22/ 11/ 3051

- Tiểu Vy\, Tiểu Vy\, mau tỉnh dậy đi\, chúng ta bị bắt cóc rồi.

Tiểu Vy.

Cô mơ màng tỉnh giấc, tiếng của Nhĩ Tiểu Mẫn vẫn còn vang bên tai.

Cô vẫn chưa hoàn toàn lây lại được ý thức, vẫn chưa mở được đôi mắt ra, chỉ nhớ rằng sau khi ăn xong thì cô đã cùng Nhĩ Tiểu Mẫn vào lều ngủ rồi, có Xích Quang Duy và Cố Tư Thiên ở đó rồi, làm sao có thể bị bắt cóc được.

Cô đã nghĩ như vậy cho đến khi mở mắt ra, thấy mình và Nhĩ Tiểu Mẫn đang bị trói chặt hai tay và hai chân, bị nhốt vào một xó của một căn nhà gỗ.

Bây giờ trời có lẽ cũng đã tối rồi vì căn nhà này có một cái cửa sổ nhỏ bằng kính, nếu là ban ngày thì ánh nắng mặt trời đã có thể chiếu vào bên trong rồi nhưng khi ấy, bên trong căn nhà lại tối đen, làm cái căn bệnh sợ bóng tối của cô bộc phát.

Cô đã cố gắng để không quá run rẩy, nhưng vẫn khẽ run người, thân thể co dần lại.

Nhĩ Tiểu Mẫn ngồi bên cạnh thấy cô run rẩy nên biết rằng cái bệnh sợ bóng tối của cô vẫn chưa giảm bớt một chút nào.

Nhĩ Tiểu Mẫn ngồi dịch về phía cô, kề sát vào người cô, lo lắng mà hỏi:

- Tiểu Vy\, cậu không sao chứ? Bệnh sợ bóng tối của cậu quả thực vẫn chưa đỡ chút nào.

Đừng lo\, mọi người sớm thôi sẽ đến cứu chúng ta.

Cô giọng hơi run run, cố gắng để Nhĩ Tiểu Mẫn không nhận ra rằng mình đang sợ hãi đến mức chỉ muốn hét lên thôi:

- Mình không sao\, đừng lo.

Mà cậu biết đây là đâu không?

Nhĩ Tiểu Mẫn cũng có phần sợ hãi, không nghe ra giọng của cô có phần run run, lắc đầu mà nói:

- Không\, khi mình tỉnh lại thì đã thấy chúng ta bị trói\, nhốt vào căn nhà này rồi.

Đây là đâu thì mình cũng không biết nữa.

Cô lo lắng đá chân xung quanh rồi bỗng nhiên

" Choang..."

Tiếng đồ thủy tinh rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh vang lên làm cô và Nhĩ Tiểu Mẫn có chút giật mình nhưng ngay sau đó, cô đã nhận ra phương hướng của món đồ bị vỡ, cố gắng lại gần nắm lấy một mảnh vỡ rồi cầm lên, cứa vào sợ dây thừng buộc ở cổ tay.

Trong lúc đó, cô vừa cứa vào sợi dây thừng vừa nói với Nhĩ Tiểu Mẫn:

- Tiểu Mẫn\, đừng lo\, đợi mình cứa đứt sợi dây thừng này rồi sẽ đến cởi trói cho cậu\, không lâu đâu.

Nhĩ Tiểu Mẫn Nghe xong không nói gì, chỉ khẽ gật đâu.

Cô dùng một thời gian không dài để cứa đứt sợ dây đó, sau khi sợi dây đứt, cô cởi trói ở chân của mình rồi chạy đến cởi trói cho Nhĩ Tiểu Mẫn.

Lúc Nhĩ Tiểu Mẫn đã được cởi trói, chạm vào tay của cô thì thấy lạnh buốt.

Dường như quá lo lắng, cho cô, Nhĩ Tiểu Mẫn hoảng hốt mà nói lớn:

- Tiểu Vy\, sao người cậu lạnh vậy? Cái bệnh sợ bóng tối này có phải nặng thêm rồi không?

Cô cúi đầu, cụp mắt xuống, không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu.

Nhĩ Tiểu Mẫn nhìn thấy mờ mờ ảo ảo bóng của cô gập xuống thì biết được cô chính là đã gật đầu, lúc ấy mới tức giận mà nói rằng:

- Cậu...!sao lại không lo cho sức khỏe của mình như vậy chứ? Nếu nhiệt độ của cậu cứ giảm mãi như thế thì có thể sẽ chết đấy\, chúng ta phải tìm cách thoát ra rồi đi tìm bác sĩ điều trị của cậu.

Nhĩ Tiểu Mẫn nói xong kéo cô dậy nhưng còn chưa kịp đi một bước nào thì cánh cửa đã mở ra, một ánh sáng chói lóa chiếu thẳng vào cô và Nhĩ Tiểu Mẫn làm hai người phải che mắt lại.

Ngay sau đó, một bóng hình xuất hiện che bớt đi ánh sáng của chiếc đèn, cô ngay lập tức nhận ra đó là Cố Tư Thiên, vui mừng đứng dậy mà nói:

- Học trưởng\, anh đến cứu bọn em sao?

Cô định đi đến phía Cố Tư Thiên nhưng nhận ra sắc mặt của Cố Tư Thiên không đúng nên lùi lại, lúc ấy từ sau Cố Tư Thiên xuất hiện một cô gái, cô ta đi đến, vừa đi vừa nói:

- Cô nghĩ cô là cái thá gì mà Tư Thiên phải đến cứu? À\, phải rồi\, cô không biết rằng chính Tư Thiên đã giúp tôi bắt hai người các cô đến đây đâu nhỉ.

