“C òn phải mất bao lâu nữa?”

“Lát nữa thôi mà!”

Một lát sau…

“Có được không?”

“Đừng nóng vội mà, chậm mà chắc” ^^

Tô Dung Nhi vẻ mặt chuyên chú, ánh mắt sắc bén, đầu ngón tay mảnh khảnh như rìu đục đao khắc đưa qua lại trên mặt hắn, một chút ấn ấn nơi này, một chút điều chỉnh chỗ kia, mỗi chỗ của mặt nạ đều là tâm huyết của nàng, không chỉ muốn giống hệt như thật mà nàng còn muốn nó thật đặc sắc.

Vì hoá trang thành một gương mặt hoàn toàn mới nên mỗi chi tiết, màu da, độ co dãn, thậm chí là xúc cảm đều phải trông thật sống động mới được.

Nam nhân ngồi trước mặt nàng chỉ có thể ngoan ngoãn giống như tượng đất, tuỳ ý người kia mười ngón tay ngọc đắn đo trên mặt hắn đắp nặn gương mặt mới.

Đoàn Ngự Thạch thuỷ chung phụng phịu, hiển nhiên là không kiên nhẫn chờ đợi, một lần nữa lại mở miệng.

“Vì sao lại lâu như vậy?”

“Bởi vì đây là mặt nạ đầu tiên muội làm cho huynh, cần điều chỉnh, sửa chữa, sau đó định khuông, còn có…”

“Còn có cái gì?”

Tô Dung Nhi tập trung ánh mắt nhìn hắn, tỉ mỉ xem xét hồi lâu, xác định đã hoàn mỹ không tỳ vết, rồi mới trả lời.

“Còn làm cho huynh nhìn không thấy sự uy hiếp nữa!”

Đoàn Ngự Thạch nhướng mày, bất quá chỉ là một cái mặt nạ, yêu cầu nhiều như thế để làm gì? Chỉ cần làm cho người khác không nhận ra hắn là đại tướng quân là được rồi!

Vì phòng ngừa Tà Vương ám toán, mưu sĩ Đông Phương Vệ đã nghĩ ra một kế, xin Dung Nhi chế tác ra một mặt nạ cho tướng quân, rồi tung ra tin tức giả, tuyên bố Đoàn tướng quân đã phụng chỉ hồi kinh, Hổ quân hiện tại tạm thời để tổng giáo uý Mục đại nhân thống lĩnh.

Thứ nhất có thể ẩn giấu hành tung trong tối, tiếp tục điều hành đại quân, thứ hai có thể tránh kẻ địch và Tà Vương ám toán, chiêu này gọi là nhất cử lưỡng tiện.

“Tốt lắm!” Tô Dung Nhi hưng phấn nói, cười ngọt ngào nhìn gương mặt mới của phu quân, xem nào, thật là tuấn dật, càng nhìn càng thấy đáng yêu nha! ^^

“Đông Phương tiên sinh, các người có thể vào được rồi!”

Đám người bên ngoài chờ đã lâu, nghe được phu nhân cho phép lập tức khẩn cấp đi vào nội trướng khai mở tầm mắt, nhìn tướng quân xem giả trang thành bộ dáng gì?

Lúc bọn họ vừa nhìn thấy tướng quân, tất cả đều ngây dại.

“Nhìn như thế nào?” Đoàn Ngự Thạch hỏi, quét mắt liếc bốn người vừa vào một cái.

Đông Phương Vệ hít thật sâu một hơi, miệng thì thào: “Biện pháp hay, đây thật sự là một biện pháp hay!”

Hàn Văn Việt đảo miệng, ho khan vài tiếng, giống như thanh cổ họng, như trong cổ họng tựa hồ có cái gì, kỳ thật là hắn sợ là chính mình không cẩn thận sẽ bật cười ra tiếng…

Người không chống đỡ nổi chính là Mục Đức Quang, hắn cắn chặt hàm răng, dùng hết sức lực có thể không cho chính mình nhếch môi, cố gắng đình chỉ, kết quả là gân khuôn mặt đều hơi hơi co rút.

