11/ 08/ 3049

- Đệ Lục\, đem cả hai bọn họ ném cho Tiểu Bạch ăn đi còn Tạ Gia.

Ngươi nói lại với Tiết Huy\, ngày mai ta muốn thấy tin tức Tập đoàn Tạ Gia phá sản\, nợ nần chồng chất.

Gia chủ Tạ Gia - Hạ Nghị sĩ\, sáng mai ta muốn thấy tin tức về việc hắn tham ô tài sản của nhà nước\, bị cắt chức bỏ tù.

Giọng nói lạnh lẽo vang lên, Tống Tử Ngôn ánh mắt liếc nhìn thi thể vẫn còn hơi ấm trên mặt đất một cái rồi quay đi, ánh mắt không có lấy một tia nhỏ thương hại hay biểu cảm gì.

Cúi đầu khẽ, Đệ Lục đang định đáp lại nhưng không ngờ rằng lại phát hiện ra ngón chân cái của Tống Tử Ngôn đã bị rách, máu còn đang chảy thấm đỏ một phần thảm trắng dưới chân.

- Thiếu gia\, chân của ngài....

Giọng có vài phần lo lắng, Đệ Lục ngập ngừng mà nói với Tống Tử Ngôn còn đang chăm chú nhìn cô ngủ mà lông mày vẫn cau lại.

Nghe Đệ Lục nói, Tống Tử Ngôn mới liếc xuống mà nhìn chân mình, bây giờ mới phát hiện ra rằng mình đã bị thương, lúc ấy đôi môi mới khẽ nhếch lên một chút, vài phần bi thương thoáng qua không quá rõ rệt:

- Chân bị thương rồi? Chắc là khi nãy đi va phải đồ rồi\, không cảm nhận thấy gì hết.

Kệ đi\, dù sao cũng không thấy đau.

Gọi người đến đem xử lý thi thể sau đó thay thảm đi\, lát nữa Bảo bối tỉnh dậy thấy máu sẽ sợ.

Mặc kệ bản thân, Tống Tử Ngôn dường như đã khiến bản thân dù có đau đớn cũng không thể phát hiện ra, làm người khác phải chua xót thay anh.

Dáng vẻ bây giờ của Tống Tử Ngôn lại trái ngược hoàn toàn với khi đối mặt đám người kia, có chút bi thương thoáng qua mà lại khiến người khác tuy nhận ra nhưng vẫn không dám nói đến, chỉ dám âm thầm mà thương xót.

Nhìn Tống Tử Ngôn đến bản thân cũng không quan tâm, quay qua chạm khẽ vào khuôn mặt xinh đẹp nhưng có chút xanh xao của cô, Đệ Lục mới nhân đó mà lợi dụng ngay yếu điểm của anh:

- Thiếu gia\, nếu ngài không xử lý vết thương thì khi tỉnh lại\, Dạ Tiểu thư mà trông thấy thì sẽ đau lòng đấy.

Quả nhiên cô chính là điểm yếu duy nhất của Tống Tử Ngôn, khiến một người vốn vô tâm với bản thân như anh vậy mà gật đầu nghe theo lời của Đệ Lục:

- Vậy cậu bảo Quản gia đem bông băng lên đây đi\, xử lý vết thương qua một chút là được rồi.

Nhìn sự nghe lời bất ngờ của Tống Tử Ngôn, Đệ Lục mới cười khẽ mà cúi đầu:

- Vâng\, thưa Thiếu gia.

Tôi sẽ lập tức quay lại.

Khi quay ra, Đệ Lục tiện tay mà kéo hai thi thể kia đi.

Trong khi đó thì vài giây sau vệ sĩ của Tống Gia cũng hoàn thành việc giết chết toàn bộ kẻ đột nhập và cung cấp lại điện cho toàn bộ biệt thự.

10 phút sau.

“ Cốc....”

Không lâu sau khi Đệ Lục rời đi, từ bên ngoài cửa của căn phòng bí mật có tiếng gõ cửa.

