Mê man gần ba ngày, Bạch Tang Vận cuối cùng cũng tỉnh lại, sinh con hao phí tất cả khí lực của hắn, nhìn thấy hai người dị thường tiều tụy nhưng lại mang theo vui sướng kia bên giường, Bạch Tang Vận cái gì cũng nói không ra, chỉ là nắm tay hai người. Bạch Tang Vận uống thuốc, ăn một chút cháo lại mê man, bất quá lúc này đây, tim Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương mới rốt cuộc trở lại chỗ cũ.

“Các ngươi lại gạt ta.” Bạch Tang Vận tỉnh lại lần nữa có chút tức giận nhìn mấy người bên giường. Mặc dù vẫn rất suy yếu, nhưng không còn nguy hiểm đến tính mạng.

“Bạch đại ca, chuyện này ta cũng không biết.” Thượng Quan Vân lập tức làm như mình vô tội, ngồi bên giường nhỏ, Thượng Quan Vân đùa trưởng tử đã tỉnh, mà đứa bé đã tỉnh còn lại kia, mặc kệ hắn đùa như thế nào, cũng không để ý tới hắn, làm cho hắn có chút thất bại, trừng mắt nhìn Lam Khuyết Dương, sao lại là tính tình của y?

“Hầu gia, là ta bảo hoàng thượng bọn họ gạt ngài,” Ngũ Mặc cuối cùng cũng yên lòng trong ánh mắt to lộ ra vui mừng, “Tam hoàng tử ngay từ đầu tâm mạch rất yếu, ta sợ giữ không được, vì thế không dám nói cho ngài, sợ ngài lo lắng, nhưng mà đứa nhỏ này cũng kiên cường như hầu gia ngài đấy, mặc dù không khỏe mạnh như hai hoàng huynh của nó, nhưng là xem như bình an ra đời. sau này mặc dù luôn luôn phải tẩm bổ, nhưng không tính là trở ngại gì.”

“Khẳng định không có việc gì sao?” Bạch Tang Vận nằm nghiêng nhìn tam tử ngủ bên cạnh hắn, thiếu chút nữa đã không còn, bộ dạng… thật không hiểu giống ai.

“Tang Vận, ngươi không thể không tin Mặc Mặc nha, hắn chính là thần y đấy.” Lưu Hoài Uyên có loại cảm giác “thê lệnh phu quý” (1), Mặc Mặc của hắn thật lợi hại.

“Phải rồi, Ngũ Mặc chính là thần y đấy.” Bạch Tang Vận bị bộ dáng tự đắc của Lưu Hoài Uyên chọc cười, kéo kéo Lưu Hoài Diệp, “Hoàng thượng, người chuẩn bị thưởng Ngũ Mặc như thế nào đây?”

“Hầu gia,” Ngũ Mặc vừa nghe vội mở miệng nói, “Đây là hạ quan nên làm, hạ quan không cần ban thưởng gì.” Hết thảy hắn làm đều là xuất phát từ nội tâm, không phải vì được ban thưởng cái gì. Nhưng Bạch Tang Vận lại là nhìn Lưu Hoài Diệp, ban thưởng này hắn là nhất định phải đòi cho Ngũ Mặc.

“Tang Vận ngươi nói.” Lưu Hoài Diệp ngầm đồng ý mọi yêu cầu của Bạch Tang Vận.

Bạch Tang Vận chờ chính là những lời này, hắn nhìn về phía Lưu Hoài Uyên, nói lại là nói với Lưu Hoài Diệp: “Ta muốn để cho lão Tam nhận Ngũ Mặc làm cha nuôi, dù sao nếu không có Ngũ Mặc, nó có lẽ là giữ không được. Đã là cha nuôi của lão Tam, vậy sau này cũng tính là người nhà của ta, nếu như Ngũ Mặc tương lai bị ủy khuất gì, ta cũng có thể làm chủ cho hắn.”

“Tang Vận!” Còn chưa chờ Lưu Hoài Diệp mở miệng, Lưu Hoài Uyên liền kêu lên, “Vậy sao được!” Ngũ Mặc đứng ở một bên trầm mặc, nghe được lời nói của Bạch Tang Vận hắn có chút cảm động, nhưng cử chỉ của Lưu Hoài Uyên lại làm cho hắn có chút bất an.

“Vì sao không được?” Ngũ Mặc chậm trễ không muốn theo Lưu Hoài Uyên hồi kinh không phải là bởi vì thân phận của mình không xứng với Lưu Hoài Uyên sao.

