Địa điểm: Trường học XX - trung học đệ nhất cấp bộ, sân thể dục

Thời gian: ngày một tháng chín

Nhân vật: Bao gồm thím phục vụ căn tin và thành viên của trường trung học

Sự kiện: lễ chào mừng học sinh mới

Vạn Tiểu Tuyết đứng ở trong đám người, buồn ngủ, có trời mới biết cô ghét nghe nhiều người lãnh đạo nói chuyện.

Giương mắt thấy trên đài chủ tịch còn ba bốn người lãnh đạo nhao nhao xếp hàng trông mong ngóng chờ muốn thử lên tiếng, cô muốn sớm một chút rời đi, dù sao hôm nay là ngày đầu tiên tựu trường, chuyện như vậy thế nào cũng làm không được. Vì vô cùng buồn chán cô bắt đầu len lén quan sát bạn học chung quanh, dù sao cũng là cùng nhau học chung ba năm. Lớp một của Vạn Tiểu Tuyết là lớp tốt nhất, tóm lại, “trường học XX” tất cả lớp một đều là lớp tốt nhất, chẳng qua là trừ đi danh tiếng lớp Hỏa Tiển, đổi tên lớp thí nghiệm, lớp thí nghiệm phía sau còn có ba lớp trọng điểm, còn dư lại sáu lớp là lớp bình thường.

Không sai, đây chính là tiểu học siêu cấp trong truyền thuyết, a, không, phải là siêu cấp trung học nữa. Mọi nơi nhìn một chút, quy mô lớp của cô hai bên tổng cộng bốn mươi người, một phần biết là cùng nhau tuyển thẳng ; một phần nhìn quen mắt , phải là năm lớp sáu tuyển thẳng ; ở một phần không biết , là những học sinh trường khác thi đỗ hoặc là cử đi học , quan sát xong.

Lúc này, xếp hàng đằng trước một nam sinh đen thui nghiêng đầu lại, hướng về phía Vạn Tiểu Tuyết nhe răng cười một tiếng, Vạn Tiểu Tuyết bắt đầu chỉ chú ý tới người có hàm răng trắng noãn kia, chỉ cảm thấy người này rất đen nhìn rất quen mắt, sau mới nhận ra tới —— Triệu Dận Thành!

Mới một kỳ nghỉ hè không thấy, người này đã phơi đen như vậy, chẳng lẽ hắn về nước Mỹ là ở chung với người da đen?

Chỉ thấy Triệu Dận Thành dùng khẩu hình miệng đối với Vạn Tiểu Tuyết nói: “Ha ha, cậu đen hơn rồi đấy.”

Vạn Tiểu Tuyết cười ngất, cái gì mà nói cô đen hơn, rõ ràng là cậu ta đen hơn có được hay không. Sau đó Triệu Dận Thành lại làm một động tác bơi tự do, ý tứ đại khái là hỏi: “Nghỉ hè đi bơi lội?”

Vạn Tiểu Tuyết gật đầu một cái, cũng làm khẩu hình miệng nói: “Cậu cũng vậy?”

Thấy Triệu Dận Thành cũng gật đầu, hai người mới nhìn nhau cười một tiếng, lại đứng ngay ngắn trong hàng của mình.

Trên đài chủ tịch bất cứ chuyện gì bất luận là ai cũng hấp dẫn không được chú ý của Vạn Tiểu Tuyết, chỉ nghe xung quanh bạn học đột nhiên bộc nhiệt liệt tiếng vỗ tay, chẳng lẽ nàng mới vừa rồi bỏ lỡ lãnh đạo nào phấn khích nói chuyện? Vạn Tiểu Tuyết hướng trên chủ tịch đài nhìn, chỉ thấy bóng lưng Chi Lương. Cô làm sao lại quên Chi Lương là vì tất cả tân sinh ở đây lên tiếng phát biểu.

Sau đó cô nghe được bên cạnh mình hai học sinh nữa chung lớp nói “Oa, bộ dáng người đó thật đáng yêu.”

“Chắc là học sinh mới, chắc phải là cao điểm nhất mới được phát biểu.” Nữ sinh Ất nói.

“Cũng không phải là sao, so với người phát biểu của chúng ta tốt hơn gấp trăm ngàn lần.” Nữ sinh Giáp cảm thán.

Nếu như Vạn Tiểu Tuyết lẻ loi một mình, như vậy cô khẳng định nín thở rồi, nhưng là cô không có tiếng tăm, vì vậy chỉ có thể kiêu ngạo giơ đầu lên, lỗ mũi hướng lên trời, nội tâm vô cùng hư vinh. Thấy không, học sinh mới đẹp trai đó, chính là do cô “dưỡng dục” a ~

Bên cạnh lớp có một học sinh nữ, Vạn Tiểu Tuyết nhìn quen mắt, bạn học sinh nữ này đối với một người học sinh nữ khác nhìn lạ mắt nói;”Cái đó Chi Lương a, nhưng từ tiểu học chính là người nổi tiếng trong trường. Một kỳ nghỉ hè không thấy hắn, dáng dấp càng đẹp trai hơn đây.” Nói xong phụ họa một đôi mắt lấp lánh.