Trầm ổn nhất là Tất Tề, cư nhiên nhìn về hướng khác, giống như đang trốn tránh cái gì đó, trên gương mặt biểu hiện đã hết sức ẩn nhẫn.

“Mặt nạ không sai đúng không?” Tô Dung Nhi dào dạt đắc ý nói, đây là kiệt tác xuất sắc nhất của nàng.

“Đúng...” Đông Phương Vệ tiếp tục hít sâu, thầm cầu nguyện chính mình trăm ngàn lần đừng cười ra tiếng.

“Phốc…” Mục Đức Quang đảo miệng, thầm nói chính mình không thể cườ, trăm ngàn lần không thể cười.

Tất Tề thuỷ chung không dám nhìn tướng quân, sợ xem nhiều một hồi, chính mình sẽ không nhịn được mà cười ra mất, về phần Hàn Văn Việt, hắn đã nín cười đến mức sắp nghẹn mà khoé mắt đã mau rút gân.

Nhìn bọn họ bốn người biểu hiện quái dị làm cho Đoàn Ngự Thạch vẻ mặt hồ nghi.

“Rất kỳ quái ư?” Hắn hỏi.

“Không!”

“Thực anh tuấn!”

“Phi thường ổn!”

“Công phu rất tốt!”

Sau đó bốn người lại là đồng dạng, đảo im miệng, thanh cổ họng, nhìn qua hướng khác, khoé miệng run run tiếp tục run run.

Đoàn Ngự Thạch lòng nổi lên một cỗ bất an cảm giác, bởi vì nội trướng không có gương đồng, nên hắn đành rút đại đao bên hông ra, tò mò chiếu thân đao bóng loáng nhìn gương mặt mới của mình.

Khuôn mặt kia… ánh mắt vui vẻ… cái miệng mỉm cười, khuôn mặt này không khác gì phật Di Lặc luôn luôn tươi cười…

Đoàn Ngự Thạch trừng mắt, nhìn chính khuôn mặt buồn cười của mình, lúc hắn nói chuyện hay là trừng mắt lớn, đôi mắt của mặt nạ vẫn biểu hiện vui vẻ, ngữ khí của hắn phát ra tràn ngập uy hiếp nhưng trên miệng vẫn nở nụ cười đáng yêu…

Khoa trương là, khi hắn xấu hổ, trên mặt vẫn cư nhiên biểu tình là đang cười, càng đừng nói là nhíu mày, ngay cả trừng mắt nhìn mọi người, khuôn mặt hắn vẫn là biểu hiện cười một cách rạng rỡ… quả thật… gương mặt này… không có tính uý hiếp…

“Phốc…”

Một tiếng cười truyền đến, ánh mắt hắn lập tức bắn về nơi đó, trừng mắt khiến bốn người kia toàn thân run run lên.

“Cười cái gì?” Hắn trầm giọng cảnh cáo.

“Khụ… không có việc gì!”

Bốn người dừng việc tươi cười lại, khôi phục sự đứng đắn, tuy rằng nhịn cười thật vất vả, nhưng bọn họ mạng nhỏ, vẫn căng thẳng không dám chọc tướng quân nổi nóng.

“Thích không?” Nàng vẻ mặt chờ mong hỏi hắn.

“Đổi gương mặt khác!”

“Tại sao chứ?”

Hắn chỉ vào mặt mình: “Bởi vì dù ta biểu lộ thái độ gì, gương mặt này nhìn vẫn cười.”

“Tại vì huynh không biết cười, cho nên Dung Nhi mới làm khuôn mặt tươi cười cho huynh!”

“Nhưng nhìn nó thực buồn cười!”