“Tang Vận, ta là hoàng thúc của chúng nó,” Lưu Hoài Uyên chỉ chỉ ba đứa nhỏ, sau đó kéo Ngũ Mặc đến bên người một tay ôm, “Mặc Mặc nếu làm cha nuôi của lão Tam, vậy ta không phải thành mẹ nuôi rồi sao? Không được không được, muốn làm cũng là thẩm thẩm!”

“Ngươi coi Ngũ Mặc như nữ nhân?” Bạch Tang Vận đột nhiên trở nên có chút nghiêm nghị.

“Đương nhiên không phải.” Nhìn về phía bên cạnh, thấy Ngũ Mặc cúi đầu, Lưu Hoài Uyên nâng đầu của hắn lên, “Ta biết Mặc Mặc là nam tử, ta cũng chưa từng xem hắn như nữ tử, nhưng ta muốn thú hắn, ta cũng nhất định sẽ thú hắn. Ta biết ngươi muốn cho hắn chỗ dựa vững chắc, sợ ta tương lai phụ hắn, thế nhưng Tang Vận, ta sẽ không phụ hắn. Tang Vận, Khuyết Dương bây giờ là nam nhân của ngươi, không còn là huynh đệ của ngươi, ngươi nhận Mặc Mặc làm nghĩa đệ của ngươi đi. Hơn nữa, cha của lão Tam quá nhiều, đừng để cho nó sau này hồ đồ, ta không muốn sau này lão Tam gọi ta hoàng thúc, gọi Mặc Mặc cha nuôi, vậy nghe qua dù sao vẫn cảm thấy quái lạ.” Cha nuôi của hoàng tử, Mặc Mặc sau khi hồi kinh sợ không bị những người đó phiền chết, nếu nói vậy Mặc Mặc lại càng không nguyện hồi kinh, y mới không ngốc đâu, mới không đáp ứng buôn bán lỗ vốn này.

“Như vậy cũng được, ngươi nói xem, Tang Vận.” Lưu Hoài Diệp há có thể không rõ lo lắng của Lưu Hoài Uyên.

“Khuyết Dương?” Bạch Tang Vận cũng nhìn về phía Lam Khuyết Dương, việc này phải được người này đồng ý mới được.

“Cứ như vậy đi.”Lam Khuyết Dương không sao cả gật đầu, Tang Vận nghĩ muốn thế nào liền thế đấy.

“Được, Ngũ Mặc, ngươi nghĩa đệ này ta hôm nay nhận, tương lai ba đứa nhỏ bọn nó cũng phải gọi ngươi tiếng nhị thúc, không vì cái gì khác, vì ta cái thân thể thực sự không khỏe chút nào này, ngươi nguyện ý cùng ta hồi kinh sao?” Sự ngốc ngếch của Ngũ Mặc so với chính mình còn sâu hơn, thuở nhỏ người này phụ mẫu đều mất so với hắn đã trải qua rất nhiều lận đận. Bạch Tang Vận càng ở chung với Ngũ Mặc, càng muốn mang người này hồi kinh.

Ngũ Mặc nhìn Bạch Tang Vận, hắn không biết nên thế nào cho phải, người trước mắt này là hầu gia, là một vị hầu gia duy nhất của Huệ Diệu, là sinh phụ của thái tử, là người ở trong tẩm cung hoàng hậu, là người trong lòng hoàng thượng, là cha đứa nhỏ của phường chủ Vận phường Lam Khuyết Dương, chính mình từng làm một kẻ ăn mày đâu có tư cách nhận người này là huynh trưởng.

“Ngũ Mặc, không muốn nhận ta đại ca này sao?” Bạch Tang Vận nháy mắt ra dấu hướng Lưu Hoài Uyên.

“Mặc Mặc, mau đi a, sau này Tang Vận làm đại ca của ngươi, ta cũng không dám để ngươi chịu ủy khuất.” Lưu Hoài Uyên đẩy đẩy Ngũ Mặc, hắn đau lòng cảnh ngộ của Ngũ Mặc hồi nhỏ, cũng muốn Ngũ Mặc có thể quên quá khứ kinh khủng kia.

Từng bước chậm rãi đi đến trước mặt Bạch Tang Vận, Ngũ Mặc dưới nét mặt tươi cười ôn nhu của người kia quỳ xuống bên giường. Hai tròng mắt to lộ ra luống cuống, nghĩ tới quá khứ cùng tự ti.

