Edit: Tiếu Tử Kỳ + Beta: Tuyết Lâm

Y vốn sẽ không phản ứng với việc người khác động chạm vào mình đến mức lớn đến như vậy, nhưng mà trước kia nghe được những lời nói của Gia Luật Hồng Cơ có nửa phần là uy hiếp, sau khi sống sót trải qua đại nạn y như một con nhím chịu đủ sự kinh hách, thầm nghĩ đem mình cuộn trong mớ ngôn ngữ hạ lưu, tạm thời lấy được sự an toàn.

“Chuyện này… nàng tốt nhất là nên đem quần áo ướt sũng ở trên người thay ra đi, nếu nàng bị nhiễm phong hàn, khi trời trở lạnh sẽ rất phiền phức đó.”

Thích Đại Dũng chưa từng bỏ ý định muốn thuyết phục nàng trước hết nên thay quần áo ướt ở trên người ra, sau đó cho nàng uống một chén canh gừng để làm ấm lại thân thể nàng cho thật tốt. Thích Đại Dũng vốn là người hiền lành nên đối với sự hung dữ của nàng tuyệt không để tâm, thấy nàng bất động, cẩn thận lấy một bộ y phục của mình đặt ở trên giường còn nhanh miệng nói thêm: “Không cần sợ ta sẽ nhìn lén nàng, ta…ta đi xuống bếp nấu canh gừng đây.”

“Cút ngay, mắt chó của ngươi bị mù rồi! Người còn đi tới một bước ta sẽ một chưởng…”

Cái câu “sẽ một chưởng đánh chết ngươi!” còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, không nghĩ qua là thói quen sử dụng nội lực lại khiến y phải chịu sự tra tấn của băng phù, Liễu Dật Hiên cắn răng chịu đựng hàn khí từ trong xương cốt tỏa ra, tứ chi run rẩy nằm ở trên giường không thể động đậy. Nhưng ánh mắt vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm vào Thích Đại Dũng đang thong thả bước tới gần, âm thầm đem toàn bộ sức lực còn lại tụ trên đầu ngón tay, y thật không nghĩ tới một ngày kia, đường đường là một thần vũ đại tướng quân lại phải lưu lạc rồi lại phải giống như nữ nhân mà dùng móng tay cùng với răng nanh để làm vũ khí.

Cái gọi là có lòng tốt mà không được báo đáp chính là chỉ tình hình này, nhưng tính tình Thích Đại Dũng luôn luôn ôn hòa nửa điểm cũng không sinh khí, thực lo lắng nhìn thấy toàn thân nàng vì lạnh mà run lẩy bẩy cả lên, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, không hề bận tâm đến cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân cứ tiến lên mạnh mẽ thay y phục trên người cho nàng ta.

“Cút ngay, cút ngay, cút ngay!!”

Nếu sức lực của y có thể xuất ra nửa phần thì số của nam nhân này tuyệt đối chỉ có thể đi bán muối!

Đáng tiếc lúc này y lại lạnh tới mức các đốt xương gần như bị đông chặt, không có sức lực gì mà đánh lên thân thể rắn chắc của người khác kia, chẳng có tác dụng gì cả.

“Về sau nếu nàng sợ ta nói bậy, nàng có thể móc mắt của ta ra.”

Nữ nhân này, là hắn hơn hai mươi năm qua mới thấy động tâm lần đầu, dùng hết sức mình để có thể lấy lòng nữ nhân này, hắn không muốn khiến cho nàng vì lạnh mà nhiễm bệnh rồi cứ như vậy mà chết đi.

Thích Đại Dũng cúi đầu ở bên tai nàng nói ra lời hứa hẹn, bất kể nàng mỏng manh phản kháng như thế nào, một phen vừa nắm lấy hai tay nàng, bắt đầu mạnh mẽ giải trừ y phục của nàng ra, từ ngoại y cho tới nội y.

Y phục màu hồng mỹ lệ sau khi rơi khỏi thân thể y, đột nhiên lộ ra một thân thể thon dài nhưng rắn chắc, là thân thể của nam nhân.

“A?”

Kinh ngạc nhìn về phía gương mặt đang hé ra do không cam lòng mà đỏ ửng lên, Thích Đại Dũng vì hi vọng của mình mà hóa thành thất vọng, nhưng bản tính là người nhân hậu lại chiếm thượng phong, tuy biết rõ là số tiền mình tích cóp trong hơn mười năm đã bị người ta lừa lấy hết, thế nhưng hắn cũng vẫn không ngừng cảm thấy thương cho người có khuôn mặt xinh đẹp này? Nam nhân xử lý nhẹ nhàng khoan khoái, để ý thấy trên lưng y vẫn còn chỗ bị tên bắn được băng bó lung tung, hắn cũng nhanh tay giúp y băng lại một lần nữa thật hoàn chỉnh.

Liễu Dật Hiên sau khi thay toàn thân bằng xiêm y sạch sẽ được ôm vào đặt ở trong một cái chăn cũng sạch sẽ nốt, đối phương tự hiểu là có lo lắng khi trời lạnh thêm.

“Đến đây, uống bát canh gừng đi.”

Chân tay nhanh nhẹn vào bếp nhóm lửa, nấu nước, sau một lúc liền bê lên một bát canh gừng nóng hôi hổi đặt ở đầu giường. Thích Đại Dũng cẩn thận thổi một hơi, hướng người đang nằm trên giường uy xuống.

“Mau cút đi! Đồ hạ lưu, không biết xấu hổ, đồ hỗn đản chết tiệt!”

Hắn đã biết mình là một nam nhân, như thế nòa lại có lòn tốt làm ra những chuyện như thế này?

Chẳng lẽ hắn cùng một loại với tên nam nhân háo sắc kia, rõ ràng cùng là một hạng người giống với tên thối tha được gọi là hoàng thúc của quốc vương nước Liêu kia? Giả thiết này là hoàn toàn có thể, sắc mặt Liễu Dật Hiên ngày càng tái nhợt, vung tay lên đẩy cái thìa đang ở gần môi mình ra xa, y tuy biết rằng mình bây giờ cần có một bát canh làm ấm cái lạnh đang hoành hành ngay trong cơ thể, nhưng sự bố thí như thế y tuyệt đối không cần.