Cô gái kia là Phương Linh Nhì - đàn chị đã hại cô mắc bệnh sợ bóng tối.

Đáng lẽ Phương Linh Nhi đang ngồi tù nhưng lại xuất hiện ở đây, cô chắc chắn rằng đó không phải một điều lành.

Phương Linh Nhi khi nói còn kèm theo một nụ cười vô cùng nham hiểm, chính cái nụ cười ấy lại làm cho người khác sởn tóc gáy.

Cô lúc nghe Phương Linh Nhi nói xong liền nhận ra hàm ý trong câu nói đó, nửa nghi ngờ mà hỏi:

- Là do bữa trưa mà Học trưởng đã chuẩn bị?

Cố Tư Thiên có lẽ không ngờ rằng cô lại nhận ra sớm như vây, ban đấu khuôn mặt có chút ngạc nhiên nhưng sau đó liền cười lớn:

- Hả? Ha ha\, không ngờ rằng cô vẫn có chút thông minh\, có thể nhận ra nhanh chóng như vậy.

Không sai\, chính là tôi đã bỏ thuốc mê vào đó\, chỉ là không ngờ các cô lại không nhận ra mà ăn ngon lành đến vậy.

Nụ cười của Cố Tư Thiên khi đó mang theo một nét độc ác không sao tả nổi, khi ấy cô không sợ hãi mà đột nhiên lại có cảm giác ghê tởm vô cùng.

- Tại sao? Tôi và Tiểu Mẫn chưa từng làm gì hại đến anh cả.

Cô hỏi, giọng điệu có kèm theo sự căm phẫn làm Phương Linh Nhi không hiểu sao lại có thêm phần hứng thú, khẽ cười mà nói rằng:

- Vì anh ấy là người yêu của tôi\, Nhị Tiểu thư của Dạ Gia ạ.

Khoảnh khắc mà từ Dạ Gia được nói ra cô đã thập phần ngạc nhiên, mắt mở to hết cỡ và như không tin vào những gì mà mình vừa nghe thấy, Nhĩ Tiểu Mẫn hỏi:

- Sao cô có thể biết Tiểu Vy là Dạ Gia Nhị Tiểu thư?

- Cô không phải cho rằng Tư Thiên thật sự sẽ yêu một người có thân phận thường dân? Ngu ngốc.

Ngay từ ban đầu Tư Thiên tiếp cận cô là đã có chủ đích rồi\, Lệ Thư Vy ạ.

Cô nghe xong, tim khẽ nhói đau.

Hóa ra ngay từ đầu cô đã là kẻ bị lừa, thì ra ngay từ đầu chỉ có mình cô ngu ngốc mà tin tưởng rằng Cố Tư Thiên thật sự yêu mình.

Hóa ra tất cả mọi thứ đều chỉ là giả dối mà thôi.

- Vậy tại sao lại lôi Tiểu Mẫn và Quang Duy vào chuyện này? Hai cậu ấy vốn dĩ chưa từng làm gì tổn hại đến cô.

Phương Linh Nhi khẽ cười mà nói với cô:

- Làm bạn của cô\, chính là lỗi của bọn họ.

Một người ngu ngốc và đáng thương như cô vốn dĩ không nên có bạn bè\, vốn dĩ không xứng đáng để nhận được tình yêu thương.

Bất cứ ai thân thiết với cô đều đáng chết\, Lệ Thư Vy.

Nói rồi Phương Linh Nhi quay đi, lúc ấy Cố Tư Thiên cũng chuẩn bị đi theo Phương Linh Nhi mới quay lại nhìn cô thêm một lần và nói:

- Phải rồi\, Xích Quang Duy hắn ta đã bị ném xuống vực sâu rồi\, không lâu nữa đâu\, hai người các cô cũng sẽ được xuống dưới đó đoàn tụ với hắn ta thôi.

Những lời mà Cố Tư Thiên nói cứ như sét đánh ngang tai cô vậy, từng câu từng chữ khiến cô sụp đổ, khuỵu xuống, ánh mắt mang theo sự ngạc nhiên vô cùng và một sự thất vọng.

Hóa ra tất cả những gì mà bạn cô phải hứng chịu đều do cô mang lại ư? Không lẽ cô thật sự là một người không xứng đáng có bạn bè, không xứng đáng được nhận tình thương, không xứng đáng để bất kỳ ai yêu quý?

- Hai cô gái kia giao cho các ngươi\, muốn chơi đùa thế nào thì mặc kệ các ngươi\, sáng mai tin tức Dạ Gia Nhị Tiểu thư ngủ cùng nhiều nam nhân cùng một lúc phải xuất hiện trên đầu bảng tin cho ta.

Sáng mai khi việc đã xong thì mang bọn họ ném xuống vực khi nãy đi.

Phương Linh Nhi quay đi, nói với một đám đàn ông đứng bên ngoài cửa làm cô cảm thấy sợ hãi, nắm lấy tay Nhĩ Tiểu Mẫn mà lùi lại phía sau.

" Vệ sĩ vì sao vẫn chưa đến? Không phải có máy định vị sao?"

- Phải rồi\, cô đừng trông mong gì đến đám người đi theo cô nữa\, bọn họ đã bị tôi xử lý hết rồi\, sẽ không có bất kỳ ai đến đón cô đâu.

Phương Linh Nhi vừa nói xong thì từ phía trước cô ta xuất hiện một bóng người, chính bóng người ấy làm cô thấy cảm giác rất quen thuộc nhưng cho dù có cố gắng đến đâu, cô vẫn không thể nhớ ra được người đó.