Edit: Tiếu Tử Kỳ

Hương vị ngọt ngào của hạnh nhân bỗng nhiên trở nên chua sót, Liễu Dật Hiên vội vã chạy tới sương phòng tìm đại ca để nghiệm chứng với gương mặt lệ rơi đầy.

“Nhị đệ? Đệ làm sao vậy?”

Cảm giác được có người vào phòng mình, Liễu Thanh Vân vốn đang nghỉ ngơi vội vàng ngồi dậy, nhìn thấy người tới là đệ đệ của mình sau đó lại cảm thấy khó hiểu không biết trên mặt đệ đệ mình là mồ hôi hay là nước mắt liền cảm thấy không oone, lo lắng không thôi.

“Đại ca, băng phù trên người đệ làm cách nào mà lại có thể giải được?”

Y chỉ nhớ rõ là sau khi Đổ Tử vào phòng không bao lâu, ngay lúc y bị châm liền ngủ say, sau đó cuối cùng giải dược ra làm sao, đại ca cũng không có nói.

“Đệ sao đột nhiên lại muốn biết về chuyện này?”

Y đã đáp ứng với Thích Đại Dũng là sẽ không đem chuyện này nói lại với đệ đệ, vẻ mặt của Liễu Thanh Vân vô cùng khổ sở.

“Có phải là Thích Đại Dũng giúp đệ…..giải dược hay không?”

“Khụ, nếu đệ đã biết hết rồi thì….Đúng vậy, lúc đó Đỗ thần y không tìm thấy tham đan ngàn năm chuyên dùng để khắc chế băng phù, vậy là phải tìm một người tới nhận thay băng phù thì mới có thể giải được. Thích Đại Dũng đã lấy cáo thị của ta dán lên nói, chỉ cần có thể giúp đệ thoát khỏi hết thống khổ, muốn tính mạng hắn cũng đáng…”

Sau đó cũng không lấy tiền liền rời đi.

Liễu Thanh Vân thấy đệ đệ mình càng nghe thì sắc mặt càng không tốt, do dự không dám mở miệng. Thấy thân thể vừa có chuyển động, dường như là đang muốn phá tưng cả phủ để xông ra ngoài vậy, liền nhanh chân nhảy lên trên đường chắn lại ngăn không cho y phi lên, trầm giọng nói:”Đệ muốn đi đâu?”

“Đệ…Đệ muốn đi tìm hắn.”

Quyền thế, danh vọng, hôn thú, toàn bộ y đều không muốn cái nào cả.

Cán cân trong lòng đã hoàn toàn hướng về người kia, càng ở lâu một ngày lại càng cảm thấy dày vò đau khổ hơn gấp vạn lần.

Liễu Dật Hiên lần đầu tiên cảm nhận được mình thực sự khao khát mong muốn có một người đến như vậy, nghĩ tới việc mình có thể vì hắn mà cam tâm hi sinh tính mạng bản thân, bởi vì hắn cũng giống như y.

“Hồ nháo.Bảy ngày nữa đã là ngày đại hôn rồi, thế công chúa phải tính sao đây?”

Liễu Thanh Vân lại cản y lại, tuy rằng hắn không phản đối việc đệ đệ mình đi tìm kiếm hạnh phúc của chính bản thân mình, nhưng mà chỉ mỗi việc kháng chỉ thành hôn cũng đủ để cả nhà phải chịu tội xử trảm tịch biên rồi.

“Đệ…..Đại ca, ca đã nói là sẽ giúp đệ mà, xin hãy giúp đệ đi. Đệ không muốn thành thân cùng công chúa, đệ không thể….”

Bị sự thật to lớn mà mình biết hôm nay khiến cho dao động, tâm thần Liễu Dật Hiên hỗn loạn cả lên, không còn biết nghe ai, nhưng kiên quyết đi tìm người mình thương nhớ.

“Đệ đó…ai”

Nam nhân cùng nam nhân có tình cảm lưu luyến sâu đậm, thật đúng là nghiệp duyên, nghiệp duyên mà.

Đã có Gia Luật Hồng Cơ là ví dụ ngay trước mắt, Liễu Thanh Vân luôn tự xưng là vô tình nhìn thấy quyết tâm của đệ đệ mình dù có phải chết cũng quyết tìm cho bằng được người kia, liền thở dài một hơi thật dài, thấp giọng nói:”Đệ từ từ nhẫn nhịn chút nào, chuyện này, phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn nữa…”

Trước đại hôn với Kim Thánh công chúa ba ngày, trong Liễu phủ đang bận rộn đón dâu bỗng nhiên truyền ra một tin tức động trời kinh người.

Thân là tân lang, Liễu gia nhị công tử, thần vũ đại tướng quân Liễu Dật Hiên đột nhiên lại mắc phải quái bệnh, chỉ mới có một ngày mà đã không ăn không uống được gì, hơi thở thì rất chi là mong manh.

Cho dù đã có mời thiên hạ đệ nhất thần y Đỗ Tử tới xem qua bệnh trạng, cũng không làm nên trò trống gì được, lại thỉnh đạo sĩ về phán nói là bởi vì tướng quân ở trên chiến trường giết choc quá nhều, cho nên mới bị vô số oan hồn chết oan quấy lấy. Dĩ nhiên là không phải là ngày một ngày hai mà từ một tân lang tuấn tú tuổi trẻ tài cao, rực rỡ lại có thể sắp không qua khỏi, hô hấp thì lúc được lúc không, sắc mặt thì vàng vọt, nói năng thì bậy bạ, tình trạng rất chi là dọa người mà.

Sauk hi nghe được tin tức này từ các ngự y truyền ra, Kim Thánh công chúa còn phái tỳ nữ hầu hạ thân cận bên người tới xem bệnh tình của phu quân tương lai của mình nữa, nhưng mà tỳ nữ này sau khi trở về cũng bị dọa tới sắc mặt tái xanh cả ra, nói là Liễu tướng quân bị quỷ triền thân có những lúc lại còn rút đao ra giết người nữa.

Hôn sự dời lại một ngày rồi lại một ngày, bệnh tình của tân lang căn bản là không có chút khởi sắc nào cả, ngược lại còn ngày càng trầm trọng thêm, theo như lời của Đồ thần y nói thì, chỉ sợ rằng căn bệnh này cả đời cũng không thể nào chữa khỏi được, cũng xin Liễu lão gia kiếm một ngôi nhà khác có tường đá thật cao, rồi đem Liễu tướng quân nhốt vào trong đó rồi khóa lại, để tránh ngộ thương cho người bên ngoài.