13/ 08/ 3049

- Mấy người cứ ăn trước đi\, tôi đi WC cái đã.

Vừa ký hợp đồng xong, Lăng Hạo Hiên đột nhiên liền đứng dậy mà xin đi vệ sinh trong khi đồ ăn còn đang dọn lên.

Nói thì nói thế chứ dù sao mọi người cũng không vội ăn, đợi Lăng Hạo Hiên một chút cũng không sao.

Gật đầu khẽ một cái, Thủy Thiên Quân tay lướt điện thoại cũng không quá quan tâm Lăng Hạo Hiên cho lắm, chỉ nói một câu:

- Đừng có vào nhầm WC nữ nữa đấy\, tôi lần này không giải quyết cho cậu được đâu.

Trước đây Lăng Hạo Hiên từng có một lần do say rượu, thần trí mơ hồ mà vào nhầm WC nữ, mặc dù không có ai ở trong đó nhưng sau đó một khách hàng của nhà hàng đi vào bắt gặp, la toáng lên làm to mọi việc lên dẫu chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Lần ấy Lăng Hạo Hiên may mà có Thủy Thiên Quân phát hiện ra, cứu cho một mạng nên mới thoát chết, nếu không bị đám chó săn biết được thì có mà oan 10 đời không rửa sạch được.

Mặc dù chỉ là một lời trêu chọc nhưng Thủy Thiên Quân thế mà làm Lăng Hạo Hiên phải cười khổ mà tự vấn:

- Trong mắt các người tôi là kẻ cặn bã đến sao? Có thể nào tin tưởng tôi một chút không?

Chậm trễ không đi, Lăng Hạo Hiên làm Tống Tử Ngôn có chút bực mình, liền cau mày lại mà lườm anh ta một cái:

- Lằng nhằng quá đấy\, còn không mau đi đi? Cậu ta nói cũng không sai đâu\, đừng có làm loạn\, chạy lung tung.

Vì cái lườm của Tống Tử Ngôn, Lăng Hạo Hiên liền vội vàng mà đi luôn, không dám ho he gì nữa cả.

- Ngôn\, anh xem\, vụ này có phải thú vị rồi không?

Ngồi lướt điện thoại, Lệ Thư Vy đột nhiên dừng lại ở một bài báo khá thú vị, làm cô cười khẩy một cái rồi chuyển điện thoại sang cho Tống Tử Ngôn xem.

- Huh\, vụ gì vậy?

Đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại, Tống Tử Ngôn vừa nhìn thấy tiêu đề báo đã bật cười rồi.

“ Tập đoàn Cố Gia thu mua mảnh đất tại trung tâm khu đô thị Thanh Bắc, trị giá 100 tỷ và tuyên bố chuẩn bị xây dựng một trung tâm mua sắm mới.”

Vốn dĩ chủ đề này cũng không có gì đáng cười nếu mảnh đất kia không phải là mảnh đất mà Dạ Gia hai tháng trước từng nhắm đến nhưng lại từ bỏ.

Thực chất thì ban đầu Dạ Gia đã có dự định muốn mua mảnh đất kia, thành lập một chuỗi cửa hàng nhưng sau khi Dạ Thư Diệp đến đích thân xem xét lại thì liền từ bỏ, không mua nữa.

Mảnh đất này vốn là một vị trí phong thủy rất tốt nhưng Dạ Gia lại từ bỏ, việc này đến nay vẫn còn là một ẩn số nhưng đối với cả Tống Tử Ngôn và Lệ Thư Vy thì cũng không phải là điều gì khó hiểu.

Vì sao ư? Đơn giản là vì mảnh đất này đã được Chính phủ nhắm đến để xây dựng một khu khách sạn rồi, dù là ai mua đi chăng nữa thì sớm muộn cũng sẽ bị thu hồi.

Khi đó tiền bồi thường mà người mua được nhận lại từ Chính phủ nhiều nhất cũng chỉ là 50% mà thôi, tức là Cố Gia sắp mắt trắng 50 tỷ cho Chính phủ rồi.

- Bảo bối\, nếu anh không nhầm thì tuần sau nữa thì Chính phủ sẽ ra lệnh thu hồi một số khu đất để làm các công trình cho Quốc gia nhỉ.