Rõ ràng người đến một là Đệ Luc, hai là Quản gia còn thứ ba chính là gia đình của Tống Tử Ngôn rồi.

- Vào đi.

Đầu không quay lại, Tống Tử Ngôn giọng chỉnh cho vừa đủ để xuyên qua lớp tường không quá dày mà đáp lại.

“ Cạch…”

- Tử Ngôn\, hai người không xảy ra chuyện gì chứ?

Ngay sau câu nói của Tống Tử Ngôn là tiếng mở cửa và người bước vào bên trong không ai khác ngoài anh trai anh - Tống Hy Khả.

Không quá bất ngờ trước người đến, Tống Tử Ngôn đầu quay lại một chút mà gật khẽ:

- Không sao\, chỉ là Bảo bối bị dọa sợ một chút thôi.

Nhìn xuống vết máu thấm đẫm trên thảm rồi nhìn vẻ mặt tựa như phảng phất vài tia buồn bã của Tống Tử Ngôn, Tống Hy Khả vài phần đoán được chuyện gì đang xảy ra, cười khẽ mà nói:

- Từ khi Tiểu Vy quay lại\, cậu đã dần trở lại dáng vẻ vốn có rồi.

Đừng lo\, Tiểu VY sẽ không xảy ra chuyện gì đâu\, cậu phải tự tin lên.

Hiểu rõ rằng nỗi ám ảnh đè nặng trong tâm trí Tống Tử Ngôn, Tống Hy Khả liền nhắm trúng chỗ tối trong tim anh mà nói, lại khiến anh cười khẽ một cái:

- Đương nhiên rồi\, có em ở đây\, bất kỳ ai cũng không thể làm tổn hại Bảo bối dù chỉ là một cọng tóc.

Giọng điệu tự tin khác với khi nãy, Tống Tử Ngôn khiến Tống Hy Khả phải bật cười vì anh:

- Tử Ngôn\, cậu bị lậm hai từ Bảo bối rồi sao? Gọi như vậy\, cậu không lẽ vẫn còn đang sợ không giữ được Tiểu Vy sao?

- Không phải\, tại vì thích thôi.

Vy Vy là Bảo bối của em\, gọi như vậy có gì sai sao?

Đôi mắt lướt qua chạm phải ánh mắt của Tống Hy Khả, Tống Tử Ngôn liền cười khẽ mà đáp lại, câu trả lời khiến Tống Hy Khả không có khả năng để phản bác lại anh.

Cười nhẹ bất lực, Tống Hy Khả đưa cho Tống Tử Ngôn hòm thuốc trên tay mà nói với anh:

- Cậu đi tắm rồi xử lý vết thương đi.

Nhìn quần áo chưa thay là biết cậu vẫn chưa tắm rồi.

Thấy Tống Tử Ngôn im lặng không đáp mà cứ nhìn cô chằm chằm, Tống Hy Khả không cần động não cũng hiểu Tống Tử Ngôn anh đang lo lắng cái gì, liền đi đến mà vỗ nhẹ vai của anh:

- Cậu cứ đi tắm\, thay bộ quần áo ngủ thoải mái đi.

Tôi ở đây thay cậu một chút\, không cần lo lắng.

Trước câu nói của Tống Hy Khả, Tống Tử Ngôn cũng đành gật đầu mà cầm lấy hòm thuốc, đứng dậy.

- Vậy em đi lát rồi quay lại\, anh giúp em bảo vệ Bảo bối một chút.

Lát nữa Quản gia sẽ mang thảm đến thay\, anh bảo bọn họ nhẹ tay một chút\, nếu không Bảo bối sẽ tỉnh.

Thay cho câu trả lời, Tống Hy Khả chỉ khẽ gật đầu, sau đó khiến Tống Tử Ngôn ngoan ngoãn mà đi về phòng của anh để tắm rửa.

“ Tử Ngôn thay đổi rồi, trước đây cũng không nghe lời như vậy.

Tiểu Vy, em đúng là phúc tinh của cậu ta mà, là liều thuốc duy nhất cứu được cậu ta."