“Ngươi làm sao vậy?”Tiểu Trư hỏi.

Đỗ Ninh có chút ngạc nhiên, cho tới bây giờ đều là hắn hỏi Tiểu Trư nói, hiện tại làm sao Tiểu Trư chủ động hỏi hắn?

“Ách, không có gì.”

“Ngươi mất hứng?”

Đỗ Ninh xấu hổ, ánh mắt Tiểu Trư sao lại trở nên sắc bén như vậy?

“Không có, ta chẳng qua là cảm thấy…”Đỗ Ninh suy nghĩ một chút tìm từ, vẫn là chuyển đề tài: “Ngươi ban ngày sao không ngủ?”

“Đổi buổi tối ngủ.”Tiểu Trư gãi gãi, bất tri bất giác đã bị đổi rồi, dĩ nhiên, y biết trong đó có kỳ lạ.

“À.”Đỗ tNinh gật đầu, là vì Lan đại công tử sao, người kia, rất cường thế, mặc dù ngoài mặt thoạt nhìn hữu lễ, kì thực… Hắn đột nhiên giật mình, có chút xuất thần.

“Ngày mai ta muốn ăn tôm bóc vỏ Long Tĩnh.” ( Long Tĩnh là vùng đất thuộc Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc, rất nổi tiếng với trà xanh) Tiểu Trư chọt chọt hắn.

“Được.” Đỗ Ninh gật đầu.

“Còn muốn rượu ngâm am thuần.” (am thuần:một giống chim hình như con gà con, đầu nhỏ đuôi cộc, tính nhanh nhẩu, hay nhảy nhót, nuôi quen cho chọi nhau.)

“Được.”Đỗ Ninh mỉm cười, đây mới là đối thoại bình thường a.

“Ta đi ngủ.”Tiểu Trư ngáp một cái.

“Được.”Đỗ Ninh có chút luyến tiếc nhìn y rời đi, chính mình an bài công việc ngày mai phải chuẩn bị, cũng trở về phòng, thay y phục rửa mặt, lên giường nằm xuống, nhất thời lại không muốn ngủ, cầm qua một quyển sách xem.

Cửa sổ đột nhiên vang lên, Đỗ Ninh quay đầu, thấy Tiểu Trư đang ôm một đống đồ đạc nhảy vào.

“Này?” Đỗ Ninhcòn chưa đặt câu hỏi, Tiểu Trư đã đi tới bên giường.

“Ta ngủ ở chỗ này được không?”

“Ách… Cái đó…”Đỗ Ninh lúng túng đến mức mặt đỏ bừng — đây là chuyện gì xảy ra?

“Ta ngủ trên mặt đất là được rồi.”Tiểu Trư giũ đống đồ vật trong ngực ra, hóa ra là chăn bông.

“A?”Đỗ Ninh vẫn không rõ tình huống.

“Ta muốn ở bên cạnh ngươi ngủ.”Mấy ngày không ở bên cạnh hắn ngủ, Tiểu Trư cảm thấy như thiếu hụt thứ gì, giống như ăn cơm chưa ăn no.Y thích ở bên cạnh Đỗ Ninh ngủ, sẽ đặc biệt an tâm.

“À… Được.” Nhìn Tiểu Trư muốn đem chăn trải trên mặt đất, Đỗ Ninh vội nói: “Đừng ngủ trên đất, lạnh, lên giường ngủ đi.”

Tiểu Trư không có ý kiến, Đỗ Ninh đem chăn trên giường dịch dịch, Tiểu Trư đem chăn để ở trên giường, bản thân cũng nhảy tới, chui vào chăn.

“Thật thoải mái.”Y nghiêng mình, hài lòng kề đầu mũi ở trên chăn của Đỗ Ninh đẩy đẩy, bắt đầu ngủ.

Đỗ Ninh lại không ngủ được.

Hắn một tay cầm sách, lại một chữ cũng xem không vào, bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều của Tiểu Trư, ấm áp của y, cách hai tầng chăn, đều truyền tới.

Giường không hẹp, nhưng hai nam tử trường thành ngủ thì có chút chen chúc, hai người gần như là dán chặt lấy nhau– cách hai lớp chăn bông.

Đỗ Ninh tim đập dồn dập, hắn cố ý nghĩ không chú ý Tiểu Trư, nhưng điều này sao có thể? Y rõ ràng là một tồn tại mãnh liệt như vậy!

