[...]

- Em khách sáo quá, được phục vụ cho một người đẹp như em đây là vinh hạnh cả đời của tôi.1

Ung Trì tự nhiên như ở nhà, anh ta tùy tiện nắm lấy bàn tay mềm mại của Chu Hạ rồi đặt lên mu bàn tay một cái hôn nhẹ nhàng.

- Suy cho cùng thì chúng ta cũng thật có duyên.

Tôi và em tình cờ gặp được nhau trong bệnh viện, tôi lại là bác sĩ đã phẫu thuật cho mẹ em.

Nếu không thành đôi thì uổng công trời quá.

Không biết cô gái nhỏ đây đã có người yêu chưa?1

Yên Nhi: "..." Bác sĩ trong bệnh viện này đều tửng tửng như thế sao?

Một Kha Luân như vậy thì cũng thôi đi, bây giờ lại đến cái gã Ung Trì này.

Anh ta dồn ép Chu Hạ đi dần vào góc tường, cho đến khi cô không còn đường lui nữa mới thôi, sau đó Ung Trì quấn lấy một lọn tóc của Chu Hạ vào ngón tay đưa lên mũi ngửi ngửi.

Miệng thì không ngừng nói ra những câu thả thính sến sẩm làm cô muốn nổi cả gai ốc.1

Tính cách của Ung Trì khá phóng khoáng, anh ta là một chàng trai rất đa tình, phong lưu.

Chỉ mới ở độ tuổi ba mươi thôi nhưng số người yêu cũ của anh ta có thể ghi đầy một cuốn sổ tay luôn rồi.

- Tình cờ cái mỏ cậu chảy máu nà.

Coi chừng cậu vô tình gặp được Hạ Hạ nhưng phải cố tình lụm răng mình đấy Ung Trì.1

Không gian riêng tư êm ắng bỗng nhiên bị một giọng nói hết sức hùng hồ, quen thuộc từ bên ngoài cửa phòng vang lên khiến cả hai người Ung Trì và Chu Hạ hết hồn.

- Bà nội cha cậu Ung Trì.

Cậu có tin là tôi hốt cậu tại đây luôn không? Ở trong bệnh viện nhà tôi mà cậu dám dê người phụ nữ của tôi là sao?

Người đấy chẳng phải ai khác chính là Kha Luân.

Không biết anh đã đến đây từ bao giờ nhưng Chu Hạ nhìn vẻ mặt nhăn nhó như khỉ đột, vì tức giận mà đỏ tía cả lên là biết sắp có chuyện không hay xảy đến với cô rồi.

- Biết rõ tánh tôi vậy rồi ai bảo giám đốc không chịu nói trước với tôi là cô gái này là đồ cúng cơ chứ.

Không biết không có tội mà phải không?

Kha Luân từ ngoài cửa thoắt một cái đã đứng gần Chu Hạ.

Anh nắm lấy tay cô kéo ra sau lưng mình.

Dùng ánh mắt nghiêm nghị mà cảnh cáo con nai tơ này.

- Còn em nữa Chu Hạ, đã chấp nhận trở thành người của anh thì tốt nhất em nên biết giữ khoảng cách với người khác giới.

Nếu không thì đừng trách anh tàn nhẫn, vô tình.

Kha Luân nắm chặt lấy hai bả vai mảnh khảnh ấy mà giảng đạo.

Tưởng Chu Hạ cũng chỉ biết cuối đầu, cắm mặt nhìn vào sàn nhà nghe anh quát mà thôi.

Kha Luân khi ghen đáng sợ thật đấy, xem ra sau này cô khó mà sống yên ổn với anh rồi.

- Dạ em biết rồi...em nghĩ là anh Ung Trì chỉ đùa thôi.

Anh đừng xem nặng việc này quá nha.

Đừng giận nữa, đừng giận nữa mà.

Chu Hạ là một mọt phim chính hiệu, khi xem những bộ phim ngôn tình cô thường thấy vào thời điểm nam chính nổi cơn ghen thì chỉ cần nữ chính hôn thì sẽ hết giận.

Chu Hạ cũng muốn thử cách này xem sao, nhưng mà anh cao quá đi mất, cô nhổm gót chân hết cỡ rồi nhưng vẫn không thể nào với tới được gò má của anh.

- Chụt...chụt.

Dường như Kha Luân cũng cảm nhận được sự cố gắng nhưng mãi không được của Chu Hạ nên anh đã chủ động nghiêng người thấp xuống để cô có thể thơm vào má mình.

" Mau đi ra ngoài đi.

"

Cô dùng khẩu hình miệng để ra hiệu với Ung Trì.

Kế tiếp Chu Hạ ôm ngang lấy lòng ngực phập phồng lên xuống của Kha Luân, tựa đầu lên đấy rồi dùng bàn tay nhỏ xoa xoa theo vòng tròn giúp anh hạ hoả.

- Lần này tôi không tính toán với cậu, nhưng lần sau cậu còn đào góc tường nhà tôi thì chưa chắc.

Vì sự cố năm ấy cùng những căn bệnh về tâm lý đã hình thành trong con người Kha Luân một con quỷ có tính chiếm hữu đến đáng sợ.

