Edit: Thanh Xuân.

“Tôi đi, đây không phải là cô gái mập nhỏ ngày đó sao?” Cư Sa Lâm kinh ngạc, ngơ ngác sờ vết thương trên đầu anh, ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói ra miệng được.

Đổng Tư Kỳ chạy tới trước mặt Cư Sa Lâm, trên mặt mang theo tức giận.

Vừa rồi Đổng Lê Triệu hoàn toàn mất hết lập trường, rất tức giận nhìn Cư Sa Lâm nói, “Nói thế nào đây? Coi như là anh em tôi cũng không dễ dàng tha thứ cậu nói như thế, lúc trước vóc người em gái tôi mảnh mai, đâu dính dáng tới mập, nói như vậy có tin hay không tùy cậu?”

Mục Giai Âm nhạy cảm thấy được lúc Đổng Tư Kỳ xuất hiện khóe mắt Quyền Thiệu Viêm hơi co rút.

Xem ra là một thiếu nữ vạm vỡ khiến Quyền Thiệu Viêm cũng lộ vẻ xúc động, Mục Giai Âm tổng kết, vì không chịu cá trong chậu gặp tai ương, Mục Giai Âm còn thoáng nhìn về phía sau lưng Quyền Thiệu Viêm.

“Tôi mập thì thế nào?” Đổng Tư Kỳ hài lòng liếc nhìn Đổng Lê Triệu rồi mới quay đầu, mặt đầy lửa giận chất vấn Cư Sa Lâm.

Đổng Lê Triệu thở phào một hơi, rốt cuộc cảm thấy may mắn bắt được đại Boss trong trò chơi cuối cùng.

Cư Sa Lâm có trăm miệng cũng không thể nào bào chữa nhìn Đổng Lê Triệu sau lưng Đổng Tư Kỳ. Phải nói rằng, vừa rồi Đổng Lê Triệu một mực cô gái nhỏ mập mạp, lúc này nói đến sao lại nình hót như vậy chứ?

Nhưng mà Cư Sa Lâm cũng không phải là kể hèn yếu gì, lập tức ánh mắt Cư Sa Lâm nhìn thẳng trên bụng Đổng Tư Kỳ nói, “Đi từng bước cũng có thể hạ ba người, đứa bé của cô cũng được sáu tháng rồi nhỉ? Còn có, cô đánh tôi và Hàn Tử Nghị cũng không biết nói xin lỗi?”

“Đánh cậu đó là nhẹ.” Đổng Lê Triệu rất chân chó nói tiếp.

Mục Giai Âm không biết vì sao cảm thấy Cư Sa Bạch liều mạng gật đầu, một dáng vẻ mãnh liệt đồng ý.

Bây giờ Cư Sa Bạch lại hoàn toàn không như vừa rồi mạnh mẽ bảo vệ Hướng Tình mà nháy mắt không ngừng cho Cư Sa Lâm.

Anh trai bị rút mắt sao?

Cư Sa Lâm hoàn toàn không ý thức được toàn bộ trầm mặc là đại biểu cho cái gì.

“Hàn Tử Nghị đâu rồi?” Thật ra thì Cư Sa Lâm hoàn toàn muốn kéo Hàn Tử Nghị xuống nước.

Lúc này Hàn Tử Nghị đã rút giày cao gót trong miệng ra, vẻ mặt Hàn Tử Nghị khẩn cầu nhìn Cưu Sa Lâm nói, “Anh trai, tôi là anh cậu có được hay không? Tôi hoàn toàn muốn bị đánh, Đổng Tư Kỳ có thể đánh tôi thì đó là vinh hạnh của tôi.”

Đổng Tư Kỳ quay đầu lại liếc nhìn Hàn Tử Nghị, lại nhìn Hướng Tình một chút, rồi lại quơ quơ quả đấm của mình nói, “Loại người cặn bã như anh đáng bị đánh.”

Nhưng mà Đổng Tư Kỳ cũng không nhìn Hàn Tử Nghị lâu, chẳng qua là đưa mắt nhìn sang Cư Sa Lâm, “Anh nói tôi mập?”

Cư Sa Bạch chợt lắc đầu, ngay cả đầu Quyền Thiệu Viêm cũng lắc nhẹ.

Cư Sa Lâm tỏ vẻ một đám đại lão gia lại bị một cô gái nhỏ làm kinh sợ không sợ bị mất mặt sao? Cư Sa Lâm cảm thấy đã đến lúc tỏ ra phong thái mạnh mẽ của đàn ông, lúc này ngoài tôi ra còn ai?

“Cô mập hay không mập tự mình không biết sao? Nếu như không biết thì cúi đầu nhìn một chút, phải nói, tiểu thư, cô nhìn chân cô chưa?” Giọng nói Cư Sa Bạch chanh chua, còn mang theo một chút đắc ý.