Tay của hắn nắm sách, ra rất nhiều mồ hôi, cuối cùng từ bỏ mà để sách xuống, muốn đi tắt đèn, nhưng Tiểu Trư ngủ ở bên ngoài, hắn với không tới chân đèn trên cái bàn cạnh giường.

Đỗ Ninh từ từ bò dậy, tận lực không đụng phải Tiểu Trư, đi với lấy cái chân đèn kia, thật vất vả nhanh với đến, Tiểu Trư giật mình, hỏi: “Làm sao?”

Đỗ Ninh cho là áp phải y, vội vàng rụt người lại, mất thăng bằng, ngược lại cả người ngã sấp lên người Tiểu Trư, Tiểu Trư ha ha cười một tiếng, thò tay hà hơi chọc ngứa hắn.

Đỗ Ninh hoảng sợ kêu một tiếng, đẩy tay y ra: “Đừng nháo!”

Tiểu Trư hỏi: “Ngươi làm gì?”

“Tắt đèn!”

“À.”Tiểu Trư đáp một tiếng, vung tay lên, chưởng phong lướt qua, ngọn đèn trong nháy mắt dập tắt.

“A?”Đỗ Ninh ở trong bóng tối há to miệng, kinh ngạc.

“Ngủ đi.”Tiểu Trư vươn tay áp đảo hắn, nhét trở về trong chăn, cánh tay không lùi về, cứ như vậy ôm hờ hắn, bắt đầu ngủ.

Đỗ Ninh chỉ cảm thấy tâm hoảng ý loạn, cả người cứng ngắc, cố chịu một lúc lâu, rốt cục chịu không được, đẩy đẩy cánh tay Tiểu Trư: “Này, lấy đi, rất nặng.”

Tiểu Trư hừ một tiếng, lấy cánh tay ở ngực hắn ra, ngược lại ôm cánh tay hắn, ngủ tiếp.

Đây là… Đỗ Ninh dở khóc dở cười.

Quên đi, hiếm khi Tiểu Trư chịu thân cận hắn, Đỗ Ninh rất thoải mái, vốn là hôm nay lúc trở lại, nhìn Tiểu Trư cùng Lan đại công tử tùy ý như vậy, tim của hắn cũng có chút lạnh lẽo, cho rằng mình sẽ mất đi y.

Này, xem ra chính mình quá nhạy cảm, một chút gió thổi cỏ lay cũng chịu không được, quả nhiên vẫn là…

Hắn suy nghĩ sầu não, chán nản hồi lâu, bên tai truyền đến tiếng hít thở có tiết tấu của Tiểu Trư, bình ổn,kéo dài, Đỗ Ninh yên lặng nghe, tâm tình dần dần bình tĩnh trở lại.

Hắn thích cùng Tiểu Trư ở chung một chỗ, có lẽ cái gì cũng không làm, chỉ cần hắn có thể sống ở bên cạnh y, trong lòng đã rất vui vẻ.

Trong bóng tối, hắn mỉm cười, cái gì cũng không muốn nghĩ, không cần ngẫm nghĩ, hắn thích Tiểu Trư, thích vào ban đêm tĩnh lặng, tựa sát thân thể ấm áp của y, này là đủ rồi.

Hắn nhẹ nhàng sờ sờ cánh tay lộ ra bên ngoài của Tiểu Trư, có chút lạnh, khí trời lạnh lên rồi sao. Suy nghĩ một chút, hắn cầm tay Tiểu Trư phủ ở trong chăn, hai người đắp cùng một chăn, hai thân thể kề cùng một chỗ, phi thường ấm áp.

Một đêm say sưa, lúc trời sáng choang, Đỗ Ninh mới tỉnh lại, cổ hơi mỏi, hóa ra đầu từ trên gối rơi xuống, trên cánh tay nặng trịch.

Đây đây, …

Vỗ vỗ.

Lại vỗ vỗ.

Tiểu Trư mở mắt, mê mê mang mang.

“Mùi vị thế nào?”

Ánh mắt Tiểu Trư rủ xuống, vội vàng buông hàm răng ra, buông ra mảnh ống tay áo y cắn trong miệng, bên trên còn có một bãi nước miếng rất lớn.

“…”

“Hôm nay chúng ta lại ăn đồ nướng đi.”Đỗ Ninh thở dài.