Sau 2 ngày …

Khi tôi đi học về thì có một chiếc xe đen đứng ở trước cổng trường đang chờ tôi, chiếc xe đó tôi nhìn cũng biết là của tiểu thư rồi, nhưng lần này không còn gì gọi là sợ hãi hay hồi hộp nửa, họ cũng không phải vào tận trong trường và đưa tôi lên xe. Tôi và cô áy học xong thì ra về cùng nhau, và cùng về nhà của cô ấy.

Nhưng về đến nhà nhìn cô ta có vẻ gì đó uể oải, thế là tôi hỏi thăm.

“Tiểu thư sao vậy?”

“Chán chứ sao?”

“ý tôi là tại sao tiểu thư chán ây?”

Cô ta đưa cho tôi bài kiểm tra giữa học kì của cô ta cho tôi xem, môn Toán, Lý, Hóa ba môn đó của cô ta đều dưới điểm 5.

“Haiz… hỏi sao mà không chán chứ?”

“Ah thì ra là vậy? cô học không được tốt”

“Cứ kiểu này từ đấy đên cuối năm bị ở lại lớp thì quê lắm” - nhìn cô ta nói co vẻ chán nản và cũng không thiếu phần lo lắng.

“Thì tiểu thư cứ làm bài tập từ từ, không hiểu chỗ nào thì hỏi thầy, rồi sẽ tiến bộ hơn thôi”

“Haiz… nhìn vào đóng vỡ là buồn ngủ rồi, làm sao mà làm bài tập nổi được chứ” - cô ta nằm dài trên bộ ghế salon và nói

“Vậy là do cô lười nên bài mới thấp thế này”

“không phải tôi lười, mà là tôi không hiểu nên mới như vậy?”

“Rồi lười cộng học kém nên bài điểm thấp” - cô ta nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn - “rồi rồi… tôi không nói nửa”

Cô tả bỏ đi lên lầu và nói “ này! rữa chén và lau nhà đi, làm xong rồi lên phòng tôi”

“không có thời gian hả?” - tôi hỏi

“làm chừng nào xong thì thôi”

“hì hì … hôm nay tiểu thư thật là tốt”

Thế là công việc người giúp việc của tôi cũng đỡ phần áp lực, làm thoải mai hơn, nhưng cũng không quá lâu để cho cô ta chờ đợi. Chưa đầy 1 tiếng đồng hồ tôi đã có mặt ở phòng của tiểu thư.

“cốc cốc..”- tôi gõ cửa “ tiểu thư ơi! mở cửa”

“vào đi không có khóa”

Thế là tôi bước vào phòng nhưng không thấy tiểu thư đâu, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại. Cái mà tôi thấy chính là ánh sáng phát ra từ phòng tắm của tiểu thư, nhìn vào chỉ thấy cai gì đó mờ mờ, vì kính khá đục nên chỉ thấy gì đó mờ mờ mà thôi. Tôi nhận ra đó là gì nên mặt cũng khá đỏ, và ngồi xuống giường chờ tiểu thư đi ra.

Cô ta vừa bước ra là tôi đã nghe mùi hương tràn ngập căn phòng, thật thơm, thật dịu dàng và cũng không kém phần quyến rũ. Tôi quay sang thì thấy cô ta chỉ quấn cái khăn trắng thật lớn ở thân thể mình, toc xõa ướt bờ vai, tim tôi đập nhanh vì chưa bao giờ tôi rơi vào tình huống như thế này, tôi đỏ mặt bừng bùng quanh nhanh mặt ra hướng khác.

“Tôi xin phép tiểu thư ra ngoài” - tôi đứng dậy

“Đứng im đó, ai cho anh đi ra ngoài hả?”

“Ra ngoài để cho tiểu thư mặc đồ vào?”

“Không cần ra ngoài tôi cũng có thể mặc đồ được, quay lại đây đi”

“Tôi không thể?”

“Tôi bảo anh quay lại cơ mà” - cô ta bước tới nắm vai tôi quay lại, tôi liền nhắm mắt để không nhìn thấy gì.

Cái mà tôi cảm nhận là cô ta đứng rất gần tôi, làm cả thân thể tôi run lên cầm cầm, tôi không biết cô ta nói tôi làm bạn trai của cô ta mà như thế này, chắc tôi đã không nhận lời.

“Cô mạc quần áo vào đi, tôi sẽ mở mắt ra”

“UHm, thì mặc, nhưng đứng yên vị trí đó đi”

“uhm, tôi sẽ nhắm mắt chờ đến khi nào cô mặc vào hết thì thôi” - vừa nói vừa nhắm mắt, vừa nói xong thì tôi cảm giác như chiếc khăn trắng rớt xuống vì nó trúng vào chân tôi, tôi cuối đầu xuống mở hý hý mắt thì thấy cái khăn trắng rơt xuong đất, lộ bàn chân của cô ta, hì hì … cô ta đang làm động tác mặc quần áo vào tôi cũng thấy an tâm.

“Tôi mặc đồ vào rồi”

“Hì hì … như thế thì tôi mới mở mắt ra dc” - tôi mở mắt thì thấy cô ta đang ngồi xếp bằng ở trên giường và đang cầm cuốn truyện doremon đọc. “tiểu thư kêu tôi lên phòng có gì không?”

“xong rồi!”

“là sao?” - tôi không hiểu gì cả

“chỉ là kiểm tra xem anh có thuộc loại dâm dê phụ nữ không thôi?”

“HẢ?” - tôi mở mắt thật to nhìn cô ta và cứng đơ hết cả người

“uhm, ở bên ngoài có người canh gác nếu anh làm gì tôi thì anh chỉ có chết thôi, anh xuống dưới làm gì làm đi, tôi đọc truyện tý rồi ngủ, ah lát nửa khoảng 4h chiều nhớ gọi tôi dậy, để đi siêu thị mua một số đồ, cho tôi và cho anh”

Thế là tôi bước ra ngoài gãi đầu chẳng biết cô ta đang nghi gì, nhưng nhìn đồng hồ thì bây giờ chỉ mới 2h.,... có lẽ tôi cũng nên nghi ngơi, 4h tôi cũng sẽ gọi cô ta dậy.