Đối diện ánh mắt ôn nhu kia,Thiên Thiên có chút ngượng ngùng,trái tim đập mãnh liệt.Nàng dùng sức lắc mạnh đầu muốn xua đi những suy nghĩ linh tinh,lãnh đạm mở miệng:

“Ta không sao,ngươi không cần lo cho ta.”

Phương Quân Di bước tới bên nàng,nhẹ nhàng đưa tay vuốt một lọn tóc đang xõa xuống trước mặt nàng,cúi sát mặt nàng khẽ hỏi:

“Thiên Nhi,nàng giận ta?”

Thiên Thiên bị hơi thở nam tính ấm áp của hắn làm cho run rẩy,gương mặt đỏ bừng,vội lắc đầu,lấy lại vẻ trào phúng nói:

“Ta đâu dám.”

Chết tiệt,nàng sao lại dễ đỏ mặt như vậy chứ.Hắn bất quá chỉ mới ghé sát vào nàng thôi mà.

Phương Quân Di khóe miệng hơi nhếch lên,đưa tay ôm lấy nàng.

“Thiên Nhi không giận thì được rồi.”

Cái gì mà được.Được cái đầu ngươi ấy.Thiên Thiên trợn mắt nhìn hắn.Giọng nàng nói chưa đủ lạnh nhạt sao?chưa đủ trào phúng sao? Vì cớ gì hắn lại nghe thành nàng không giận thật chứ?

Nàng biết,mình thích hắn.Một đại soái ca luôn ôn nhu,dịu dàng săn sóc như vậy,nàng cũng không phải là gỗ đá mà không cảm thấy động tâm.

Nhưng mà nàng không biết hắn chính là hoàng đế.

Nếu hắn đơn giản chỉ là một thị vệ,thậm chí chỉ là người bình thường, không quyền chức gì,nàng cũng có thể không ngần ngại gì mà thích hắn.

Nhưng hắn lại là hoàng đế cao cao tại thượng,là hoàng đế với hàng đống phi tần mỹ nhân xung quanh.Hắn,có thể sẽ chỉ yêu mình nàng sao? Sẽ chỉ có một mình nàng sao? Không thể.

Nàng vốn là nữ nhân thế kỷ 21.Muốn nàng gia nhập hậu cung của hắn, tranh giành sự sủng ái của hắn,nàng không làm được.

Cái nơi này quả thực không hợp với nàng.Muốn nàng chung chồng?Không bao giờ.Thiên hạ thiếu gì mỹ nam,tại sao lại phải tranh giành với nữ nhân khác.Thiên Thiên nàng quan niệm,mỹ nam có thể ngắm thoải mái,nhưng nam nhân của nàng chỉ thuộc về mình nàng. Nàng chỉ chọn người thuộc về mình…

Tình cảm này,vừa đâm chồi nảy nở,đã sắp trở nên héo tàn…

……………………

Hai ngày sau,hoàng đế lập tức sắc phong tiểu thư của Binh bộ thượng thư Dương Thiên Chính làm Quý Phi-ngôi vị cao nhất hậu cung hiện tại,lại cho người tu bổ Vạn Điệp cung,trở thành tẩm cung của Quý Phi nương nương.

Việc vị Dương tiểu thư chưa hề có địa vị gì này một bước bước lên ngôi vị cao quý đó,tất nhiên khiến cho toàn bộ hậu cung lâm vào sóng gió.Vạn Điệp cung lập tức trở thành nơi các phi tần thường xuyên lui tới thỉnh an,đồng thời Quý Phi nương nương cũng lập tức trở thành chủ đề chính trong những câu chuyện giữa bọn họ.

Ở đâu cũng có bát quái,huống chi lại là ở một nơi vô số nữ nhân như hậu cung,cũng không biết đã hình thành bao nhiêu cái chợ.

Đối với vị tân Quý Phi kia,đám phi tần đương nhiên thập phần ghen tị.Các nàng vào cung đã vài tháng,cũng sử dụng đủ quỷ kế,xuất ra toàn bộ mị lực nhằm giành được sự sủng ái của hoàng thượng,không nghĩ lại không bằng một cung nữ nhỏ nhoi kia,có thể dễ dàng câu dẫn hoàng thượng,một bước bay lên làm phượng hoàng.

