Vân Thanh hít một hơi thật sâu, cố gắng chịu đựng sự kích động trong đau anh, tiện thể tát chò cảm xúc mạnh khi nãy trong lòng mình một cái.

Rung động một giây với tên bi3n thái này, cô nên tự kiểm điểm chính mình.

“ Qua đây.

” Hoắc Cảnh Thảm ngồi xuống ghế sofa, móc tay cô, giống như trêu chọc một con cún nhỏ.

Vân Thanh thật sự không biết lí lẽ, nhưng cô nhìn thấy hợp đồng cổ phần Tập đoàn Vân thị phía

dưới bàn trà, bấm bụng chịu qua đỏ.

” Hoắc Cảnh Thâm lườm cô một cái: “ Áo ngoài tuột rồi.

Vân Thanh lập tức thận trọng giữ chặt áo ngoài, ánh mắt phòng bị nhìn chằm chằm anh.

“ Cô nghĩ rằng tôi sẽ hứng thú với thân hình gầy trơ xương nảy của cô sao?” Hoắc Cảnh Thâm bị biểu cảm của cô chọc cười, không bình tĩnh nổi kéo cô vào lòng, xé toạc chiếc áo khoác mỏng bên ngoài của cô, tiện tay lấy hộp thuốc dưới bàn trà ra.

Động tác vùng vẫy của Vân Thanh khẽ khựng lại.

Chỉ nhìn thấy Hoắc Cảnh Thâm đã lấy ra lọ cồn i-ốt, lau cánh tay bị Hoắc Hy Hy làm cho trầy xước

của cô.

Vệt máu dã khô và đông lại, để lại dấu vết dữ tợn dễ thắy trên cánh tay mềm như đậu phụ của

cô.

Hoắc Cảnh Thâm khẽ cau mày.

“ Có đau không?’*

Vân Thanh lắc đầu.

Chút vết thương ngoài da này, đối vởi cô mà nói chẳng là gì cả.

Lông mi Hoắc Cảnh Thâm cụp xuống, tinh tế tỉ mỉ xử lí vết thương cho cô, hàng mi dài che đi đôi mắt lạnh lùng kia, càng khiến cho người ta ảo giác về sự dịu dàng.

” Lần sau đừng làm chuyện ngốc thế này nữa.

” Anh nói nhẹ nhàng,

“…Trên người con gáỉ để lại

sẹo không được đẹp.

Vân Thanh đưa tay kìm lại nhịp tim không nghe lời trong lồng ngực.

Hoắc Cảnh Thâm bôi thuốc cho cô, ròi vào buồng tám rửa tay.

Nhân cơ hội này, Vân Thanh quả quyết lấy hợp đồng đặt ở dưới bàn trà, sau khi lật xem qua xác nhận không có bất cứ sai sót nào, cô nhanh chông nhét hợp

đồng vào trong vali của mình.

Vừa ngẩng đều, mất cảnh giác đi qua gương thử đồ nhìn thấy bóng dáng cao gầy của Hoắc Cảnh Thâm, dựa vào bên cửa, muốn cười nhưng không cười nhìn cô.

Vân Thanh khi đó toát hét mồ hôi

lạnh.

Hoắc Cảnh Thâm bước dài tới phía cô.

“ Là bản sao mà thôi, không cần coi như bảo bối đến thế.

” Anh ngồi xổm xuống, tay đặt trên tủ đầu giường sau đầu cô, chậm rãi tới gần, “ Thứ đồ nhỏ này, hợp đồng tôi có thể đưa cho cô, nhưng tôi có một điều kiện.

“ Nhìn biểu càm này của cô, là không muốn rồi?”

Dáng vẻ không muốn cưỡng ép của Hoắc Cảnh Thâm, thu tay lại, ra vẻ muốn rời đi.

Vân Thanh nhanh chóng ôm chặt cánh tay anh, nở một nụ cười tươi lấy lòng.

Cô chịu đựng!