Tôi bước đến ngồi đối diện với nó, nó thì ngồi gục đầu cuối xuống đất. Thằng Tư cũng bước vào, mặt cũng căng thẳng không kém gì tôi. Nó chỉ biết đứng nép nép ở góc để xem tôi và thằng Ba nói chuyện với nhau.

“Hai giải thích chuyện này là như thế nào đi?” - Thằng Ba nhìn thẳng mặt tôi nói

“ Hai cũng không biết bắt đầu giải thích từ đâu cho em hiểu bây giờ” - Tôi nói voi vẻ mặt buồn bã

“Tại sao thằng tư với pé út, xưng Hai là Anh Hai?”

“Tại ….” - tôi lắp bắp

“Anh đừng có trách Hai, tụi em tự kêu mà” – thằng Tùng nói vào nhưng cũng sợ bị la

“Em không có xem vào, để anh và Hai nói chuyện với nhau” – thằng Tư bị la muốn nói lại, nhưng tôi lắc đầu không cho nó cãi lại thằng Ba

“còn cô gái đi chung với Hai, cô ấy là ai, có quan hệ gì với Hai”

“Cô ấy là một tiểu thư và là người Hai yêu”

“Sao?” – thằng Ba trố mắt nhìn tôi – “Hai yêu cô gái đó, làm sao trên đời này có thứ tình cảm giữa nữ và nữ được chứ”

“Cô ấy nghĩ Hai là con trai”

« Ah.. thì ra vậy, nên mấy đứa nhỏ mới kêu Hai là anh Hai để che giấu sự thật đó chứ gì?

« Nhưng Hai đâu làm gì sai mà em lại có thành kiến như vậy? » - tôi ấm ức khi thấy thái độ của thằng em tôi như vậy

« Đơn giản em không thể chấp nhận chuyện như vậy được, trong trường em những đứa như vậy học hành chả ra cái gì, đạo đức cũng không có, nói chung không làm nên tích sự gì cả »

« Anh quá đáng rồi đó » - thằng Tư không chịu nổi nên đã bước đến nói chuyện thẳng « nhưng anh có thấy Hai của mình có như tụi nó không? trên đời này thì cũng có tốt có xấu, thành phần này thành phần kia, tại sao chỉ vì một thứ không tốt rồi quơ đũa cả đám, nhất là cho những người không phải như vậy chứ »

« Mày im đi » - thằng ba nổi giận

« Ba! em không được phép xưng mày tao với Tư »

« Hai chẳng có tư cách gì nói với em cả, Hai là người bệnh hoạn »

« Dù bệnh hay gì, dù Hai là một con điên thì Hai vẫn có tư cách kêu em nói chuyện đàn hoàn với thằng Tư, chính tay hai đã nuôi dưỡng cho mấy đứa đi học, hai không muốn vì Hai mà mấy đứa như vậy »

« Hai, nhưng anh Ba quá đáng mà » - thằng Tư không phục

« Em không chấp nhận điều này đâu, trong nhà này có thể do pé út và thằng tư còn nhỏ nên nó chưa hiểu vấn đề, nên mới đồng ý cho Hai thôi, chứ xã hội này chẳng hai đồng ý đâu » - nó nói xong rồi bỏ vào phòng, quay lại lấy chiếc cặp nhìn tôi và thằng Tư trạng thái tức giận không nguôi.

Tôi chỉ biết chết lặng ngồi đó.

« Hai đừng buồn nha » - thằng Tư vỗ về

« UHm… không sao đâu Tư « - Tôi cười nhẹ với nó

« dù thế nào đi nửa thì em với pé út luôn ủng hộ hai, Hai luôn là ng chị, ng anh mà tụi em yêu quý, tôn trọng nhất, không có Hai nuôi dưỡng chăm sóc, thì bây giờ tụi em không biết đi về đâu nửa » - nó nói mà như muốn khóc

« Hai lớn, Hai thương tụi em, thì Hai lo cho tụi em thôi »

Một lúc sau thì em và pé Útđi ra với mâm cơm trên tay, tôi cũng mừng mừng vì lúc tôi và thằng Ba nói chuyện, em và pé Út ở đằng sau, cách nhà cũng xa, nên chắc không nghe cuộc nói chuyện giữa chúng tôi.

“Cả nhà ăn cơm nào” - em vui vẻ nói và đặt nó lên đi văng

“Wow … nhìn hấp dẫn quá ta, không ngờ tiểu thư cũng biết nấu ăn ah nha” - tôi chọc em

“nè.. tiểu thư cũng biết làm chứ không đến nổi không biết làm gì đâu nha”

“em thích chị Trân rồi ah, Anh Hai” - pé Út nói

“sao em thích?” - tôi cũng thắc mắc

“Chị ấy chải tóc cho em nè, gội đầu cho em luôn, chị ấy nhẹ nhàng hơn anh nhiều lắm ah” - pé út chu mỏ khi nói chuyện với tôi

“Hihi.. đương nhiên rồi, anh em là con trai mà, mấy chuyện đó sao biết làm. chị sẽ ở chơi với em vài bữa nửa, chị sẽ chải tóc cho em nha”

“Hoan hô” - pé út mừng lắm - “em vào phòng kêu anh ba ra ăn cơm” - nó nhảy xuống đất, chạy vào phòng kêu thằng ba ra, tôi nghĩ chắc nó sẽ không ra đâu, vì nó đang nổi điên với tôi, tôi cũng cảm thấy buồn buồn một chút. Pé út chạy ra và nói

“Anh ba nói anh ba ăn sau, anh ba đang học”

“Uhm… vậy chừa phần ăn cho nó, lát nó ăn sau” - tôi nói

Mọi người dùng cơm xong thì ra đằng trước nhà ngồi, cùng nói chuyện với nhau, kể chuyện hồi xưa cho nhau nghe, kể về cuộc sống của gia đình chúng tôi cho em nghe.