Cái đó học sinh nữ lạ mắt nói: “Oa, cậu thật may mắn có thể cùng học một trường với cậu ấy, trước kia tham dự tớ Olympic Toán học có thấy cậu ấy, cậu ấy thật là giỏi.”

“Cũng chả có gì lạ, bất quá trước kia ở trường học nghe nói cậu ta thích một người học sinh tên là cái gì Tuyết, hừ, làm sao có thể, loại người như vậy thế nào xứng với cậu ấy. . . . . .”

Vạn Tiểu Tuyết lại lần nữa cúi đầu thật thấp, sợ bị người nhận ra, cô chính là người học sinh “Tên gì Tuyết” đó. Người bên cạnh nói những thứ gì Vạn Tiểu Tuyết cũng không có tâm tư nghe nữa, trong bụng cô âm thầm quyết định, ở trường học còn là cùng Chi Lương giữ một khoảng cách đi, tránh cho rước họa vào thân.

Nói một tràn trên đài, liền giải tán trở về tất cả các lớp của mình.

Vạn Tiểu Tuyết cùng Triệu Dận Thành hồi trước đi học ngồi cùng bàn, vì vậy lần đầu tiên tìm được lớp học mình hai người liền vô cùng ăn ý tìm một vị trí trong phòng học ngồi chung một chỗ, những người còn lại cũng đều tự tìm chỗ ngồi, Chi Lương cuối cùng đi vào phòng học, khi hắn đi vào, trong lớp chỉ có vị trí cuối cùng, Chi Lương liền đi thẳng sang ngồi .

Lần này chủ nhiệm lớp là một cô giáo trẻ tuổi họ Phùng cả người phát ra khí chất lãnh đạo, tuổi khoảng hai mươi bảy hai mươi tám, cầm một túi văn kiện bước tự tin đi vào phòng học. Cô chỉ ngắn gọn tự giới thiệu bản thân, sau đó đem phòng học từ trái sang phải nhìn lướt một lần, nói: “Trước tiên, chúng ta sắp xếp chỗ ngồi.”

Sự tình quá đột ngột! Rất nhiều học sinh vốn hưng phấn kích động bởi vì ngày đầu tiên vào trung học đệ nhất đột nhiện xảy ra sự việc này mà nụ cười suy sụp xuống, ai mà không biết hoặc là nhìn thuận mắt người ngồi cùng nhau, mới vừa chọn xong chỗ ngồi hài lòng giờ sẽ phải chuyển đi. Cô giáo Phùng từ túi công văn lấy ra một tờ đơn, Vạn Tiểu Tuyết bằng vào kinh nghiệm học sinh phong phú, cô dám khẳng định tờ đơn này ghi chép thành tích nhập học của tất cả học sinh trong lớp.

Cô giáo Phùng gọi tên Chi Lương đầu tiên, đem cậu điều đến vị trí lệch giữa phòng học, ngồi cùng bàn với hắn là một cô gái dáng người nhỏ nhắn, nữ sinh kia mới vừa cùng bạn học tách ra, còn chưa kịp bi thương liền nghênh đón một kinh hỉ lớn là Chi Lương, khuôn mặt không kiềm chế được vui mừng, cô giáo Phùng tự nhiên cũng thấy được, vì vậy sự vui mừng của cậu ta còn chưa kịp thu lại, liền bị chuyển đi chỗ khác rồi, lần này đổi tới là một nam sinh đeo mắt kính cảm giác giống con mọt sách.

Cô giáo là dựa theo danh sách thay đổi chỗ ngồi, thứ hai chính là Triệu Dận Thành, nhưng khi hắn đứng lên, Vạn Tiểu Tuyết lúc này mới phát hiện Triệu Dận Thành qua một kỳ nghỉ hè vóc dáng cao lên không ít. Triệu Dận Thành đắc ý hướng nhìn sang Chi Lương chau chau mày, Chi Lương tựa như không nhìn thấy một lần nữa ngồi xuống. Dù vóc dáng cao nhưng ngồi ở vị trí phía trước chính là ngăn cản người khác, ngược lại hiện tại ngồi gần vị trí chếch sau cửa sổ là một vị trí rất hợp, vì vậy sẽ không đổi.

