Đỗ Ninh không có ở đây, Tiểu Trư cảm thấy rất vô vị, ban đầu y tới đây, chính là vì ở chung một chỗ với Đỗ Ninh, hiện tại hắn không có ở đây, Tiểu Trư ngay cả ăn cơm cũng không có khẩu vị.

Thật ra thì lão Diêu làm cơm rất ngon, nhưng lão không phải Đỗ Ninh.

Tiểu Trư không có tâm tình ăn cơm, liền ngủ nhiều hơn để giết thời gian. Nhưng mà, khi y tỉnh dậy, phát hiện đang là ban ngày, thì cảm thấy có điểm gì là lạ.

Mỗi đêm khoảng canh ba tỉnh lại luyện công, là thói quen y nhiều năm dưỡng thành, mặc dù trước đó vài ngày, thời điểm ở cùng với Đỗ Ninh đã sửa đổi được một thời gian ngắn, nhưng gần đây lại khôi phục thói quen ngày nằm đêm ra ngoài, hơn nữa đến thời gian tự động sẽ tỉnh. Nhưng hôm nay chẳng hiểu sao đã ngủ qua buổi tối, không luyện công, tinh lực không có nơi phát tiết, rất không thoải mái.

Tiểu Trư ngồi ở trên giường ngẩn người, cửa phòng liền vang lên, Lan Tử Hàng đi đến: “A, còn đang ngủ? Thật là một con heo nhỏ lười biếng.”

Tiểu Trư đầu tóc rối tung, thân trên xích lõa, chỉ mặc một cái khố cũ, lim dim buồn ngủ ngồi trong chăn, bộ dáng kia thật đúng là… Lan Tử Hàng âm thầm nuốt nước miếng, mỉm cười nói: “Ta có cây kiếm mới, đang muốn đi thử, ngươi có xem hay không?”

Tiểu Trư nhảy dựng lên, trừ ăn ra, y đối với võ công rất nhiệt tình, mặc dù bắt đầu là bị gia gia ép luyện, nhưng chính y rất thích. Nam nhân đều thích bản thân cường đại, Tiểu Trư cũng không ngoại lệ.

Thanh kiếm Lan Tử Hàng mới mua quả là bảo khí chân chính, thân kiếm dài mảnh mang theo quang mang lưu động, như sương như tuyết, Tiểu Trư nhổ xuống một sợi tóc, nhẹ nhàng đặt ở trên lưỡi kiếm, phù một hơi, sợi tóc vô thanh vô tức cắt thành hai nửa, rơi xuống.

Tiểu Trư dùng ánh mắt nhiệt liệt cẩn thận đánh giá bảo kiếm, thuận tay, trái tay, thử luyện mấy cái, độ dài trọng lượng cực kỳ vừa tay. Lan Tử Hàng nhìn dáng vẻ y, trong lòng đắc ý, mỉm cười nói: “Chỗ này của ta còn có một thanh kiếm, ngươi lại xem một chút.”

Đây chính là thanh kiếm bản thân hắn dùng, tên Tử Điện, dài hơn thanh kiếm bình thường hai tấc, thân kiếm hơi rộng, càng lộ vẻ hùng tráng.

Tiểu Trư nhìn một chút, ánh mắt liền quay về thanh kiếm trên tay, y thích thanh kiếm này, có một loại phong cách cổ xưa lạnh thấu xương, người với người có thể nhất kiến chung tình, với kiếm, cũng giống như vậy a.

“Thích không?”

“Ừ.”Tiểu Trư gật đầu.

“Tặng cho ngươi.”Lan Tử Hàng mỉm cười, Tiểu Trư ngẩng đầu lên, chân thành nhìn hắn một cái: “Được.”

Thái độ của y vô cùng thản nhiên, LanTử Hàng lại có chút ngượng ngùng, những ngày qua hắn thường xuyên đưa cho Tiểu Trư y phục thoải mái, điểm tâm tinh mỹ, rượu hương thuần, vừa muốn lung lạc y, lại muốn không để lại dấu vết, thực mất không ít tâm tư, mà Tiểu Trư thì thản nhiên khiến cho hắn sinh lòng áy náy.

Bất quá chính sách dụ dỗ cuối cùng có hiệu quả, Tiểu Trư hiện tại dần dần chịu gần hắn, hai người cùng nhau tỷ võ, luyện khinh công, cùng nhau tắm ở dục trì — mặc dù đều là mình trần tiếp xúc, hai người lại hoàn toàn khác biệt tâm tư, Tiểu Trư là người có thể xích thân lộ thể đối mặt trời cao, mà Lan Tử Hàng thì mang mục đích xấu xa mờ ám.