“Cái này gọi là tươi cười khả cúc, muội mặc kệ, huynh nhất định phải đeo nó, đây là mặt nạ đầu tiên người ta làm cho huynh, tiêu tốn biết bao tâm huyết, hơn nữa đại trượng phu thân làm đại sự, không nên câu nệ tiểu tiết! Muội dám cam đoan, cho dù Tà Vương nhìn thấy huynh, cũng tuyệt đối chắc chắn không nhận ra huynh.” Nàng kiên trì, hơn nữa gỡ mặt nạ nàng đang đeo xuống, nếu hắn dám cự tuyệt, nàng sẽ lập tức khóc cho hắn xem!

Nếu là người khác, thì Đoàn Ngự Thạch chắc chắn sẽ giận dữ, nhưng đối với thiên hạ độc nhất nữ nhân bướng bỉnh này, hắn thật không có biện pháp với nàng…

Nàng làm khuôn mặt cười cho hắn đeo? Nàng đã dày công nghĩ và tạo ra, hắn đành phải…

“Được rồi!” Hắn giận dữ nói.

Vừa nghe hắn đồng ý thoả hiệp, Tô Dung Nhi lập tức cười kiều diễm như hoa, lôi kéo tay hắn làm nũng.

Nhìn nàng vui vẻ như vậy, hắn cũng chỉ có thể tự nhủ, kiếp này gặp gỡ được tiểu nha đầu tinh quái này coi như là hắn kiếp trước đã tu luyện có phúc.

Ánh mắt hắn xẹt đến, Đông Phương Vệ lập tức hiểu ý, thức thời phải rút lui.

“Tướng quân nếu không có việc gì cần sai bảo, xin cho lão phu cáo lui!”

Đoàn Ngự Thạch gật đầu một cái, ba người kia cũng liền hiểu ý mà tìm lý do xin cáo lui, sau đó vội vàng rời khỏi doanh trướng, không làm phiền tướng quân và phu nhân nói chuyện.

Mọi người rời đi hết, Đoàn Ngự Thạch mới ôm giai nhân vào lòng.

“Ta hứa sẽ sử dụng mặt nạ này để thoát thân, như vậy nàng cũng nên đáp ứng yêu cầu của ta!”

Nàng thu hồi tươi cười, cúi đầu, lộ ra vẻ mặt buồn bã.

“Dung Nhi?”

“Nhất định phải thế sao?” Nàng đáng thương hỏi.

“Ta sẽ mang mặt nạ nàng làm, còn nàng ở lại Hổ thành biệt quán, ngoan ngoãn chờ ta.”

“Nhưng mà…”

“Hai ngày sau, đại quân phải nhổ trại đi đến biên giới, ta phải dốc toàn lực đối phó giặc Bắc Thái, lúc đó nếu nàng ở bên ta sẽ phân tâm, thân là chủ soái mà lòng không chuyên chú đánh giặc, chẵng lẽ nàng hy vọng ta vừa phải lo lắng đến nàng, vừa phải lo đối phó giặc, rồi còn chú ý tới Tà Vương có ở gần hay không à?”

Nàng đương nhiên không muốn như thế, như vậy rất nguy hiểm nha, nàng hiểu những lời hắn nói là sự thật, mặc dù không tình nguyện, nhưng ngữ khí cầu khẩn của phu quân thật đã làm nàng mềm lòng.

Vì làm cho phu quân an tâm, nàng đành đồng ý.

“Được rồi, người ta đã biết, người ta sẽ… ngoan ngoãn rời đi quân doanh, cách huynh rất xa…”

“Ngốc, đừng biểu tình bộ dáng như ta đang đuổi nàng đi, ta… khụ…”

Hi hi! Nàng muốn hắn đau lòng, nên mới buộc hắn phải nói ra lời ngon tiếng ngọt, thế mới bõ công sức. ^^

Nàng lộ ra bộ dáng một tiểu nữ nhân xin đẹp, hai tay ôm lấy bờ vai hắn, ánh mắt ngọt ngào trìu mếm nhìn hắn, nếu sắp phải rời khỏi nơi đây, thì nàng hi vọng những thời gian ngắn ngủi có thể gặp nhau còn lại, hai người sẽ hảo quý trọng.

