[...]
Một tuần sau.
- Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá à!
Sau một tuần nằm bệnh viện thì cuối cùng Chu Hạ cũng được anh cho về nhà.
Nhưng không phải về nhà cô mà là nhà anh.
Vì được y tá thoa thuốc trị sẹo và cho uống thuốc tan máu bầm thường xuyên mà cơ thể Chu Hạ có thể nói là đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Vết thương trên trán, cùng những vết thương ngoài da không để lại một vết sẹo nào.
Trong suốt một tuần qua, cũng kể từ cái ngày mà cô thổ lộ lòng mình thì Chu Hạ chưa một lần nhìn thấy Kha Luân đến thăm cô dù chỉ một chút, chỉ có Kha Mỹ Kì và Mặc Cảnh là đến chơi với cô thường xuyên mà thôi.
Nhưng cứ đến đêm đêm thì Chu Hạ lạ cảm nhận được như có ai đó đến ôm mình ngủ cả đêm, đến sáng lại không thấy tâm hơi gì hết.
Đã nhiều lần Chu Hạ muốn mở mắt ra nhìn xem thử có phải là thật không nhưng chẳng được, hai mi mắt cứ dính chặt vào nhau, một chút cũng không hé ra được.
Dường như thuốc mà y tá đưa cho cô uống vào trước khi ngủ có vấn đề, nhưng lúc hỏi thì cô ấy không trả lời, cô ấy còn đứng chờ chực đợi Chu Hạ uống xong rồi mới chịu rời đi.
Hiện tại Chu Hạ đang gọi điện hỏi thăm sức khỏe của mẹ mình.
Cũng lâu rồi không gặp, nhưng giờ cũng đã hết thời hạn học tăng tiết, Chu Hạ không biết nên lấy lý do gì để không về nhà nữa đây.
- Con gái yêu dấu đấy hả? Mẹ cũng nhớ con, ôi bà Kì...bà đợi tôi đi với.
Chu Hạ: "..." Bà Kì! Hai người họ thân nhau khi nào vậy?
- Mẹ đang ở cùng dì Kha Mĩ Kì sao?
Chu Hạ ngay lập tức hỏi lại, có gì đó không đúng ở đây cho lắm, cô có thể nghe được tiếng nói xì xào, náo nhiệt từ đầu dây bên kia vọng qua như thể Thục Mai đang ở một nơi rất đông người.
- À, cũng mới đây thôi con.
Hiện tại mẹ sắp phải lên máy bay đi dã ngoại với bà ấy rồi.
Thật ra là mẹ cũng không muốn đi đâu nhưng vì bà ấy không hiểu sao cứ nài nỉ mãi.
Xin lỗi Hạ Hạ của mẹ nhiều nha! Tạm biệt con, đợi bay xong mẹ sẽ gọi lại.
Nói xong mẹ Thục liền ngắt máy, còn chưa kịp để Chu Hạ có thời gian đáp lời.
Cô ngồi trầm ngâm suy nghĩ về vấn đề này một lúc rất lâu, đến phút chót Chu Hạ mới nhận ra tất cả việc này là chắc chắn là do Kha Luân đã nhúng tay vào.
Anh muốn mẹ anh đưa mẹ cô đi du lịch để có thể kéo dài thời gian làm cho Chu Hạ không có cái cớ để về với mẹ mà phải ở lại đây với mình.
Cô không ngờ người đàn ông này mưu mô thật sự.
Nhưng mà thôi, dù gì việc này cô cũng đoán được vài phần rồi mà, sẵn tiện cô cũng đang tìm cớ nói dối mẹ Thục nhưng anh đã ra tay trước thì cô đỡ phải đau đầu mà mẹ lại được hạnh phúc, vui vẻ, thực hiện ước muốn đi du lịch một lần trong đời của mình.
- Hôm nay chắc người đó không về nhà sớm đâu nhỉ? Cũng đã đến giờ ăn tối rồi, mình nên xuống nhà thôi.
Không gặp ở bệnh viện, về nhà cũng chẳng gặp nốt.
Bởi Kha Luân toàn chọn thời gian cô đi ngủ thì mới mò về, sáng hôm sau khi cô chưa thức giấc đã mất dạng.
Dường như anh đây là đang cố ý trốn tránh cô chứ không phải vì công việc quá bận mà đi sớm về khuya như thế.