Lan Tử Hàng thích nam sắc, hơn nữa thích truy đuổi mỹ thiếu niên đặc sắc bất đồng, Tiểu Trư là kiểu hắn theo chưa từng thấy, trong trẻo lạnh lùng, cường kiện, lại ngây thơ chưa bị đục khoét, y cho Lan Tử Hàng cảm giác, tựa như thanh kiếm trong tay này, sắc bén, mê người.

Có thể chinh phục Tiểu Trư, mang cho hắn tuyệt đối không chỉ là thỏa mãn ***, Lan Tử Hàng về điểm này hết sức khẳng định.

Tiểu Trư đối với bảo kiếm yêu thích không buông tay, Lan Tử Hàng mời y so kiếm, hai người cùng thi triển sở trưởng, dốc toàn lực tỷ thí một hồi, đối với kiếm thuật hai bên có lòng kính nể.

Nam tử hán thầm quý trọng nhau, Tiểu Trư ngày càng nhìn Lan Tử Hàng với con mắt khác, Lan Tử Hàng cũng đối với Tiểu Trư khâm phục có thêm. Trước kia hắn luôn luôn đem Tiểu Trư xem như tiểu tử sơn dã không thông thế sự, tuy rằng có chút võ công, chung quy không thể phô ra, tham ăn lười biếng, mặc dù xinh đẹp, lại không có trí khôn gì, cảm thấy dùng chút thủ đoạn nho nhỏ là có thể thu phục y.

Sau khi chân chính tiếp xúc hắn mới phát hiện, Tiểu Trư ở khác phương diện lười biếng, nhưng ở phương diện võ công một chút cũng không lười, đối với y mà nói, luyện công tựa như chơi đùa, là thật sự toàn tâm đầu nhập, trình độ võ công của y ngay cả Lan Tử Hàng xuất thân danh môn đều không thể không tán thưởng. Nếu Tiểu Trư có thể được danh sư chỉ điểm, thành tựu sau này sẽ trên hắn rất xa.

Thật là một người thú vị, Lan Tử Hàng càng hiểu rõ Tiểu Trư, lại càng muốn có được y, hết lần này tới lần khác Tiểu Trư ở phương diện *** chính là không có khiếu, bất kể Lan Tử Hàng ám chỉ công khai bao nhiêu lần, Tiểu Trư cũng không nghĩ tới nửa điểm ái muội.

Ai, thật là tức chết người! Lan Tử Hàng cắn răng.

Sau khi so kiếm xuất ra một thân mồ hôi, hai người cùng nhau tắm rửa, hiện tại Lan Tử Hàng đã có thể ở trong khoảng cách một bước chân cùng y tắm rửa, mắt thấy thân thể xích lõa kiện mỹ thon dài của Tiểu Trư gần ngay trước mắt, Lan Tử Hàng suýt nữa không khống chế được phản ứng của mình, mà Tiểu Trư vẫn là một mảnh thản nhiên, khiến Lan Tử Hàng hận đến ngứa răng.

Tiểu Trư chết tiệt, đầu là đầu gỗ đầu đất sao? Vậy mà không thông suốt!

Đột nhiên Lan Tử Hàng nghĩ đến một chủ ý, trên mặt hé ra tươi cười, Tiểu Trư đang ở trong nước đùa nghịch thanh kiếm kia, dưới trạng thái lĩnh hội khác nhau vận dụng kiếm, Lan Tử Hàng nói: “Tiểu Trư, ta dẫn ngươi đi chơi có được hay không?”

“Được.”Tiểu Trư không có ý kiến, những ngày qua bọn họ mỗi đêm đều cùng nhau chơi đùa, chẳng qua, “Chơi” mà y hiểu, hiển nhiên không giống với Lan Tử Hàng hiểu.

Ăn cơm trưa xong, Lan Tử Hàng dẫn theo Tiểu Trư ngồi xe đi tới một con đường, mỗi nữ tử ử trước cửa đều trang điểm xinh đẹp cười hì hì chặn khách, Lan Tử Hàng chú ý quan sát phản ứng của Tiểu Trư, Tiểu Trư thiếu hứng thú tựa vào thành xe, gần như sắp ngủ.

Ừ, xem ra y không thích nữ nhân, Lan Tử Hàng hài lòng.

Xuống xe, hai người được nghênh đón vào một đình viện hoa cỏ tươi tốt, đi tới một căn phòng an tĩnh nhập tọa, một nam tử trẻ tuổi mặt mũi xinh đẹp cùng Lan Tử Hàng cười hì hì một trận, đưa lên rượu và thức ăn thịnh soạn, hắn liền lui xuống.