Vạn Tiểu Tuyết phát hiện, số ghế cũng không phải là theo thứ tự sắp xếp xuống dưới, Vạn Tiểu Tuyết lờ mờ nhận thấy được thứ gì, nhưng mà không rõ ràng cho lắm. Ví dụ như bọn họ là học sinh lớp năm tuyển thẳng học sinh thành tích ở lớp hồi trước cũng không đều, nhưng mà thời điểm sắp xếp chỗ ngồi cũng được xếp vào vị trí tương đối tốt, sau đó sẽ là theo như thành tích xếp một số người vào chỗ ngồi, đồng dạng là học sinh năm lớp sáu tuyển thẳng căn bản là bị xếp ở cuối lớp học.

Ngồi cùng bàn hầu hết đều là nam nữ phối hợp, Vạn Tiểu Tuyết vui vẻ phát hiện ngồi bên cạnh Từng Phỉ Phỉ là nam sinh có vóc dáng tương đối yếu ớt như nữ sinh, loại sắp xếp này là hạn chế tỷ lệ học sinh nói chuyện (hoặc yêu sớm), ở một mức độ nào đó có phải hay không cô giáo rất kỳ vọng vào học sinh của mình?

Trong lớp mỗi ghế đều bị cô giáo Phùng chuyển một người, nhưng Vạn Tiểu Tuyết cùng Triệu Dận Thành lại như cũ vẫn cùng bàn, chẳng lẽ là bởi vì hai người đều rất đen? ( nhưng thật ra là bởi vì Vạn Tiểu Tuyết lớn lên bình thường, ở trong mắt cô giáo Phùng không tạo thành dẫn dụ Triệu Dận Thành đi học nói chuyện. )

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, cô giáo Phùng chân trước mới vừa bước ra phòng học, chỗ ngồi xung quanh Chi Lương liền bị các học sinh khác vây quanh làm quen.

Vạn Tiểu Tuyết giữa các nữ sinh coi như là người không cao không thấp..., thậm chí so với Chi Lương còn cao hơn chút. Triệu Dận Thành ỷ vào mình có một kỳ nghỉ hè cao lên không ít, đã tiến vào trận địa địch, ngồi ở bên cạnh Chi Lương, đem cậu và bạn ngồi cùng bàn cứng rắn chen đến mép bên cạnh.

Hai người bị một đám người vây ở giữa, Vạn Tiểu Tuyết ở ngoài đoàn người nhìn quanh, không nghe được bọn họ nói những thứ gì, Triệu Dận Thành để sát vào lỗ tai Chi lương bô bô một hồi, Chi Lương gật đầu một cái, ánh mắt hướng Vạn Tiểu Tuyết nơi này nhìn một chút, lại bám vào lỗ tai Triệu Dận Thành nói thứ gì đó, Triệu Dận Thành cũng gật đầu một cái.

Trở lại chỗ ngồi, không đợi Vạn Tiểu Tuyết mở miệng hỏi, Triệu Dận Thành đăm chiêu, hắn nói: “Ba người chúng ta mấy tháng không gặp, buổi trưa hôm nay cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”

“Cậu mời khách à?” Vạn Tiểu Tuyết theo bản năng nói.

“Đúng vậy, tớ mời.”

“He he, cậu thật là một người tốt.” Vạn Tiểu Tuyết nịnh hót, đổi lấy một ánh nhìn khinh bỉ của Triệu Dận Thành.

“Chúng ta buổi trưa đi đâu ăn hả?”

“Phòng ăn, cậu nghĩ là chỗ nào chứ?”

“. . . . . .” Cô cho là cậu ta sẽ dẫn bọn họ đến tiệm ăn.

Trung học trọng điểm thầy cô mọi người đều là tinh anh, một buổi sáng tại trường học, Vạn Tiểu Tuyết phát hiện thế nhưng không có một tiết nào để cho cô cảm giác buồn chán, loại trình độ dạy học so với trường trung học học kiếp trước của cô có thể nói là nghiêng trời lệch đất.

Phòng học của bọn họ cách phòng ăn khá xa, thời điểm khi bọn hắn đến phòng ăn, thấy một núi người một biển người. Vạn Tiểu Tuyết lúc ấy liền tuyệt vọng, cũng may cuối cùng Triệu Dận Thành phát hiện một chỗ nhỏ ở tầng hai.

Ba người đi tới phòng ăn tầng hai, phát hiện nơi này người cũng không ít, cũng may có thể thấy chỗ ngồi. Tìm được vị trí, Triệu Dận Thành đi gọi thức ăn, Vạn Tiểu Tuyết cùng Chi Lương ngồi chung một chỗ.