Chu Hạ cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều.
Cô bước xuống giường liền xỏ vào một đôi dép bông kiểu dáng con thỏ vô cùng dễ thương, lông mềm, ấm rất thích hợp với thời tiết đầu mùa đông này, cô đến giá mắc đồ lấy thêm một chiếc khoác len mặc vào rồi lon ton bước chân đi xuống dưới phòng ăn.
- Con chào dì Hoan ạ, dì đang bê gì vậy? Để con phụ giúp dì một tay nhé!
Khi vừa bước hết đoạn cầu thang ấy thì Chu Hạ đã bắt gặp dì Hoan - quản gia mới đến của căn biệt thự này.
Dì ấy cũng từng là vú nuôi thuở nhỏ của Kha Luân, tính tình rất hiền lành, tốt bụng, xem Chu Hạ như con cháu trong nhà mà đối xử.
- Vậy con phụ dì đem hộp đồ này lên văn phòng của Kha Luân cùng dì nha.
Trên tay bà ấy mang theo hai chiếc hộp giấy khá to, bên trong đựng lỉnh kỉnh đồ đạc, Chu Hạ nhận lấy rồi len lén nhìn những thứ bên trong, trông nó khá cũ kĩ rất giống những món quà lưu niệm.
- Mấy thứ này là gì vậy ạ?
Chu Hạ cầm một vật trông giống như một quả cầu thủy tinh nhưng đã bị vỡ mất, chỉ còn lại mô hình của đôi tình nhân đang khiêu vũ được đúc kết bằng nhựa lên hỏi quản gia.
- Là những món đồ cực kì quan trọng với Kha Luân.
Lúc sáng nó có dặn dò dì mang những thứ này lên lau chùi và tìm nơi thích hợp trưng bày trong văn phòng của nó.
Chu Hạ tuy không hiểu ý nghĩa về những thứ này cho lắm nhưng cô vẫn gật gù, còn bĩu môi rồi ồ lên một cái.
Rất quan trọng? Không lẽ đây là những món đồ chơi lúc nhỏ của anh ta sao?
Chu Hạ thầm cười nhạo Kha Luân.
Cô không ngờ người đàn ông to xác như thế này vậy mà thuở nhỏ lại sở hữu những món đồ nữ tính đến như thế này.
- Dì ơi, con hỏi dì điều này được không? Ba của anh ấy mất rồi sao? À không ý là ba...ba của Kha Luân đi đâu rồi, con chưa từng được thấy ba của anh ta.
Số thời gian tiếp xúc giữa hai người đã được tính bằng tháng, một khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng không phải là ngắn nhưng cô vẫn chưa biết gì về Kha Luân cả.
Câu hỏi này Chu Hạ đã thắc mắc từ rất lâu rồi, nhưng cô không dám hỏi Kha Luân, vả lại bây giờ mối quan hết giữa anh và cô càng ngày càng xa cách, không tiện hỏi anh về những vấn đề riêng tư như này.
- Kha Luân thằng bé không có ba từ nhỏ bởi vì bà chủ Mỹ Kì không có chồng thôi con ạ...vào trong phòng rồi dì kể cho con nghe.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện chẳng mấy chốc đã lên đến cửa văn phòng.
Dì Hoan đặt hộp đồ xuống sàn, lấy chìa khóa từ trong túi ra mở cửa.
Sau đó lại cùng Chu Hạ tiến vào bên trong.
- Kha Luân được sinh ra từ một cuộc giao dịch mua bán bởi vì tại thời điểm đó bà chủ không có hứng thú với đàn ông nhưng vẫn muốn có một mụn con nên bà ấy đã đến bệnh viện bỏ nhiều tiền ra mua " giống " để được lựa chọn gen tốt nhất.
Nghe thì có vẻ hơi nực cười một tí nhưng đó là sự thật.
Chu Hạ cùng dì Hoan quét dọn sơ qua văn phòng của Kha Luân, cô vừa dọn dẹp, sắp xếp đồ đạc vừa chăm chú lắng nghe những gì mà dì ấy vừa nói.
Phương thức sinh con này ở thời đấy là một điều gì đó rất cao siêu nhưng lại ít được xã hội chấp thuận.