Em nói xem nếu lần này Cố Gia bỏ ra rất nhiều tiền nhưng cuối cùng chỉ nhận lại được 20% tiền bồi thường thì sao?

Vốn dĩ mất hơn 50 tỷ đã là quá nhiều rồi, Tống Tử Ngôn nay lại cứ không muốn dễ dàng tha cho bọn họ như thế mà lại muốn thất thoát càng nhiều hơn.

Tuy rằng Tống Tử Ngôn đã đủ độc ác rồi nhưng Lệ Thư Vy cũng không đơn giản, cô liền lắc đầu ngay lập tức:

- Hừm\, không được.

Em còn nhớ là Cố Gia từng trốn thuế vài lần rồi nhỉ\, không bằng để bọn họ hai tay dâng mảnh đất này lên thì sao?

Nói với Tống Tử Ngôn xong, Lệ Thư Vy liền quay qua mà hỏi Thủy Thiên Quân một câu khiến anh ta giật mình:

- Thủy Tiểu Thiếu gia\, anh nói xem tôi có nên làm thế không?

Vốn ngồi nghe từ đầu câu chuyện, Thủy Thiên Quân vốn chỉ định nghe thôi nhưng không ngờ vẫn bị lôi vào, liền cười ngượng:

- Cái đó… Em nói thế nào thì chính là thế ấy\, tôi đâu có quyền để can thiệp vào được chứ?

- Sao lại không có quyền can thiệp chứ? Thủy Thiên Quân\, mảnh đất này chính là của nhà cậu\, không phải sao?

Sớm đã nhìn thấu tâm can của Thủy Thiên Quân, Tống Tử Ngôn môi liền nhếch lên một chút, dọa cho anh ta hồn bay phách tán, vội vàng tránh ánh mắt dò xét của anh và cô.

- Thì… nếu hai người làm vậy thì càng tốt\, dù sao vẫn là Thủy Gia tôi được lợi thôi.

Âm lượng chỉnh xuống mức khá nhỏ, Thủy Thiên Quân đành thành thật mà nói ra.

Mảnh đất kia đúng thật là của Thủy Gia, hơn nữa bọn họ vẫn bán mặc dù đoán được rằng Chính phủ đã sắp thu hồi là vì họ đơn giản không muốn mất trắng mảnh đất kia a.

Bán cho Cố Gia được 100 tỷ, nếu hai tay dâng lên cho Chính phủ thì chẳng phải là lỗ nặng rồi sao?

Tuy rằng âm mưu của Thủy Gia có chút bỉ ổi nhưng thực chất ngay từ đầu nó đã nhắm đến Cố Gia rồi và vì thế mà khi Dạ Gia định mua, Thủy Gia đã nói ra chân tướng để Gia tộc của cô không mất tiền oan.

- Anh không cần phải lo\, tôi còn đang muốn lật đổ Cố Gia\, anh làm vậy chính là giúp tôi rồi.

Thôi thì món lời 100 tỷ này coi như một món quà tặng cho Thủy Gia vậy.

Nói thật thì Lệ Gia và Tống Gia đều không thiếu tiền - nếu không muốn nói rằng hai Gia tộc này tiền đủ để lấp biển, cho dù cả Gia tộc toàn bộ đều ăn không ngồi rồi thì số tiền ấy cũng đủ để bọn họ tiêu pha xả láng đến hơn chục đời sau.

Đối với họ thì 100 tỷ cũng chỉ là một hạt cát trong biển khơi, họ không có cần đến đi.

- Nếu không nhầm thì khoảng 4\, 5 ngày nữa là bầu lại Hội đồng các cấp\, sau hôm đó chính là cuộc họp Quốc hội nhỉ?

Ánh mắt có chút sắc bén, Lệ Thư Vy liếc sang Tống Tử Ngôn, ngay sau khi nhận được cái gật đầu từ anh thì liền cười khẩy một cái, điệu cười có chút nham hiểm lộ ra rõ ràng:

- Vậy món quà chúng ta tặng cho Cố Gia\, vài hôm nữa sẽ đến nơi rồi.

Thật mong chờ biểu cảm của họ đi.