Thật ra thì vóc dàng Đổng Tư Kỳ chưa tính là mập, chẳng qua là có chút nhỏ nhắn, vòng eo có chút thịt mà thôi. Trong mắt Mục Giai Âm người có thịt như vậy mới có thể yêu, hơn nữa Đổng Tư Kỳ giống như Đổng Lê Triệu nói, quả thực vóc dáng lúc trước rất đẹp.

Cư Sa Lâm bẩn thỉu này, cũng thật quá đáng. 

Cư Sa Bạch đỡ trán, xong rồi, em trai này không cứu được rồi.

Vẻ mặt Đổng Tư Kỳ rất dữ tợn, Đổng Lê Triệu từng bước từng bước lui về phía sau, tỏ vẻ rất muốn vạch rõ giới hạn với Cư Sa Lâm.

Cư Sa Lâm bị vẻ mặt này của Đổng Tư Kỳ làm sợ hết hồn, cả người thoáng run một cái, chốc lát lại nghĩ tới tôn nghiêm của đàn ông, lập tức đứng lại không lộn xộn nữa.

Vẻ mặt Đổng Tư Kỳ âm u, một phát đã khiêng Cư Sa Lâm ở đầu vai.

Nói chung cho tới bây giờ chưa từng bị người ta khiêng qua vai, hơn nữa còn là một cô gái, Cư Sa Lâm ngẩn người, lại không giãy giụa.

Quyền Thiệu Viêm họ nhẹ một tiếng mới nói, “Chú ý chừng mực một chút.”

“Biết rồi.” Đổng Tư Kỳ rất bất mãn khi Quyền Thiệu Viêm xen vào chuyện của người khác.

Đợi đến lúc Cư Sa Lâm phản kháng lại, Mục Giai Âm mới nhìn thấy Cư Sa Lâm bị quăng phịch một cái xuống đất, một màn này làm mọi người kêu to, thậm chí ngay cả Lạc Tử Hạo cũng kêu lên.

Chẳng qua mọi người cũng không nhúc nhích, nhất trí trầm mặc.

Không bao lâu, Đổng Lê Triệu tràn trề hứng thú nói, “Chúng ta tới đánh cược lần này tên Cư Sa Lâm kia nằm viện mấy tháng?”

“Một tháng?” Đường Tuấn Thần do dự nói.

Cư Sa Bạch lắc đầu, “Một tháng không đúng thực lực của Đổng Tư Kỳ, tôi đoán tối thiểu ba tháng.”

“Nửa năm đi, vẫn không có ai dám ở trước mặt Đổng Tư Kỳ nhắc tới vóc dáng cô ấy nhiều lần như vậy.” Hàn Tử Nghị cũng tham gia đánh cược.

Mục Giai Âm cảm thấy rõ ràng Quyền Thiệu Viêm nhất trí với suy đoán của Hàn Tử Nghị.

“Kinh khủng như vậy sao?” Mục Giai Âm tò mò nhìn về phía Đổng Tư kỳ rời đi nghi ngờ hỏi mọi người.

“Chị dâu, đời này của tôi, thật ra thì cũng đã bốn lần bị thương nằm viện.”Ánh mắt Đổng Lê Triệu sâu kín, ngầm có ý lòng vô cùng chua xót và buồn bã.

Cả người Đường Tuấn Thần cũng run lên theo, dường như là thấy được chuyện cực kỳ khủng khiếp, “Hơn nưa, mỗi lần cùng từ một tháng đến ba tháng.”

“Toàn bộ đều bị Đổng Tư Kỳ đánh?” Không phải ở trước mặt Đổng Tư Kỳ miệng Đổng Lê Triệu rất ngọt sao? Sao lại bị đánh chứ?

Dường như nhìn ra được nghi vấn của Mục Giai Âm, Quyền Thiệu Viêm mới giải thích, “Sức lực của Đổng Tư Kỳ rất lớn, anh cũng chỉ miễn cưỡng hơn cô ấy một bậc mà thôi.”

Dĩ nhiên, lúc đó anh chưa đi đầu quân, bây giờ nói anh nhât định lợi hại hơn Đổng Tư Kỳ rất nhiều.

Ách… Được rồi, cô không bao giờ cảm thấy sức mạnh của Hướng Tình lớn nữa.

Hướng Tình cũng không bao giờ nghĩ mình là một nữ hán tử nữa.

“Rốt cuộc anh đã làm gì, cô ấy nhất định phải đánh anh?” Hướng Tình có chút khó hiểu nhìn Đổng Lê Triệu, có thể xuống tay ác như vậy, nhất định không phải Đổng Lê Triệu mất trí xuống tay với em gái mình chứ? Đây cũng rất phù hợp với phong cách của Đổng Lê Triệu.