Đến gần hơn ba tháng nghỉ hè một người chơi, còn một ngừoi học tập, Vạn Tiểu Tuyết từ lần trước gặp phải Từng Phỉ Phỉ sau này ý thức tránh cùng Chi Lương gặp mặt, các loại nguyên nhân cô cũng không nói rõ, hôm nay hai người bằng hữu ngồi chung một chỗ có chút không được tự nhiên, được rồi, Vạn Tiểu Tuyết thừa nhận cuộc gặp của bọn họ thật tẻ nhạt.

Nhìn một chút Triệu Dận Thành vẫn còn xếp hàng gọi thức ăn, Vạn Tiểu Tuyết chấp nhận mở miệng trước: “Cái đó, cậu hôm nay đại biểu cho học sinh mới lên tiếng sao?” Cô nói xong thật muốn đánh mình một cái, đây không phải là biết rõ còn hỏi sao.

“Ừ.”

“Cái đó, nói hay lắm.” Thật ra thì cô cái gì cũng không nghe, chỉ thấy bóng dáng cậu lúc xuống đài.

“Phải không?” Chi Lương lạnh lùng mở miệng.

“Ừ, a, dĩ nhiên, thật là hay.” Vạn Tiểu Tuyết cảm thấy lúc Chi lương nói “Phải không”, rất không vui.

Chi Lương không có nói nữa, Vạn Tiểu Tuyết cũng không muốn nói nhảm, hai người đều có suy nghĩ riêng.

Trong lòng Vạn Tiểu Tuyết khó chịu, rốt cuộc cô chọc giận cậu ta rồi sao? Cậu ta cho rằng cô thích tình yêu cuồng nhiệt mặt nóng dán mông lạnh à?

Chi Lương nhìn phòng ăn người tới người lui, đại hội chào mừng học sinh mới nhớ đến lúc sáng sớm, hắn đứng ở trước đài, trong miệng đọc thuộc lòng bài viết, ánh mắt lại tìm kiếm hình dáng Vạn Tiểu Tuyết dưới đài, cậu rất dễ dàng ở trong hơn hai ngàn thầy cô và học sinh trung học phát hiện Vạn Tiểu Tuyết một thân phơi đen thui, mặc dù tất cả mọi người mặc một dạng đồng phục học sinh không quá khó coi. Cậu không tự chủ chú ý nhất cử nhất động của cô, cô từ đầu đến cuối chưa từng nhìn về phía cậu, cậu có thể cảm giác được nội tâm của mình cảm thấy mất mác, chẳng qua là hắn lại không rõ nguyên nhân cảm thấy mất mác. ( con a, ngươi yêu sớm nữa rồi. )

Triệu Dận Thành thật vất vả xếp hàng có được một chút món ăn, mới vừa ngồi xuống liền hướng Chi Lương giơ lên ngón cái nói: “Chi Lương cậu thật là giỏi.”

“Tớ thời điểm mới vừa rồi gọi thức ăn, đứng hàng phía sau tớ mấy nữ sinh một mực đều nói đến cậu.” Miệng cố hướng mấy nữ sinh nói.

“Sao không thể, sáng nay thời điểm sáng sớm mở đại hội, bên cạnh tớ mấy nữ sinh cũng nói về cậu.” Vạn Tiểu Tuyết bổ sung.

Chi Lương giương mắt chút Vạn Tiểu Tuyết nhìn một, phát hiện cô vẻ mặt chân thành tha thiết, vì vậy hỏi: “Các bạn ấy nói gì?”

“Chính là khen cậu đẹp trai.”

“Phụt” Triệu Dận Thành nhịn không được bật cười một cái, cũng may hắn không uống nước, nếu không Vạn Tiểu Tuyết đối diện hắn khẳng định xui xẻo.

“Oa, Chi Lương, lỗ tai cậu hồng nữa ~~.” Vạn Tiểu Tuyết nói.

“Ha ha, không phải là xấu hổ chứ.” Triệu Dận Thành nhìn thấy nói.

“. . . . . .” Chi Lương im lặng không nói gì.

Hai người tiếp tục một người xướng một người họa.

“Món ăn tới, đi bưng.”

“Oh.” Bạn học Triệu Dận Thành đơn giản đáp ứng một tiếng, liền chạy nhanh đến bưng thức ăn .

Vạn Tiểu Tuyết nhìn bóng lưng Triệu Dận Thành, cảm khái rất nhiều, người này mặc dù cao lên không ít, hơn nữa từ nhỏ bị tư – tưởng - chủ - nghĩa - nước - nhà ảnh hưởng, lại như cũ không cải biến được tính chất nộ bộc từ trong xương. . . . . .

“Không có đũa.” Chi Lương đối với Vạn Tiểu Tuyết đang ngẩn người nói.

“Oh.” Vạn Tiểu Tuyết rất tự giác chạy đến tủ vệ sinh cầm đũa, ạch, được rồi, này tính chất nô bộc cùng thần mã không liên quan được rồi