Đôi mắt to phiến tình nhìn hắn câu dẫn, ý tứ trong mắt nàng thật rõ ràng, không nam nhân nào có khả năng không hiểu.

Đoàn Ngự Thạch thân mình căng thẳng, ôm trong lòng cơ thể nhuyễn ngọc ôn hương, cảm nhận được nàng thật mềm mại, trong lòng dấy lên một phen hoả…

Nhưng mà, hắn không thể…

“Ta còn có việc muốn tìm Đông Phương tiên sinh thương nghị, nàng nghỉ ngơi trước đi!” Hắn cố gắng tự áp chế dục vọng của chính mình, nói xong liền muốn rời đi.

Tô Dung Nhi còn lâu mới để hắn đi, cánh tay ngọc của nàng cứ ôm vai hắn không chịu buông ra, không thuận theo hắn sẵng giọng nói: “Phu quân không muốn Dung Nhi?”

Hắn đương nhiên muốn nàng, từ sau lần chạm qua nàng đêm đó, nhiều lúc hắn xúc động, rất muốn lại được ôm nàng trong ngực, nếm thử tư vị ngọt ngào mềm mại kia, nhưng tình thế hiện nay, là chiến trận vẫn chưa yên, mà hắn lại còn là mục tiêu của Tà Vương, hắn không nắm chắc phần thắng, rủi như xảy ra tình huống xấu, hắn càng phải cẩn thận, nếu làm cho nàng hoài thai, mà chính mình vạn nhất xảy ra chuyện không hay, nàng phải làm sao bây giờ?

Bởi vì lý do này, khiến hắn rất băn khoăn, cho nên hắn kiềm chế xuống, không gặp mặt nàng, có trời mới biết, để làm điều đó, hắn phải dùng hết ý chí nghị lực để chịu đựng.

“Chờ ta thắng trận trở về, xác định mọi việc đều tốt đẹp, ta sẽ lập tức thành thân với nàng, để mọi người đều biết nàng là tướng quân phu nhân!”

“Muội không cần!”

“Cái gì?”

“Dung Nhi hiểu được suy nghĩ của phu quân, phu quân lo lắng chính mình nếu có bất trắc gì nên không muốn chạm vào Dung Nhi, bởi vì sợ Dung Nhi hoài thai, có đứa nhỏ sẽ không dễ dàng tái giá đúng không?” Nàng thở phì phì nói.

Nàng thông minh như thế làm hắn á khẩu không trả lời được, rất nhiều việc hắn không muốn nói ra, nhưng tiểu gia hoả này đều biết được hắn đang suy nghĩ cái gì, cho dù hiện tại là hắn đang đội mặt nạ nhưng vẫn không gạt được nàng.

“Ta là vì muốn tốt cho nàng?”

Lại là vì muốn tốt cho nàng, xem ra không cùng hắn tranh luận chuyện này thật không được nha!

“Dung Nhi mặc kệ, kiếp này nhất định cùng phu quân sinh tử, nếu phu quân có chuyện gì bất trắc, Dung Nhi cũng không thể tìm người khác, thà rằng cả đời không lấy chồng, những lời này là thật tâm của muội, không phải tuỳ tiện nói ra!”

“Dung Nhi…”

Nàng giận tái cả mặt: “Nếu phu quân vẫn kiên trì như vậy, Dung Nhi sẽ trở về chỗ sư phụ, từ nay về sau không bao giờ xuất hiện trước mặt phu quân nữa.”

“Không được!” Hắn lập tức ôm chặt lấy nàng, không để cho nàng làm như thế.

Sắc mặt của nàng hoà hoãn, trong mắt chuyển lưu ánh nhìn câu dẫn, quyến rũ phong tình.

“Vậy phải coi phu quân làm gì mới được, dù sao sự thật thì huynh cũng không có biện pháp cột muội lại mà!”

Hắn dao động, tiểu tử kia thật sự muốn ăn hắn, hắn thật không có cách nào. >”