Dù sao theo sự hiểu biết của Hướng Tình, tình sử phong lưu của Đổng Lê Triệu tuyệt đối có chuyện kia với em gái mình.

“Làm sao tôi biết?” Đổng Lê Triệu rất buồn bực nói, “Lần đầu tôi bị đánh là vì tôi đưa cho cô ấy cái muỗng bẩn.”

Đổng Lê Triệu nói đến chuyện cũ thì đau khổ, muốn dừng cũng không dừng được.

“Lần thứ hai bị đánh là cô ấy trách tiếng huyên náo của tôi và bạn tôi quá lớn, cô ấy ngủ không yên.” Đổng Lê Triệu lại ủy khuất, Emma, lần đó hai chân cũng bị gãy xương.

“Lần thứ ba là do tôi ở trước mặt bạn bè nói cô ấy là cô gái nhỏ mập mạp bị cô ấy nghe được…” Đổng Lê Triệu rất bi thường nhìn về phía Cư Sa Lâm bị bắt đi, trong ánh mắt toàn bộ là lực bất tòng tâm.

“Lần thứ tư là bởi vì… Tôi không thích cô ấy buôn bán ở bên ngoài.” Đổng Lê Triệu rơi nước mắt, lúc đó cuộc sống của anh dầu sôi lửa bỏng cỡ nào.

Hiện tại chuyện Đổng Lê Triệu mong đợi nhất chính là nhanh chóng gả em gái mình ra ngoài.

Đổng Lê Triệu cảm thấy sau này có người mà anh hận thấu xương, anh sẽ gả em gái mình cho anh ta, em gái là một cỗ sát khí, lúc thờ cúng tuyệt đối là một tảng lớn.

Đây quả thực là lịch sử chua cay của Đổng Lê Triệu.

Mục Giai Âm nhìn về phía Cư Sa Lâm rời đi, nhìn thật lâu mới nói, “Chuyện này, Cư Sa Lâm không sao chứ?”

Dựa vào miêu tả của Đổng Lê Triệu, lần này cơ hội Cư Sa Lâm còn sống không lớn?

Quyền Thiệu Viêm cau mày một cái, không xác định nói, “Sẽ không sao, anh đã nói cô ấy chú ý chừng mực rồi.”

Đổng Lê Triệu đi theo gật đầu một cái, “Con bé không phản đối lời lão đại, như vậy đã nói rõ con bé sẽ lưu lại một mạng cho Cư Sa Lâm.”

Lúc này Cư Sa Bạch mới vuốt ngực một cái, nhìn Quyền Thiệu Viêm nói, “Cám ơn lão đại nhiều.”

May mắn lần này cứu được một mạng của tên ngốc Cư Sa Lâm này.

Mục Giai Âm bày tỏ… Cô thật sự là một người phụ nữ cực kỳ dịu dàng.

Tưởng Tự Hân đã nghe nói tới điều này rồi, vì vậy cũng không khiếp sợ như Mục Giai Âm và Hướng Tình, chẳng qua ở một bên cười cười.

Hàn Tử Nghị cũng vuốt ngực một cái, một bộ sống sót sau tai nạn.

Nói thật, vì ảnh hưởng chuyện xấu cả Đổng Lê Triệu, nên Đổng Tư Kỳ ghét nhất là đàn ông lăng nhăng. Hiển nhiên anh nằm trên danh sách ghét của Đổng Tư Kỳ, lần này chuyện của anh và Hướng Tình, lại ầm ĩ đến mức người ngoài cũng biết chuyện gì xảy ra.

Chắc chắn Đổng Tư Kỳ cũng biết, nếu như trước kia nhất định Đổng Tư Kỳ sẽ bắt anh đi giáo huấn một bữa, may là lần này có Cư Sa Lâm ngăn trước mặt anh. Trong lòng Hàn Tử Nghị không khỏi vui vẻ một trận.

Mọi người cũng không ở lại lâu, lập tức đi ngay.

Trong lúc, Cư Sa Bạch và Hướng Tình vẫn luôn biểu hiện rất quen thuộc. Ngược lại Hàn Tử Nghị có vô số lần muốn chen vào nói, nhưng Hướng Tình quyết định không muốn chú ý tới Hàn Tử Nghị, nên Hàn Tử Nghị cũng chỉ có thể gấp gáp.

Hơn nữa, tính tình của Hàn Tử Nghĩ cũng không tốt, đợi sau khi Hướng Tình và Cư Sa Bạch rời đi cùng nhau, lúc anh rời đi động tác đóng cửa tương đối không nhẹ nhàng. Người không biết, sợ rằng có thể cho là quan hệ giữa anh và Mục Giai Âm không được tốt.

