11/ 08/ 3049

- Tiểu Vy\, vậy thân phận của cậu đã có những ai biết rồi?

Sau một thời gian ngắn im lặng, cuối cùng người đầu tiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí vừa im lặng vừa căng thẳng đến đáng sợ kia lại chính là Vũ Y Vân.

Câu hỏi kia vừa mới vang lên thôi, mọi người đều có vài phần giật mình bàng hoàng mà nhìn về phía của cô và nhận lại là một ánh mắt sắc lạnh nhưng chắc chắn, kèm theo là một nụ cười lạnh đến xương cốt:

- Ngoài Hiệu trưởng và Giáo viên chủ nhiệm ra thì chỉ có mình Cố Tư Thiên và Phương Linh Nhi biết mà thôi.

Dám chắc rằng bọn họ cũng không ngu ngốc đến mức đem tin tức này nói ra đâu.

Nụ cười tự tin có vài phần đáng sợ của cô khiến mấy người kia trong chốc lát lạnh gáy vì trước nay, cô vẫn luôn là một cô gái hiền thục và đáng yêu.

Bọn họ vẫn đang tự hỏi trong đầu rằng rốt cuộc điều gì khiến một cô gái ngây thơ trở nên đáng sợ như vậy, đem đến cảm giác nguy hiểm tràn đầy trong không khí.

Đối với mấy người kia thì cái cười lạnh của cô đáng sợ nhưng riêng Tống Tử Ngôn, anh thấy dáng vẻ này của cô thì lại đặc biệt yêu thích.

Biết so sánh như thế nào nhỉ? Còn không phải là cô rất giống một con hồ ly ranh mãnh lúc thì đáng yêu, lúc thì âm hiểm nhưng dù là lúc nào thì cũng rất mê người sao?

- Phải\, tin tức này bất lợi với bọn họ\, nếu còn dám nói ra thì chắc não đều không còn nữa rồi.

Cho dù là một con cẩu thì cũng hiểu được chứ\, không phải sao?

Khẽ nghiêng đầu, Tống Tử Ngôn sau khi nhìn cô thì nhếch một bên lông mày lên rồi nhanh chóng hạ xuống.

Câu nói mà Tống Tử Ngôn vừa nói ra kia cũng đâu có sai, ý nghĩa cũng rất thâm thúy.

Nếu tin tức cô là Dạ Gia Nhị Tiểu thư bị đám người Cố Tư Thiên và Phương Linh Nhi làm lộ ra thì bọn họ không phải đều đang tự đào hố chôn mình sao? Làm như vậy quả thật không bằng cả một con chó - đúng theo lời nói khi nãy của Tống Tử Ngôn.

Nghe câu nói đầy tính cà khịa của Tống Tử Ngôn, Vũ Tinh đột nhiên bật cười:

- Vậy em muốn xử lý chuyện này ra sao đây? Tôi tin chắc em sẽ không dễ dàng tha cho bọn chúng đâu nhỉ?

Nhún vai một cái, cô liền khẽ cười, nụ cười tuy tươi tắn nhưng vẫn mang theo vô số sự âm hiểm:

-Đương nhiên rồi, chưa cần động đến, chỉ cần một khi có ý nghĩ không nên có với Dạ Gia thì tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần để nhận lấy hậu quả.

Còn về việc xử lý như thế nào thì....

Cười khẽ một cái, cô làm bộ dạng bí ẩn:

- Thiên cơ bất khả lộ\, cái này là bí mật.

Biết rằng không thể khiến cô nói ra điều gì, Diệp Trục Lưu ngồi bên cạnh Tống Tử Ngôn liền thở dài một cái, ra vẻ như thể đang phiền muộn lắm không bằng:

- Thôi được\, nếu em đã không muốn nói thì bọn tôi cũng không thể ép buộc được.

Chỉ là nếu có gì cần bọn tôi giúp thì cứ nói\, chúng tôi sẽ tận tâm mà giúp đỡ.

Vừa nghe Diệp Trục Lưu nói xong, Vũ Y Vân liền gật đầu lia lịa mà đồng ý:

- Phải\, nếu cần gì thì cứ nói.

Chỉ cần có thể giúp\, bọn tôi nhất định không từ chối.

Nhìn vào vẻ mặt thật tâm của Vũ Y Vân và mấy người kia, cô liền gật đầu mà cười nhẹ:

- Vậy cảm ơn mọi người.

- Bạn bè với nhau\, ơn nghĩa cái gì? Cậu nói xem cậu giúp đỡ mọi người nhiều như vậy\, mọi người giúp đỡ lại cậu cũng là điều đương nhiên thôi.

Nhìn cô, Tịch Dư Thần vừa nói vừa liếc sang phía mấy người ngồi bên kia.

cả bạn của cô lẫn bạn của Tống Tử Ngôn.

Để ý thấy ánh mắt của Tịch Dư Thần, Vũ Tinh liền hiểu ý mà gật đầu:

- Phải\, em không những là bạn thân của Tiểu Vân mà còn là hôn thê của Tử Ngôn\, chúng tôi giúp em cũng là điều đương nhiên thôi.

Hai người Vũ Y Vân và Vũ Tinh vốn dĩ là hai anh em ruột, là Tiểu thư và Thiếu gia của Vũ Gia.

Hai anh em này nói đến thì cũng quá trùng hợp: trong khi em gái - Vũ Y Vân là bạn thân của cô thì Vũ Tinh - anh trai lại chính là bạn thân của Tống Tử Ngôn.

- Hai người cứ nghỉ ngơi đi\, bọn tôi về lớp trước đây.

Ngồi thêm một thời gian nữa, mấy người kia sau khi ăn xong thì ngồi nghỉ một lát rồi như thể đã bàn bạc sẵn mà tất cả đều đứng dậy mà cáo từ khiến cô ngạc nhiên mà khẽ nghiêng đầu:

- Đi vội thế làm gì? Sao không ở lại nghỉ ngơi thêm chút nữa?

Trong khi cô muốn giữ người ở lại thì Tống Tử Ngôn lại khác, chỉ muốn tống bọn họ đi chỗ khác để được ở một mình với cô nên đã ném cho bọn họ một cái lườm.

Vì Tống Tử Ngôn ngồi ngay bên cạnh cô nên chỉ cần nhìn cô thì cũng sẽ nhìn thấy anh.

Mặc dù ánh mắt của Tống Tử Ngôn quả thật đáng sợ nhưng với một người vốn là bạn thân của anh như Hạ Tử Đằng thì vẫn còn đủ can đảm để trêu chọc:

- Tôi còn nhiều luận văn phải làm lắm\, đâu có như mấy người top 1 top 2 là hai người đâu.

Với cả…

Dừng lại một chút, Hạ Tử Đằng nhìn ánh mắt của Tống Tử Ngôn rồi cười khẽ:

- Với lại tôi cũng không thích ăn cẩu lương đâu\, tốt nhất là không nên làm phiền hai người.

Vậy nhé\, đi trước đây.

Nói xong, cả Hạ Tử Đằng và mấy người kia đều nhanh chóng đi về phía dãy lớp học của mình.

Tuy thời gian nghỉ trưa đối với bọn họ sắp hết rồi nhưng hai tiết học sau đối với cô và Tống Tử Ngôn là tiết không cần phải học vì quá giỏi rồi nên thời gian nghỉ trưa vẫn còn rất dài, ít nhất thì vẫn đủ để cô và anh ngủ được một giấc..