“Mặc Mặc.” Bạch Tang Vận học Lưu Hoài Uyên gọi tên Ngũ Mặc.

Một tiếng “Mặc Mặc” này, khiến cho Ngũ Mặc cúi người xuống dập đầu trước Bạch Tang Vận một cái, “Đại… Đại ca…” Hắn… cũng có thân nhân…

“Mặc Mặc.” Lưu Hoài Uyên cầm chén trà đưa cho Ngũ Mặc, hắn cũng không biết nhận người thân có phải kính trà hay không, nhưng hắn cảm thấy hẳn là nên làm như vậy.

Ngũ Mặc nâng trà lên trước mặt Bạch Tang Vận, Bạch Tang Vận nhận lấy trà uống hết, sau đó gỡ phượng hoàng năm màu mang trên cổ xuống đeo lên trên cổ Ngũ Mặc, phượng hoàng năm màu đây thế gian chỉ có một cái này, Bạch Tang Vận không tiếc chút nào đưa cho Ngũ Mặc.

“Đứng lên đi.” Bảo Ngũ Mặc đứng lên, Bạch Tang Vận bảo Lưu Hoài Uyên qua đây giao tay Ngũ Mặc trên tay Lưu Hoài Uyên, hắn nói: “Hoài Uyên, đệ đệ này của ta liền giao cho ngươi, ngươi cũng không thể chọc hắn thương tâm.”

“Đấy là đương nhiên, Mặc Mặc chính là ta phế đi công phu rất lớn mới cướp được đến tay, sao lại làm thương tâm hắn.” Lưu Hoài Uyên kéo Ngũ Mặc, hoàng huynh khiến cho người yêu chịu hết ủy khuất cùng đau khổ, tuy là tạo hóa trêu người, lại làm cho mấy người bọn họ đau khổ rất lâu, mà hắn sẽ không lại để cho mình với Ngũ Mặc lặp lại đường hoàng huynh đã đi qua.

Lặng lẽ nắm chặt tay kéo lấy mình, Ngũ Mặc vuốt phượng hoàng năm màu trên cổ, hắn có phải có thể tin tưởng hơn vào mình một chút hay không…

“Ha, thật tốt,” Thượng Quan Vân nhảy đến trước mặt Bạch Tang Vận, bất mãn nói, “Bạch đại ca, ta vẫn coi ngươi là đại ca của ta đấy.”

“Ai nha, đây là lỗi của Bạch đại ca.” Bạch Tang Vận nhìn Thượng Quan Vân tính tình trẻ con cười, hắn cũng đã quên tiểu hoàng đế này, “Này, tiểu Vân, cái này xem như là quà ra mắt đại ca đưa cho ngươi, được không?” Bạch Tang Vận may mắn trên cổ tay của mình còn có một cái vòng tay kim thạch — đây là Khuyết Dương tặng, nói là có thể hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, bảo vệ tâm mạch cho hắn — bằng không cũng thật sự làm cho người nào đó tức giận rồi.

“Được, được, Bạch đại ca tặng ta cái gì cũng được.” Đeo vòng tay, Thượng Quan Vân cực kỳ cao hứng, mặc dù trong hoàng cung không thiếu thứ quý hiếm gì, nhưng Bạch Tang Vận tặng hắn, hắn cảm thấy so với cái gì cũng tốt hơn, đây chính là huynh trưởng cho mà, Thượng Quan Vân chưa bao giờ có loại thể nghiệm này cao hứng giống như một đứa trẻ, tuy rằng hắn vốn cũng xem như một đứa trẻ.

“Tang Vận, chúng ta đi ra ngoài trước, lúc tối trở lại thăm ngươi.” Kéo Ngũ Mặc Lưu Hoài Uyên gật đầu một cái với Vệ Mạnh Hâm đang ngồi bên cạnh, Vệ Mạnh Hâm kéo Thượng Quan Vân đi theo Lưu Hoài Uyên. Vẫy tay ra hiệu cho người trong phòng lui, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương lúc này mới có thể một mình trong chốc lát với Bạch Tang Vận.

Không có người ngoài, trong nụ cười ôn nhu của Bạch Tang Vận có thêm tình ý khác, lại một lần đi đến bên bờ sinh tử, so với dĩ vãng thêm vài phần hạnh phúc. Mở miệng tiếp lấy đôi môi hạ xuống, Bạch Tang Vận kéo chặt tay hai người, hắn rốt cuộc không còn tiếc nuối.

