Dùng bữa xong, Triệu Ảnh Quân buồn chán ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, Lương Khê không có việc gì làm cũng đồng dạng ngồi bên cạnh, gõ gõ máy tính xách tay.

"Anh đang làm gì vậy?" Triệu Ảnh Quân không nén nổi tò mò hỏi.

Lương Khê không ngẩng đầu đáp: "Tôi đang xin việc."

"Anh thất nghiệp?" Mặc dù trước đó Cao Tuấn có nói qua Lương Khê đã nghỉ việc ở Thẩm Tác, nhưng để không lộ ra sơ hở, Triệu Ảnh Quân chỉ đành tỏ vẻ kinh ngạc.

"Ừm."

"Hay là…" Triệu Ảnh Quân đảo mắt, suy tư một lát mới nói tiếp: "Bạn tôi đang chuẩn bị mở một công ty giải trí trong nước, anh không ngại…"

Chưa để người nọ nói hết lời, Lương Khê đã quay sang nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh không giấu nổi kích động: "Thật sao?"

Xem vui chưa kìa: "Thật."

"Cảm ơn cậu." Lương Khê nắm chặt tay Triệu Ảnh Quân bày tỏ cảm kích, cười đến híp cả hai mắt.

"..." Người này, thật là…

*** *** ***

Tám giờ sáng, ngày hôm sau.

Những tia ban mai ấm áp theo khe hở cửa sổ tràn vào phòng, tham lam chiếu đến khuôn mặt đang say ngủ của người trên giường.

Lương Khê bị ánh mặt trời đánh thức, khẽ nheo đôi mi dài cong cong, bàn tay vô thức sờ mó sang bên cạnh.

Trống không…

Lương Khê giật mình ngồi dậy, trong tay vẫn còn ôm chú gấu Teddy của Triệu Ảnh Quân, nhưng chủ nhân của nó đã đi đâu mất, sờ sờ chỗ kia hồi lâu, vẫn còn chút hơi ấm, đoán là chỉ vừa mới rời đi.

Lắc đầu vài cái để khởi động gân cốt, sau Lương Khê mới xuống giường đi vệ sinh cá nhân, hoàn tất công tác chuẩn bị đâu vào đấy, lúc đến phòng bếp, trên bàn đã bày sẵn bữa sáng.

Bước đến bàn, nhìn thấy là một hộp cháo trắng cùng ít dưa muối, Lương Khê có hơi ngạc nhiên, đan xen chút hoài niệm ngày bé, thuở còn ở cô nhi viện các cô thường sẽ cho bọn họ ăn cháo trắng vào buổi sáng, dù sau này rời khỏi nơi đó, cậu vẫn chưa từng quên đi hương vị này.

Lại nhìn thấy tờ giấy note đặt bên cạnh, Lương Khê cầm lên xem, nét chữ trên đó rất đẹp, vừa dứt khoát vừa ngay ngắn, giống như con người Triệu Ảnh Quân vậy.

"Buổi sáng tôi ngủ quên không kịp chuẩn bị bữa sáng cho anh, ngày mai tôi sẽ làm bù! Ăn ngon miệng nhé! Ký tên, Quân Quân."

Lương Khê không tự chủ được mà bật cười, ngồi xuống dùng bữa sáng, lại thầm nghĩ sau đó sẽ đến trung tâm thương mại mua cho anh vài bộ quần áo làm quà cảm ơn, vì công việc, cũng vì… Bữa sáng hôm nay.

*** *** ***

Chiếc BMW bon bon trên đường lớn, dần dần đi xa thành phố, những ngôi nhà cao tầng cũng biến mất, thay thế bằng những căn nhà nhỏ bé, xập xệ.

Đi thêm một đoạn, hai bên đường cũng không xuất hiện căn nhà nào nữa, thay vào đó là cây cối um tùm, phủ mát cả con đường.

"Nói thật, từ lúc cậu bỏ ra nước ngoài, tớ chưa từng quay lại đó." Cao Tuấn có cảm giác như mình đang quay ngược về quá khứ, xung quanh yên ắng ngay cả một bóng người cũng chả có: "Tớ có cảm giác lạnh quá!"

"Tắt máy lạnh đi!"

Cao Tuấn: "..."

Triệu Ảnh Quân chống cằm nhìn ra cửa sổ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, anh nhất định sẽ không trở về ngôi nhà đó.

Không biết qua bao lâu, Cao Tuấn cũng nhìn thấy cái ngói hình chóp màu đỏ phía xa xa, cuối cùng cũng thoát khỏi thời kỳ nguyên thủy, chưa vui mừng được bao lâu, đến khi xe dừng trước cổng căn biệt thự duy nhất nằm dưới chân sườn núi, hàm hắn cũng muốn rớt ra rồi.

Không nói đến cánh cổng sắt đen có hơn mười vệ sĩ đứng gác, chỉ nói riêng tòa biệt thự hoành tráng xây dựng theo phong cách Châu Âu kia đã muốn lóa mù mắt chó, nếu nói Cao gia cũng thuộc dạng thương nhân giàu có, thì Triệu gia chính là quý tộc chân chính, vừa có tiền vừa có danh tiếng.

Vả lại, cũng không phải lần đầu Cao Tuấn đến đây, thế nhưng so với ký ức mười năm về trước quả thật khác xa, nếu nói lúc trước nơi này trồng cả vườn hoa hồng đỏ tràn ngập sức sống, thì giờ đây cả toàn biệt thự phủ đầy gai nhọn giống như lâu đài bị phù phép trong phim "Beauty And Beast", nhìn qua thật sự rợn người.

"Ảnh… Quân…" Cao Tuấn có chút không dám đối diện với Triệu Ảnh Quân, lúc này sắc mặt người nọ như sắp giết người đến nơi, và cũng không sai, quả thật anh đang có ý định đó.

Sải chân đi về trước, Triệu Ảnh Quân lạnh nhạt mở miệng: "Mở cổng!"

"Xin lỗi, hôm nay tôi không được thông báo sẽ có người ghé qua." Một vệ sĩ to lớn hướng anh từ chối.

Triệu Ảnh Quân cũng không vì vậy mà tức giận, chỉ ung dung nói tiếp: "Nói với lão già Triệu Văn Đức, con trai lão về rồi.".