Bởi vì có những người ngoài cuộc sẽ không hiểu được và cho rằng người phụ nữ ấy là gái hư, không chồng mà chửa.
Chu Hạ phải trầm trồ, khâm phục Kha Mỹ Kì vì bà là một trong số ít người phụ nữ can đảm dám thực hiện điều ấy.
- Haizz...tuy bà chủ đã làm tròn trách nhiệm của một người mẹ nhưng vẫn không thể cho thằng bé được tình thương của một người cha.
Ngay từ lúc nhỏ khi Kha Luân còn đi học thường xuyên bị bạn bè cùng lứa bắt nạt, chọc ghẹo cũng chỉ vì nó không có ba.
Dì Hoan thở dài, kể ra những nôi khổ lúc nhỏ mà Kha Luân đã phải chịu đựng.
Bỗng nhiên khi nghe đến quá khứ cơ cực của Kha Luân thì Chu Hạ có chút buồn buồn cho anh.
Nói về việc thiếu thốn tình cảm thì cô cũng không khác anh là bao nên Chu Hạ vô cùng đồng cảm và thương xót cho những người giống như mình.
- Con đến bàn làm việc lau bụi trong các hộc tủ trống giúp dì nha, dì xuống nhà lấy thêm ít đồ rồi dì lên liền.
- Vâng ạ.
Chu Hạ gật đầu đồng ý, dù chưa được ăn cơm nhưng hiện tại Chu Hạ vẫn còn rất nhiều năng lượng, đủ sức để làm những việc nhỏ nhặt này.
- Bắt đầu từ đây đi, giúp anh ta lau dọn một tí xem như là trả số tiền thuê phòng trong tuần qua.
Chu Hạ hăng hái, xắn tay áo lên cao.
Cô rất vui khi kiếm được việc làm lặt vặt mà có thể trả được món nợ ơn nghĩa cho Kha Luân.
Mặc dù việc để Kha Luân động chạm vào cơ thể mình cũng xem như là phí ở nhờ rồi, nhưng mà mấy ngày nay đến mặt anh cô còn chưa thấy chứ đừng nói đến việc hai người tiếp xúc da thịt.
Cô đi đến gần bàn làm việc của Kha Luân, kéo tất cả hộc tủ ra xem thử cái nào trống rỗng để chuẩn bị lau dọn, nhưng mở đến cái hộc tủ thứ ba thì món đồ nằm bên trong ấy khiến Chu Hạ phải sững người, không thể tin vào những gì mà mình vừa nhìn thấy.
- Đây...đây là...là chị Hương Diên mà.
Đôi tay nhỏ run run cầm món đồ ấy lên.
Là một tấm ảnh về người con gái mặc chiếc váy trắng thướt tha, đang vui chơi trên cánh đồng hoa cúc vàng ươm, trên môi cô ấy luôn nở một nụ cười tràn đầy sức sống như tiếp thêm niềm tin và động lực cho người chiêm ngưỡng nó.
- Vậy là...cô gái mà anh ấy luôn miệng nhắc đến trong những lúc mơ hồ là chị gái mình sao?
Chu Hạ nhìn bức ảnh trong tay mà cảm xúc trở nên hỗn độn.
Cô không biết nên đối diện với chuyện này như thế nào.
Tình tiết cẩu huyết trong các bộ phim đang diễn ra với cô sao?
Thông qua những gì mà mọi người xung quanh và những lời nói của Kha Luân từng loáng thoáng thì Chu Hạ đã biết trong trái tim anh vẫn còn hiện hữu hình bóng của người con gái khác, và anh chỉ đang xem cô là kẻ thế thân tạm thời.
Nhưng cô không ngờ rằng bản thân lại trở thành thế thân cho cô chị gái mà mình luôn kính yêu, xem trọng như thế này.
- Không...không phải mà, tại sao không phải ai khác mà là chị ấy.
Kha Luân....anh, anh...
Nước mắt cô lại rơi nữa rồi.
Chu Hạ uất nghẹn đến không thể nói nên lời, cô dẫy nẩy, dẫm chân bác bỏ suy nghĩ trong lòng như một đứa trẻ lên ba, Chu Hạ thật sự không muốn nhìn thấy những thứ này, thật sự không muốn.
Thà rằng cứ giả ngây giả ngô không biết chuyện gì sống bình thản ngày qua ngày không tốt hơn sao?.