu Hoa liền cho hắn một "Vui mừng" khác!

"Ly Tiêu, phí tướng quân muốn cùng ngươi tỷ thí một chút kiếm pháp —— ngươi không cần chối từ, khiến phí tướng quân nhìn xem, kiếm pháp của ngươi là cao siêu tuyệt luân thế nào!" Hoàng Phủ Thiếu Hoa trong giọng nói chứa trào phúng, khiến Phí Trung Nguyên cảm thấy khó chịu.

Ly Tiêu nghẹn lời, không đợi phản ứng kịp, trong tay đã nhiều một thanh kiếm. Trước đây theo hoàng thượng, lúc đó vẫn là thái tử, từng luyện qua, bởi vì thái tử nhất định văn võ song toàn, nhưng mà, bọn họ cũng không nghiêm túc dạy qua mình, vì vậy, hắn chỉ có mờ mịt nhìn phí tướng quân đã chuẩn bị xong.

"Như vậy, tại hạ đắc tội!" Phí Trung Nguyên trường kiếm đưa ra, thế mà không trở ngại chút nào đâm thẳng hướng lồng ngực Ly Tiêu, mà Ly Tiêu ngay cả trốn cũng không kịp trốn, cứng rắn trúng một kiếm!

Trung nguyên thất kinh, cuống quít rút kiếm, ôm lấy Ly Tiêu sắp ngã xuống đất, che vết thương của hắn, "Chuyện thế nào?" Hắn nghẹn ngào nhìn về phía hoàng đế, chỉ thấy khuôn mặt thản nhiên của hắn thoáng qua một tia hổ thẹn, nhưng chỉ là thoáng qua.

"Tống công tử!" Trung nguyên gọi Ly Tiêu, "Xin lỗi, ta không biết. . ."

Ly Tiêu cười khổ, lắc đầu, "Không sao." Lồng ngực thật đau, trước mắt tối sầm, chỉ nghe thấy thanh âm ôn hoà của hoàng thượng: "Truyền ngự y."