Thói thường,cây to đón gió.Ngồi trên đỉnh cao,đương nhiên sẽ trở thành đích ngắm cho tất cả mọi người,huống chi lại là ở nơi hậu cung đầy mưu mô này…

“Nương nương…”

“Không nghe thấy ta nói sao? Chuyện này phải hành động hết sức bí mật.Nếu để lộ ra…ngươi biết kết quả rồi đó.”

“Nô tỳ biết !!!”

Nhìn theo bóng lưng cung nữ áo xanh,hồng y nữ nhân nắm chặt bàn tay,ánh mắt lãnh lệ toát ra vẻ nguy hiểm.

“Cắt cây khi còn là mầm thì tốt hơn.”

………………….

“Ngươi làm vậy là có ý gì ???”

“Dám gọi trẫm là ‘ngươi’,có lẽ chỉ có mình nàng.”

Thiên Thiên nhướng mày nhìn nam nhân trước mặt.

“Vậy thì sao?Ngươi nghĩ biết ngươi là hoàng đế,ta sẽ quỳ sụp dưới chân ngươi sao?”

Phương Quân Di thở dài,nàng quả thật không biết sợ là gì.Đối diện với hắn mà vẫn dám nói những lời bất kính như thế.Bất quá,đó mới là Thiên Nhi mà hắn thích.

“Nói đi,ngươi muốn gì.Tại sao lại làm thế?”

Phương Quân Di nhìn nữ nhân trước mặt đang nhe nanh trợn mắt,chỉ một mực mỉm cười.Ôn nhu nhìn nàng,khẽ mở miệng

“Ta chỉ muốn cho nàng một thân phận.Thiên Nhi không muốn???” Cho nàng một địa vị cao nhất trong hậu cung hiện tại,để những nữ nhân đáng chết kia không có cơ hội khi dễ nàng lần nữa (TN: Hazz,ca nhìn lại xem,là ai khi dễ ai~~Di ca:đương nhiên là Thiên Nhi bị khi dễ~~TN:mắt ca có bị lé không vậy?)

Thiên Thiên mím môi lắc đầu.Hừ,cho nàng một thân phận?Nàng không cần.Hoàng cung này chơi đã chán rồi.Ngọc Nhi đã không ở đây,mà hắn,lại là người nàng không nên đặt tình cảm.Vậy nên,rời đi thì hơn.

Nàng có nằm mơ cũng không nghĩ,hắn cư nhiên lại phong nàng làm quý phi???

Quý phi??? Nàng không muốn !!! Không tính chuyện nàng sẽ trở thành một trong vô số nữ nhân của hắn,chỉ riêng chuyện sẽ trở thành bia ngắm cho đám nữ nhân trong hậu cũng,nàng đã cảm thấy khó thở rồi.Ôi ôi,cung đấu có ai là không biết.Còn tàn khốc,dữ dội hơn cả chiến tranh.Trước đây nàng lặng lẽ ở Vạn Điệp cung không ai biết tới,cuộc sống thật khoái hoạt.Giờ đây nàng một bước ngồi lên vị trí cao nhất trong hậu cung hiện tại,không biết sẽ có bao nhiêu kẻ đang rắp tâm làm hại nàng??? Nghĩ tới mà Thiên Thiên cảm thấy lạnh gáy.Nàng có thể biết trước số phận của mình rồi.Không bị độc chết thì cũng sẽ bị vu oan gì đó,nếu không cũng có thể bị thích khách ám sát…Cung đấu muôn thủa đều như vậy.

Không,không!!! Nàng trăm ngàn lần không muốn chết.Tránh xa khỏi nơi thị phi này đi thì hơn.

Phương Quân Di khó hiểu nhìn người con gái trước mặt.Nữ nhân bình thường được phong làm Quý Phi,khẳng định sẽ sung sướng dập đầu tạ ơn.Thế nhưng nàng,một chút cao hứng cũng không có,liên tục lắc đầu khổ sở,biểu tình như bị hắn tịch biên gia sản vậy.