Hứng thú của Tiểu Trư chủ yếu tập trung ở thức ăn, món ăn ở đây mặc dù thua kém Đỗ Ninh làm, nhưng thay đổi khẩu vị không tồi, y từng miếng từng miếng ăn ngon lành, hứng thú cuả Lan Tử Hàng cũng bị kéo lên, theo đó ăn không ít, có thiếu niên đi vào mời rượu, tiếp theo đem màn che thật dày kéo dãn, che ánh sáng, Tiểu Trư bất mãn nói: “Làm sao tối như vậy?”

Nhưng ngay sau đó một bên tường vốn là treo màn che chậm rãi kéo ra, lộ ra một cái giường lớn, đèn lưu ky bốn gốc cũng treo lơ lửng sáng ngời, chiếu được rõ ràng hai thiếu niên trước mặt.

Hai người đều là thiếu niên tuấn mỹ, một người hơi cường tráng, một người trắng nõn mảnh mai, bọn họ vuốt ve, hôn nhau, cười hi hi cởi bỏ y phục đối phương, trêu chọc nhau.

Lan Tưt Hàng mỉm cười nhìn trong chốc lát, chuyển mắt liếc về phía Tiểu Trư, suýt nữa sặc nước miếng — Tiểu Trư ngay cả đầu cũng không ngẩng, đang cố gắng gặm một cái chân giò thủy tinh.

“Tiểu Trư, ngươi xem bọn họ đang làm gì đó?”Lan Tử Hàng cũng không đi vòng vèo, chuẩn bị đem lời làm rõ.

Tiểu Trư giương mí mắt nhìn một chút, nghiêm túc gặm giò, không nói chuyện.

“Bọn họ đang chơi một kỹ năng mới mẻ đó, ngươi cảm thấy như thế nào?”Lan Tử Hàng thật sự đối Tiểu Trư rất tò mò, thiếu niên lớn như vậy, người nào không tơ tưởng yêu đương?

Tiểu Trư lười biếng nói: “Cái chân giò này làm không tệ.”

Lan Tử Hàng bật cười, hai người thiếu niên trên giường nghe được, toàn thân cứng ngắc, Lan Tử Hàng quay mặt lại, hung hăng trừng bọn họ một cái, hai người thiếu niên vội vàng tiếp tục, người cường tráng kia đem người trắng nõn ôm vào trong ngực, cẩn thận khiêu khích, hô hấp của hai người càng ngày càng to, đều đã động tình, tiến tới mập hợp.

Lan Tử Hàng nhìn cảnh phong nguyệt này rồi, trái lại khống chế được cảm xúc, ánh mắt liếc về phía Tiểu Trư, Tiểu Trư lại còn như không có chuyện gì xảy ra, ngay cả động tác nhấm nuốt cũng không rối loạn nửa phần.

“Tiểu Trư?”

“Hử?”

“Ngươi rốt cục có thấy được hay không…”LanTử Hàng thủ đoạn dùng hết, lại như ngàn cân khí lực đánh vào trên bông, không gợi dậy nổi nửa điểm phản ứng, thật sự nổi giận.

“Thấy được.”Tiểu Trư trả lời.

“Như vậy…”

“Hử?”

“Ngươi có hay không…”

“Hử?”

“Ngươi?”

“?”

“Ngươi đến cùng có phải nam nhân hay không?!” Lan Tử Hàng nổi giận, Tiểu Trư không giải thích được nhìn hắn: “Làm sao vậy?” Y có phải là nam nhân hay không, Lan Tử Hàng còn không biết sao? Bọn họ rõ ràng mỗi ngày đều tắm chung một chỗ.

Là nam nhân có thể như vậy sao? Nhìn xuân cung sống không có nửa điểm phản ứng! Lan Tử Hàng muốn phát giận rồi, gân xanh trên ót nhảy dựng. Hai thiếu niên trên giường kia bị làm cho sợ đến mềm nhũn ra, lặng lẽ bò xuống giường, chuồn ra khỏi phòng.

“Bọn họ không phải là đang biểu diễn sao?”Tiểu Trư mờ mịt nói.

“A?”Lan Tử Hàng cũng mờ mịt.

“Giống như lúc Thiên lão thái thái mở tiệc chúc thọ.”

Hóa ra… Y đem việc hai người kia đang làm biến thành diễn kịch…

Lan Tử Hàng vô lực, Tiểu Trư sẽ không hồn nhiên đến loại trình độ này chứ? Bất quá nếu thật nói như vậy, không chừng càng dễ lừa gạt y lên giường.

“Bộ dáng kia rất thoải mái, ngươi có muốn thử một chút không?”

“Cái gì thoải mái?”

“Chính là dạng kia, vuốt ve, ôm, hôn nhau, còn có, chính là cái dạng ban nãy của bọn họ nữa, rất thoải mái, có muốn thử một chút hay không?”

Tiểu Trư lắc đầu: “Không thích.”

“Tại sao?”

“Mệt.”

“…”