“Gia đình anh nhỏ bé, không đầy đủ vật chất, nhưng đầy tình cảm” - em nói trong nghẹn ngào

“Gia đình cua chị thì sao?” - pé Út vô tư hỏi, tôi khều nhẹ pé út

“Uhm… nhưng em còn nhỏ, chị chưa nói cho em nghe được, khi em lớn em sẽ hiểu điều chị nói một cách rõ ràng hơn” - tôi hiểu cảm giác của em, vì tôi cũng biết ít nhiều về gia đình của em.

“Chừng nào anh quay về thành phố” - em hỏi tôi

“Uhm.. cuối tháng này nè” - tôi trả lời

“Em chỉ ở đây được 2 ngày nửa thôi, em sẽ về trước anh”

“Uhm…. “

“Em muốn lên thành phố chơi” - pé út nói

“Em đang đi học mà, sao lên được” - tôi nói

“Vậy hè được không?” - pé út chớp mắt

“nhưng phải có điều kiện” - tôi nói và đưa 1 ngón tay lên

“điều kiện gì anh?”

“Em phải học sinh giỏi cuối năm, thì hè anh dẫn lên thành phố chơi”

“Dạ! em hứa” - nó vội móc nghéo không cần suy nghĩ

“Uhm.. lên chơi, chị sẽ cho em vào nhà chị chơi”

“hihi… thích quá, sao anh tư có muôn đi chung không?” - pé tư quay qua hỏi thằng tư

“anh cũng muốn … nhưng đi thì ai coi nhà chứ”

“uhm ha… vậy anh ở nhà đi”

“chưa thấy đứa em nào ma nó phủ phàng như vậy” - thằng tư cóc đầu pé út

“em buồn ngủ òi, em vào ngủ đây, mai đi học ò”” - pé út nói rồi dụi mắt

“em cũng ngủ đây, anh hai với chị thức xíu rồi ngủ luôn nha”

“lát chị vào phòng em ngủ nha” - pé út nói

“uhm… lát chị sẽ ngủ với em” - em vui vủi nhận lời, làm tôi cũng vui, em hòa hợp với gia đình tôi nhanh chóng như vậy, có một thành viên là chưa hòa nhập lắm thôi, không nói cũng biết là ai rồi.

Vậy là tụi nhỏ đi ngủ hết rồi, còn tôi và em ngồi ơ trước nhà ngắm trăng. Cả hai chẳng ai nói gì với nhau, lâu lâu nhìn nhau rồi cười. Nhiều khi nghĩ lại cũng mắc cười, hồi xưa cãi nhau như sấm, như nước và lửa giờ thì …..

“Công nhận hồi xưa em ăn hiếp anh nhiều thật đó” - tôi bắt chuyện

“Ăn hiếp hồi nào?” - em nhăn mặt

“lúc mới về làm osin cho em đó”

“Ah ah …. đáng đời, ai kêu anh vậy làm gì. kaka…”

“hay ha… giờ thì anh ăn hiếp em lại” - tôi nói xong là chọt lét em

“hihi… dừng lại … em không chịu nhột được”

“kệ anh… ai biểu ăn hiếp anh làm gì?” - tôi cứ chọt

“em thua … em thua mà….” - em cứ quay qua quay lại, mọi cách tránh những cú chọt lét của tôi.

“uhm… thua rùi nhá. hè hè … “ - tôi khoái chí, nhưng do không để ý, em đã tranh thủ, lấy tay bốp cổ tôi lắc qua lắc lại -”ặc ặc ….”

“Thua đi…. ko thắng dc em đâu”

“đầu hàng” - tôi dơ tay lên cao, em liền thả ra, tôi lè lưỡi xoa cỗ.

“Trăng hôm nay đẹp quá, ở thành phố sẽ không bao giờ thấy được vẻ đẹp của trăng như thế này” - em nhìn trăng và nói, còn tôi thì cứ ngắm em thôi

“uhm… em cũng xinh đẹp như ánh trăng vậy đó”

“Xạo” - em quay qua nhìn tôi trề môi

“nói thiệt mà, em đẹp lắm ah” - tôi nhìn em cười và không chớp mắt, lúc này đôi má em hơi ủng hồng, cười mỉm mỉm.

Lúc này tôi bạo dạng ngồi xích gần hơn với em. Tôi muốn được gần em hơn nửa, tôi nhẹ nắm lấy bàn tay nhỏ của em. sau đó nắm trọn vẹn cả bàn tay của em. Em nhìn tôi một chút e thẹn, nhưng cũng có một chút tấn công về tôi. Tiến gần hơn nửa, môi tôi và em đang sắp chạm vào nhau, tôi như có luồng điện chạy vào toàn thân người, khi môi em và tôi chạm vào nhau, sau đó trao cho nhau những nụ hôn ngọt ngào. Tôi muốn nó kéo dài mãi thì bị đứt khoảng bởi tiếng chó sủa, làm tôi và em giật mình. Sau đó hai đứa nhìn nhau cười, tôi ước gì tôi và em luôn hạnh phúc như thế này.