“Nàng không muốn? Quý phi là ngôi vị cao nhất trong hậu cung hiện nay?”

Thiên Thiên trừng mắt nhìn hắn khinh thường

“Ta không cần ngôi vị đó!”

Nữ nhân nào cũng muốn sao? Nàng tình nguyện đổi địa vị quý phi kia lấy hoàng kim bạc trắng.Một chút cũng không muốn làm.(~~TN: tỷ à,ngôi vị đó không quy đổi ra tiền được đâu~~Thiên Thiên: ai da,ta tình nguyện lấy tiền mà.Hắn sao không thưởng ta tiền,lại phong ta làm quý phi làm gì chứ)

“ Vậy ta phong nàng làm Hoàng Hậu?”

“Ngươi không hiểu sao,ta không cần mấy ngôi vị cao quý đó.Không cần !!!” Nếu ngươi muốn cho ta cái gì,chi bằng cho ta hoàng kim đi.Thế nhưng những lời này,nàng cũng chỉ có thể ra sức kêu gào trong lòng.

“Vì sao?”

Thiên Thiên mím môi nhìn nam nhân trước mặt trả lời:

“Vì ngươi là hoàng đế.”

——————————-

Phương Quân Di một mình lặng lẽ đứng trong ngự hoa viên,bất chợt nở một nụ cười buồn.Nguyên lai đó là câu trả lời của nàng.Đó là điều nàng muốn.Nhưng hắn,không thể cho nàng điều đó.Hắn chỉ có khả năng cho nàng địa vị cao nhất,sự sủng ái lớn nhất.Nhưng không thể là duy nhất.Hậu cung này,không phải ý muốn của hắn,nhưng hắn vô phương từ chối.Thế lực của bốn vị đại thần kia vẫn còn rất lớn.Năm năm nay,hắn đã dần dần thâu tóm lại quyền lực,nhưng nếu bây giờ đột ngột phế bỏ hậu cung,chỉ e quần thần sẽ bất mãn.

“Thiên Nhi,cho ta thêm thời gian!”

Phương Quân Di lặng lẽ nắm chặt tay.Người con gái kia,hắn không muốn buông tay,dù thế nào đi nữa…

……..

“Thế nào rồi ???”

“Đúng như kế hoạch. ‘Cái đó’ giờ hẳn đã được đưa đến ‘Vạn Điệp cung’ rồi”

“Vạn Điệp cung?”

Nghe thấy ba tiếng này,Phương Quân Di giật mình nhìn lại,chỉ thấy lấp ló sau hòn giả sơn hai cung nữ đang chụm đầu nói khẽ.Tuy khoảng cách khá xa,nhưng hắn là người luyện võ,thính lực cực tốt.Đương nhiên nghe rõ những lời kia.Một dự cảm không tốt trỗi lên,hắn vội thi triển khinh công hướng Vạn Điệp cung phóng đi.

“Thiên Nhi…đừng xảy ra chuyện gì…”

Phương Quân Di hốt hoảng một đường phóng thẳng vào Vạn Điệp cung.Chỉ thấy Thiên Thiên đang ngồi một mình trong điện chính.Tần Nhi không biết đi đâu.Thiên Thiên vốn không thích nhiều cung nữ vây xung quanh mình,thế nên bên cạnh chỉ có Tần Nhi hầu hạ,đám cung nữ kia cũng chỉ ở ngoài chờ lệnh chứ không vào trong phòng.

Nhìn thấy nàng,Phương Quân Di thở phào nhẹ nhõm,nỗi lo lắng trong lòng cũng vơi đi một chút.

“Ngươi sao thế?”

Nhìn nam nhân trước mặt gương mặt tái nhợt sợ hãi,trên trán còn lấm tấm chút mồ hôi,Thiên Thiên lo lắng hỏi.Nàng chưa từng thấy dáng vẻ hắn như vậy bao giờ.Mỗi lần nhìn thấy hắn đều là một vẻ ung dung điềm tĩnh,chưa bao giờ nàng thấy hắn lo lắng chứ đừng nói là sợ hãi.Thiên Thiên nghi hoặc nhìn phía sau,không lẽ có cái gì đuổi theo hắn???