Một khi con quỷ này đã bùng nổ thì cho dù có là ai đi chăng nữa thì anh cũng sẽ chẳng nể nang gì cả.

Khó khăn lắm Kha Luân mới tìm được Chu Hạ, người có thể thay thế được vị trí của Hương Diên, nếu để cô gái này rơi vào tay của một người đàn ông khác thì anh sẽ phát điên mất.

- Hạ Hạ, nước...mẹ khát nước.

Bầu không khí căng thẳng đầy mùi thuốc súng từ Kha Luân toả ra đã bị dập tắt bởi giọng nói thều thào, yếu ớt của người phụ nữ trung niên nằm trên giường bệnh.

Nghe thấy tiếng của mẹ Chu Hạ liền nới lỏng vòng tay ấy chạy đến dùng bình thủy rót nước nóng ra ly để nguội.

- Các anh làm ồn đến mẹ em rồi, muốn cãi nhau thì ra ngoài mà cãi.

Đừng đứng ở trong này nữa, kẻo lát nữa mẹ em bị hai người doạ sợ đấy.

Chu Hạ gom hai người đàn ông ta xác này lại một chỗ rồi dùng sức đẩy cả hai ra khỏi phòng, còn cẩn trọng khóa luôn chốt cửa đề phòng họ sẽ xông vào đây một lần nữa.

- Hình như mẹ vừa nghe thấy giọng nói của đàn ông trong này, Hạ Hạ có bạn trai rồi à?

- Làm gì có, mẹ nghe nhầm đấy.

Chu Hạ khoá cửa xong liền chạy đến đỡ mẹ Thục ngồi dậy dựa người vào thành giường, sau đó cô lục lọi trong tủ đựng đồ bên cạnh lấy ra một chiếc muỗng inox cẩn thận thổi và đút từng ngụm nước cho bà.

- Con lấy đâu ra tiền mà làm phẫu thuật cho mẹ vậy Chu Hạ?

Trong mấy ngày qua Thục Mai luôn ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

Nhưng vừa tỉnh táo bà ấy đã ngay lập tức nhận ra mình đang ở bệnh viện Maxim nhờ không gian sang trọng, giường nệm êm ái và các trang thiết bị mới mẻ, hiện đại trong căn phòng.

- Mẹ yên tâm, không tốn nhiều lắm đâu mẹ.

Hôm bữa đưa mẹ vào đây cũng vừa lúc bệnh viện đang tổ chức hoạt động giảm chín mươi phần trăm phí mổ tim cho năm bệnh nhân nghèo.

Con may mắn giật được một suất trong đấy đó.

Mẹ thấy Hạ Hạ có giỏi không?

Chu Hạ đã mất cả ngày hôm qua để suy nghĩa ra cái lý do này đấy.

Cô không dám ra sự thật đằng sau với mẹ Thục vì bà chỉ vừa mới tỉnh lại thôi, nếu biết được chuyện này rồi chẳng may dẫn đến kích động mạnh thì lúc ấy lại khổ.

[...]

- Dì Lam ơi, bây giờ con vào ca được chứ?

Hiện tại đang là buổi xế chiều, cụ thể là một giờ trưa Chu Hạ đã có mặt tại quán nhậu của dì Lam để làm việc sẵn tiện đem số tiền lúc trước cô mượn mà chưa dùng tới đến đây trả cho bà ấy.

- Sao con không ở lại bệnh viện chăm mẹ mà trở lại làm việc sớm thế?

- Con có nhờ chị y tá rồi ạ.

Trước khi đến đây Chu Hạ đã chạy đi tìm một chị y tá tốt bụng trông mẹ giúp mình.

Dù bây giờ cô đã ngồi lên được vị trí mà biết bao cô gái hằng ao ước nhưng Chu Hạ không muốn bản thân mình bị người đời đàm tiếu với cái danh đào mỏ, hút máu đàn ông nên cô đã quyết định sẽ trở lại với công việc trong ngày hôm nay.

Và từ ngày mai Chu Hạ sẽ sắp xếp thời gian trở lại trường tiếp tục việc học.

- Dì có thể đổi công việc phục vụ, chạy bàn của con lên làm tiếp tân, đón khách được không ạ?

Chu Hạ nghe mấy chị đồng nghiệp đồn rằng làm ở vị trí đó rất nhàn nhã mà lương cao hơn phục vụ nhiều.

Điều kiện là cần phải có ngoại hình ưa nhìn, xinh đẹp.

Công việc chỉ có mở cửa, chào khách ra vào và xếp bàn cho khách mà thôi.

Chu Hạ đã tìm hiểu rất kĩ càng, xác định không phải việc bán thân kiếm tiền như mấy chị đào trong quán mới dám xin dì Lam đổi công việc.

- Con có chắc chưa? Dù không phải ngồi mời rượu khách nhưng thỉnh thoảng sẽ bị mấy thằng đàn ông kia nhắm trúng trêu ghẹo.

Dì sợ nhiều lúc dì không có ở đây sẽ không ai đứng ra giải vây giúp con thôi..