Sau khi kết thúc nụ hôn không chứa một tia tình dục, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết đặt tam tử vẫn đang ngủ vào trong giường nhỏ, nhìn hai nhi tử lại ngủ, hai người đi đến bên giường ngồi xuống.

“Tang Vận, tên con ta đã nghĩ rồi.” Tang Vận, từ nay về sau để cho ta hảo hảo sủng ngươi được không, đừng bận tâm vì chúng ta.

“Nói nghe thử xem.” Hạ thân mặc dù đau, nhưng Bạch Tang Vận chỉ muốn cười, muốn cười thỏa thích.

“Con cả Lưu Vận Tranh, con thứ Lam Vận Vanh, con út…” Lưu Hoài Diệp ngừng lại, “Tang Vận, về lý, con út hẳn là nên theo họ của ngươi, nhưng đứa nhỏ này suýt chút nữa không giữ được, bây giờ bình an sinh hạ, ta muốn hảo hảo sủng nó, cho nên muốn nó theo họ ta, ngươi có đồng ý không?”

“Ngươi chỉ cần đừng làm hư nó là được.” Bạch Tang Vận gián tiếp đáp ứng, lúc trước hắn mạo hiểm mang thai chính là muốn lưu hậu duệ cho bọn họ, về phần chính mình, có Hãn Triệt là đủ rồi, đấy cũng là một đứa nhỏ làm người ta yêu thương.

“Con út liền gọi là Lưu Tích Tứ được không?” Thương tiếc đứa nhỏ trời cao ban tặng, thương tiếc người bọn họ yêu nhất. (2)

“Được… Các ngươi đều nghĩ tốt rồi, cũng không cần ta hao tâm tốn sức suy nghĩ nữa.” Bạch Tang Vận dẫu sao đã trải qua sinh sản gian nan, tỉnh lại chưa đầy một lát dần dần thể lực chống đỡ hết nổi hạ thấp thanh âm, “Hoài Diệp, các ngươi ngủ cùng ta một lúc đi.” Hắn biết, trước khi mình tỉnh lại, hai người này nhất định chưa từng nghỉ ngơi cho tốt.

“Được.” Hai người vừa nghe lập tức cởi giày lên giường, trải qua mưa mưa gió gió nhiều năm, yên tĩnh giờ khắc này là thứ bọn hắn cực độ khát vọng.

“Ta muốn hồi kinh.” Nằm trong lòng hai người, Bạch Tang Vận nói ra một câu.

“Ta đã phân phó xuống, mấy ngày nữa chúng ta liền hồi kinh, tranh thủ đi trước khi đứa nhỏ đầy tháng, ta muốn mở rượu đầy tháng cho tụi nhỏ.” Có Ngũ Mặc đi cùng, cẩn thận hơn một chút, bây giờ hồi kinh hẳn là không thành vấn đề.

“Ừ.” Sau khi đáp một tiếng, Bạch Tang Vận liền không có thanh âm, tiếng hít thở bình ổn truyền đến, Bạch Tang Vận bình yên ngủ thiếp đi, đây là giấc ngủ đầu tiên từ trước tới nay không có bất kỳ ưu phiền gì của hắn.

“Xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, ta phái người lại đi kiểm tra một phen, nhất thiết phải không cho Tang Vận cùng đứa nhỏ bị một chút gió.” Sau khi Bạch Tang Vận ngủ, Lam Khuyết Dương nhỏ giọng nói. Tuy rằng Tang Vận là nam tử, nhưng vẫn là không thể qua loa, thân thể sau khi sinh sản suy yếu nhất, một khi chịu phong sau này sẽ phiền toái, huống chi thân thể hắn không thể lại chịu chút tổn thương, còn có đứa nhỏ, khi chưa qua trăng tròn cũng là phải càng lưu tâm, dù sao đã bắt đầu mùa đông.

“Ừ… Chuẩn bị xong quần áo cho Tang Vận chưa?” Nếu không phải muốn mở rượu đầy tháng cho đứa nhỏ, Lưu Hoài Diệp cũng sẽ không lúc này hồi kinh.

“Chuẩn bị xong rồi, hôm qua Hoài Uyên đã đưa cho ta xem, không có vấn đề gì.”

“Tốt… Vậy ngày mốt liền đi.”

“Ừ.”

Hai người đồng thời nhìn về phía người trong lòng, nếu lại để cho người này không thể không rời kinh, bọn họ thật sự là đáng chết.