“Uy,ngươi làm gì thế???”

Thiên Thiên giật mình kêu lên.Phương Quân Di không trả lời,đưa tay ôm lấy nàng.Vòng tay ấm áp siết chặt,lại có chút run rẩy.Hắn vùi đầu vào mái tóc đen dài của nàng,nặng nề thở một hơi,hồi lâu mới khe khẽ nói,thanh âm trầm trầm khản đặc vì lo lắng:

“Thiên Nhi,may mà nàng không sao.”

Thanh âm thật khẽ,thầm thì như nói cho chính bản thân hắn nghe,cũng là để tự trấn an chính mình.

Thiên Thiên cũng không phản kháng nữa,cứ để mặc hắn ôm.Nàng chỉ cảm thấy hắn đang lo sợ điều gì,bàn tay không ngừng run lên.Nhưng vòng tay này quả thật rất ấm áp.

Sau khi rời khỏi đây,có lẽ..nàng sẽ rất nhớ vòng tay này…

Thiên Thiên khẽ nhắm mắt lại,nàng thích cảm giác ấm áp này.Nàng muốn dựa vào hắn,vì lúc này,nàng thấy thật mệt mỏi…

Trong vòng tay Phương Quân Di,Thiên Thiên dần dần khụy xuống…

“Thiên Nhi,Thiên Nhi!!!”

Nhìn người con gái trước mặt sắc mặt dần tím tái,từ khóe miệng một dòng máu đỏ tươi từ từ chảy ra,Phương Quân Di kinh hoảng kêu lên.

“Truyền thái y,mau !!!”

………………

“Vương thái y,nàng sao rồi???”

Vương thái y sắc mặt nghiêm trọng,mồ hôi lạnh chảy ướt lưng áo,cúi đầu run run:

“Hoàng thượng,vi thần đã cố gắng hết sức.Nương nương trúng là kỳ độc ‘Xích yết phấn’,tình trạng hiện vô cùng…”

“Câm miệng!!! Trẫm không cần biết bằng cách nào,các ngươi lập tức nghĩ cách trị độc cho nàng.Nếu nghĩ không ra,ngươi tự biết kết quả !!!”

Vương thái y run rẩy quỳ sụp xuống. “Xích yết phấn” là một trong những kỳ độc trong thiên hạ.Người trúng độc chỉ có thể duy trì nhiều nhất hai ngày….Cả nhà hắn ba mươi hai người,có lẽ …sẽ phải chôn theo quý phi nương nương kia…

Phương Quân Di sắc mặt xám xanh,ánh mắt cuồng nộ nhìn đám thái y đang run rẩy quỳ bên dưới.Nhắm mắt,hít sâu một hơi,hắn phất tay áo cho bọn họ lui xuống.

“Truyền Nam Cung Vân vào gặp trẫm,ngay lập tức.”

Quay lại nhìn người con gái đang nằm thiêm thiếp trên giường,ánh mắt Phương Quân Di tối lại,bàn tay run lên khẽ chạm vào mặt nàng.Gương mặt nàng giờ đây trắng bệch không còn nét hồng,đôi môi anh đào tím tái.Hơi thở chỉ còn mỏng manh.Kỳ độc “Xích yết phấn”.Hắn đương nhiên biết đó là loại độc dược gì.Cũng biết trúng loại độc này kết quả sẽ thế nào.Loại độc dược này không khiến người ta mất mạng ngay lập tức,nhưng kết quả vẫn chẳng khác gì.Chỉ là thời gian kéo dài hai ngày,khiến cho người ta nuôi hy vọng không ngừng…nhưng rồi….Hắn biết kết quả, nhưng… hắn không cam tâm.

Hắn không thể quên được khi nàng gục xuống trong lòng hắn,hắn ở bên cạnh mà chỉ có thể nhìn nàng ngất lịm,gương mặt tím tái,khóe miệng còn vương máu…

Là hắn không bảo vệ được nàng.Là hắn đẩy nàng vào tình trạng này.Nếu hắn không phong nàng làm quý phi…nếu hắn sớm phế bỏ hậu cung…nếu hắn buông tay để nàng rời khỏi nơi này…nàng sẽ không rơi vào tình trạng này.