Sau khi Hàn Tử Nghị đi thì Tưởng Tự Hân cũng rời đi cùng với Đường Tuấn Thần.

Lúc Tưởng Tự Hân đến dưới sảnh bệnh viện thì lấy cớ đi vệ sinh gọi điện thoại cho cô gái kia.

Cô gái kia vẫn bị nhốt trong phòng dưới lòng đất, nếu không phải mỗi ngày đều có người vào đưa cơm đúng hạn, gần như cô gái kia cũng sẽ nghi ngờ bọn họ nhớ cô.

Cuối cùng hôm này điện thoại của cô đã reo lên, lúc Tưởng Tự Hân gọi, trong mắt của cô gái kia đều làn oán hận, lúc nhận điện thoại cô gái kia rất tự giác đổi lại dáng vẻ dịu dàng, “Chào cô, có chuyện gì không?”

“Cơ hội của cô tới.” Lúc nói chuyện giọng của Tưởng Tự Hân đặc biệt cao hơn, hoàn toàn mang theo đắc ý, “Hôm nay Hàn Tử Nghị cãi nhau với Hướng Tình, tâm trạng tương đối không tốt, cô đi khuyện anh ta một chút, bây giờ cô tới đây đi, tôi sẽ để chồng tôi chặn anh ta lại, trong thời gian ngắn anh ta cũng không đi được.”

Vệ sĩ cho một ánh mắt đồng ý.

Lúc này cô gái kia nói: “Tôi tới ngay lập tức.”

“Đúng rồi, con của cô đã hơn hai tháng rồi, hiện tại miễn cưỡng cũng an toàn, khi đi nhớ mang theo thuốc lần trước tôi đưa cho cô, tốt nhất có thể để Hàn Tử Nghị lên giường với cô, có mấy tấm hình kia ba mẹ Hàn Tử Nghị không thể không nhận.”  Lúc Tưởng Tự Hân chỉ điểm, trong giọng nói mang theo chút cao cao tại thượng.

Không ngờ rằng, khi cô ta đang cao cao tại thượng đều bị điện thoại bên kia ghi âm lại.

Đương nhiên là Hàn Tử Nghị đang nói chuyện phiếm với Đường Tuấn Thần.

Đường Tuấn Thần chỉ vỗ vai Hàn Tử Nghị, an ủi anh mấy câu.

Hàn Tử Nghị cũng được ba mẹ cưng chiều từ nhỏ tới lớn, tính tình cũng hơi nóng nảy kích động một chút, hơn nữa cũng có chút buông thả, sợ là chuyện tình cảm lần này với Hướng Tình đã đả kích Hàn Tử Nghị. Quan trọng là vẫn không hiểu tại sao lại nhảy ra một tình địch là Cư Sa Bạch.

Cư Sa Bạch… Đường Tuấn Thần chỉ có thể nói Cư Sa Bạch có thế lực mạnh mẽ, quan trọng nhất là ba mẹ Cư Sa Bạch đang sốt ruột muốn cưới con dâu. Đường Tuấn Thần chắc chắn rằng, ngày mai hai ông bà sẽ tới nhà Hướng Tình thăm hỏi, chủ đề tuyệt đối là chạy thẳng tới kết hôn.

Hơn nữa, anh còn biết lần này Cư Sa Bạch muốn ở lại thành phố A một thời gian.

Mọi người đều biết mấy năm nay Cư Sa Bạch bị buộc cưới, vì né tránh ba mẹ hàng năm anh đều ở nước ngoài, chỉ sợ lần này chịu quay về là có ẩn tình. Nếu như lần trở lại này thật sự là vì cưới Hướng Tình, vậy Hàn Tử Nghị thật sự có khả năng thất bại.

Tưởng Tự Hân ở trong phòng vệ sinh bày kế một lúc lâu mới ra ngoài, lúc đi ra Tưởng Tự Hân nhìn thấy bóng lưng cô gái kia co rúm lại xuất hiện ở gần bệnh viện, khóe miệng Tưởng Tự Hân hơi cong lên, kéo tay chồng mình và Hàn Tử nghị nói đừng đi.

Đợi đến lúc Tưởng Tự Hân rời đi, ánh mắt Hàn Tử Nghị u ám như có rắn độc rơi vào trên người Tưởng Tự Hân vài giây, cũng sải bước rời đi, đi vào một con đường nhỏ, sau đó mở cửa xe anh đuổi theo Hướng Tình.

Mà đợi đến lúc Tưởng Tự Hân quay đầu lại, thì thấy cô gái kia đang ôm Hàn Tử Nghị, không biết đang làm gì.

Mọi việc thuận lợi, ngoài miệng Tưởng Tự Hân lộ một nụ cười mỉm.