“…Nếu không thì không cần đến Ruster, tôi cũng có thể trực tiếp xé nát cô.

Trên môi anh ấy còn dính lại chút máu của cô, giống như một bông hoa anh túc chết chóc nở trên môi, làm nổi bật lên làn da tái nhợt, Hoắc Cảnh Thâm toàn thân say mê đến cực điểm, sinh ra làm cho người khác sợ hãi hoang mang.

Cái này biến thai thực sự.

Đáy lòng Vân Thanh phát lạnh.

“Nghe hiểu sao?” Hoắc Cảnh Thâm không có chút kiên nhẫn

gì-

Vân Thanh vội vàng gật đầu.

Anh dường như rất thích bộ dạng bị dọa cho đến sợ này của cô, khuôn mặt đẹp trai lộ ra nụ cười không một chút ấm áp.

“Hôm nay cô đi đến cửa hàng làm gì?”

Vân Thanh lấy giấy bút ra trước mặt, nhanh chóng viết lên một dòng chữ: [ Mua một ít đồ dùng

hằng ngày và quần áo, lão phu nhân cũng biết rồi.

]

Hoắc Cảnh Thâm không nói tin cũng không nói không tin, đầu ngón tay mát lạnh kéo dây treo

trên bờ vai gầy của cô lên một cách duyên dáng.

“Đây chính là quần áo cô mua?”

Vân Thanh mặt bỗng dưng đỏ lên, xấu hổ che ngực lườm mắt nhìn anh ấy một cái.

Chỉ là cái nhìn này thực sự không có lực sát thương gì hết, ngược lại có chút hờn dỗi, lộ ra vài phần quyến rũ sống động của cô gái nhỏ.

Lồ ng ngực Hoắc Cảnh Thâm khẽ lộ ra một nụ cười.

“ở trong phòng của tôi, dùng bồn tắm của tôi, còn ăn mặc thế này ngồi trên đùi tôi… bây giờ mới bắt đầu thấy xấu hổ, cô không thấy là đã muộn rồi sao? hay là nói…” Đỏi mắt anh mơ hồ nhìn xuống phần đùi lộ ra bên ngoài mỏng manh và trắng như sữa của cô.

“Cô ở đây là đẻ cố ỷ dụ dỗ tôi

hả?”

Dụ dỗ đại gia!!

Vân Thanh ‘vút’ một cái vội đứng lên, hận không thể bóp chết cái gã đàn ông chó má không biết xấu hổ này.

Hoắc Cảnh Thâm đắc ý cười.

Trêu chọc đồ nhò này, nhìn khuôn mặt đạo đức giả của cô ấy không còn giữ được nữa càng khiến anh ấy cảm thấy thú vị.

Nhưng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng nói có chút lo lắng của Phúc Bá.

“Anh Tư, phu nhân, lão phu nhân cơ thể ốm yếu, hai người nhanh đi xem thử đi ạ!”

Lão phu nhân lại phát bệnh rồi?

Vân Thanh khẽ nhíu mày lại.

Nhưng mà…theo lý thuyết thì điều này là không thể, cô ấy buổi tối từ khi rời khỏi chỗ lão phu nhân vẫn giúp bà ấy bắt mạch mà.

Hoắc Cảnh Thâm lộ ra vẻ giận dỗi, lạnh lùng nhìn cô ấy.

“Đây là kết quả cô chăm sóc lâo phu nhân đây hả?”

Vân Thanh không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng cùng với Hoắc Cảnh Thâm đi tới chỗ Lộ Mai viên nơi ở của lão thái thái.

Mặc dù đẩy cửa bước vào, đi vào phòng ngủ, những lại không nhìn thấy bóng dáng lão thái thái đâu.

Bên trong căn phòng tràn ngập một mùi thơm kỳ lạ, có chút quen thuộc, nhưng nhất thời cô không

nghĩ ra đưực đó là mùi gì.

‘Tiểu Tư, tối nay cháu với Thanh Thanh ờ chỗ bà nghỉ ngơi đi!” Ngoài cửa truyền đến tiếng của lão thái thái.

Hoắc Cảnh Thâm lập tức hiểu được lão thái thái muốn làm gì, khuôn mặt tối sầm lại.

Anh ấy lên phía trước định mở cửa, cửa phòng sớm đã bị khóa từ bên ngoài rồi.

Hoắc Cảnh Thâm hít một hơi thật sâu:” Bà nội, đừng làm loạn nữa! nhanh mở cửa ra.

Lão thái thái ở ngoài cửa giả vờ ngáp lên một cái.

“Ai ya, buồn ngủ quá đi, ta phải nghỉ ngơi rồi, các cháu cũng nghỉ sớm đi, buổi tối nhớ chăm sóc

cháu dâu ta cho thật kỹ vào nhé!”