Bàn tay siết chặt,ánh mắt thủy chung không rời người con gái đang nằm trước mắt,thâm tâm không ngừng tự trách chính mình.Hắn đã quá ích kỷ.Thiên Nhi không thích hợp với tranh đấu trong hậu cung.Hắn yêu nàng,sủng nàng,cho nàng địa vị cao nhất thì sao chứ.Cuối cùng,vẫn là không thể bảo vệ được nàng.

“Thiên Nhi,Thiên Nhi,tỉnh lại đi.Ta nguyện làm tất cả,chỉ cần nàng tỉnh lại.”

Chỉ cần nàng tỉnh lại…chỉ cần nàng sống vui vẻ…dù sống ở đâu đi chăng nữa…dù nàng rời xa hắn…

Nhận ra điều này…có phải đã quá muộn ???

………………..

“Nam Cung Vân khấu kiến hoàng thượng…”

Phương Quân Di không quay lại nhìn phía sau,chỉ hơi gật đầu ánh mắt thủy chung vẫn không rời Thiên Thiên,trong mắt lóe lên một tia sát khí,giọng nói lạnh như băng:

“Cho người điều tra.Trẫm muốn hai ngày tới phải có kết quả rõ ràng.Chú ý Đoan Nguyệt cung…”

Nam Cung Vân gật đầu,khóe miệng hơi nhếch lên.Đoan Nguyệt cung ? Đoan phi Liễu Như Nguyệt,tiểu thư của Liễu Triết,thượng thư bộ Hình ? Nếu thật sự do Liễu Như Nguyệt chủ mưu…

“Thần đã biết.Trong vòng hai ngày,thần nhất định sẽ điều tra ra trình lên hoàng thượng.”

“Trẫm muốn tra ra không bỏ sót một kẻ nào.”

Bàn tay nắm chặt cơ hồ muốn bật máu,gương mặt thâm trầm lãnh khốc.Xem ra hắn đã quá coi thường đám nữ nhân ở hậu cung,lại có thể sơ xuất như vậy.Hắn đã quá vội vàng tỏ rõ sự sủng ái đối với Thiên Nhi,vô tình lại khiến nàng trở thành đối tượng khiến tất cả đám nữ nhân đó oán hận.

Bất kể là kẻ nào đã ra tay,hắn tuyệt đối không nương tay.

“Trường Bình công chúa giá lâm !”

Nghe tiếng thái giám tung hô,Nam Cung Vân cúi đầu lui ra ngoài.Chỉ thấy bên ngoài điện,ba nữ tử đang tiến vào,bộ dạng vô cùng gấp gáp.Người đi đầu đương nhiên là Trường Bình công chúa Phương Ngọc Cầm.Nàng một thân y phục đỏ rực rỡ,tóc mây buông dài,gương mặt hồng hào,xem ra chất độc “Phiên Vân Tán” trong người đã hoàn toàn giải hết.Phía sau nàng là hai thiếu nữ,một người áo trắng,một người áo xanh.Cả hai đều mang mạng che mặt.

Nam Cung Vân lui sang một bên,cúi đầu nhường đường cho ba nữ tử tiến vào.Đột nhiên hắn cảm thấy một mùi hương rất quen thuộc,ngẩng mặt lên,chỉ thấy bạch y thiếu nữ cũng vừa lúc đang nhìn hắn.Đối diện với đôi mắt trong như nước kia,Nam Cung Vân không khỏi giật mình,tâm tình vừa vui sướng kích động,vừa lo lắng bồn chồn.

Là nàng !!! Hắn đã tìm nàng suốt nửa năm.Không ngờ lại có thể gặp nàng ở nơi này…

Âu Dương Ngọc vội tới bên giường,nhìn thấy tình trạng của Thiên Thiên lo lắng phát khóc.Nàng cũng chẳng thèm để ý tới hoàng huynh của mình đang ngồi kia,quay sang nói với thanh y thiếu nữ:

“Lăng Tiêu tỷ tỷ,mau cứu Thiên Thiên đi !!!”