Mục Giai Âm xấu hổ nhìn Đổng Triệu Lê quay người rời đi nói: “Đừng để ý đến anh ta, hôm nay anh ta ăn nhầm thuốc nổ.”

“Chẳng trách, tôi cũng biết Đổng thiếu là một con hổ biết cười, chứ không phải là dây pháo.” Cơ U Vũ tiếp lời Mục Giai Âm.

Trong đầu Mục Giai Âm hiện lên hình ảnh Đổng Triệu Lê trên đỉnh đầu có một cây pháo nổ, sau đó đốt lên, Đổng Triệu Lê nổ tan tành, Mục Giai Âm không khỏi bật cười.

Đổng Triệu Lê còn chưa đi xa thì nghe thấy tiếng cười của Mục Giai Âm, Mục Giai Âm nói chuyện với Cơ U Vũ trông rất vui vẻ, chẳng lẽ Mục Giai Âm không biết Cơ U Vũ cùng bọn họ là đối thủ của nhau sao?

Mục Giai Âm thật sự là không biết.

Nhưng Mục Giai Âm biết nếu cô còn không đi thì sẽ bị trễ. Xem chừng, chắc là Quyền Thiệu Viêm bảo Đổng Triệu Lê đi tìm cô.

“Thật có lỗi.” Mục Giai Âm đứng lên nói: “Tôi phải đi trước.”

Cơ U Vũ nhìn chân Mục Giai Âm hỏi: “Chân của cô có khỏe không? Nếu không tôi nhờ bạn bái dìu cô ra ngoài?”

Người này thật cẩn thận, Mục Giai Âm lắc đầu: “Không sao, cảm ơn anh, có thể làm phiền anh một chuyện được không.” Mục Giai ÂM quay đầu lại nói với Cơ U Vũ: “Làm phiền anh nói với ông nội của của tôi, chồng tôi tới đón tôi về nhà, nên tôi về trước.”

“Được.” Cơ U Vũ cười.

Lúc này Mục Giai ÂM mới đi nhanh ra khỏi yến hội.

Cơ U Vũ lo lắng ánh mắt nhìn theo bóng dáng Mục Giai Âm, mãi đến khi Mục Giai Âm đã đi xa, Cơ U Vũ mới thu hồi tầm mắt. Xem ra Mục tiểu thử với Quyền Thiệu Viêm quan hệ rất tốt, Cơ U Vũ không biết tại sao, trong lòng lại có cảm giác phiền muộn không giải thích được.

Mục Giai Âm vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy xe của Quyền Thiệu Viêm đỗ không xa ở cửa khách sạn.

Tùy tiện dừng ở trước cửa khách sạn, một chút không không người khác mặt mũi.

Mục Giai Âm còn chưa đi tới, Quyền Thiệu Viêm đã mở cửa xe, đợi Mục Giai Âm lên xe, Quyền Thiệu Viêm mới bất mãn nói: “Anh không ở đây mấy ngày, em có vẻ rất vui, ở trong yến hội mãi không chịu ra nhỉ?”

Chất vấn nồng đậm, còn kèm theo gương mặt băng sơn của Quyền Thiệu Viêm.

Một tia áy náy nhỏ trong lòng Mục Giai Âm biến mất tiêu, miệng giương cao: “Anh không biết xấu hổ mà còn nói em, anh ngay cả một tin nhắn cũng không gửi cho em, em có nhắn tin qua anh cũng không trả lời.”

Quyền Thiệu Viêm nhíu mày, anh từ trước đến giờ không có thói quen nhắn tin khi ra ngoài, còn việc Mục Giai Âm nhắn tin vs gọi điện cho anh…

Quyền Thiệu Viêm cầm điện thoại từ trong túi ra, cắm dây sạc vào ổ điện nói: “Điện thoại của anh đã hết pin mấy ngày rồi.”

Hết pin…như vậy coi như cũng hiểu được.

Mục Giai Âm lập tức vì mình mà làm hành động sám hối: “Tại sao lại hết pin.”

Khi nói chuyện, Quyền Thiệu Viêm cũng đã mở nguồn điện thoại.

Mục Giai Âm đột nhiên nhớ tới những tin nhắn mình gửi tới, Mục Giai Âm vội vã giơ tay đoạt lấy điện thoại trên tay Quyền thiệu Viêm, chỉ là Quyền Thiệu Viêm so với cô còn nhanh hơn, từ lúc Mục Giai Âm giơ tay, Quyền Thiệu Viêm giơ điện thoại qua hướng khác.

Xong rồi…Mấy lần sau cô gửi rất nhiều tin nhắn, đều là một mình cô nói lảm nhảm.

Tin nhắn bắt đầu từ 6 giờ chiều, Mục Giai Âm đã hỏi anh khi nào về.

Sau đó Mục Giai Âm lại gọi điện cho anh.

Sau đó Mục Giai Âm lại nhắn tin cho anh, cô đã làm xong cơm, con chụp ảnh bàn cơm cho anh.

Mấy tin sau Mục Giai Âm lại tiếp tục nói lảm nhảm.

Như là---- Quyền Thiệu Viêm, anh là đồ khốn, dám không trả lời tin nhắn của em.

Đừng nói anh xảy ra chuyện gì rồi chứ? Anh đã hứa với em sẽ không để mình bị thương.

Còn có như là: Quyền Thiệu Viêm, trước 10h anh mau trả lời tin nhắn, không thì em đi ngủ đó.

Quyền Thiệu Viêm, anh là tên hỗn đản, em không thèm giữ cơm cho anh nữa, anh ăn không khí đi! Kèm theo là hình ảnh Mục Giai Âm đổ tất cả đồ ăn vào trong thùng rác.

Sau cùng đều là lúc 12h đêm, Quyền Thiệu Viêm, em ngủ, em có để đèn trước cửa cho anh, anh về không cần sợ tối.

Mục Giai Âm không giành lại, xấu hổ quay lại chỗ ngồi.

Hôm qua ở một mình rất buồn chán, Quyền Thiệu Viêm lại không chịu nhắn tin cho cô, cô mới nhắn một lúc nhiều tin như vậy.

Quyền Thiệu Viêm quay đầu nhìn Mục Giai Âm, đóng băng trên gương mặt lại mang theo tia ấm áp: “Lúc nãy em cố tình ở lại trong bữa tiệc lâu như vậy, là giận anh sao?

“Ai thèm giận anh.” Mục Giai Âm xoay đầu ra cửa xe nhìn ra ngoài: “Em là bị soái ca mê hoặc.”

Cơ U Vũ lớn lên nhìn thiệt tốt.

“Gia còn chưa đủ cho em ngắm.” Quyền Thiệu Viêm nhíu mày, thừa dịp đèn đỏ tiến đến gần miệng Mục Giai Âm thành công trộm một nụ hôn.

“Anh xấu chết đi được.” Mục Tin Lành lấy mu bàn tay hung hăng chà lau môi mình, hung dữ trừng Quyền Thiệu Viêm nói: “Râu ria đầy mặt đừng chạm vào em, thật khó chịu.”

“Xấu? Cái từ này đúng là mới lạ.” Từ nhỏ đến lớn đúng là chưa ai dám nói với anh như vậy.

…Trừ một vài lần đặc biệt, mấy nữ nhân muốn đi đường vòng mà dụ dỗ anh. Đương nhiên, mấy cô ả cũng không có kết quả tốt. Bất quá, nếu cái này là do Mục Giai Âm làm, anh lại rất hoan nghênh.

Trong phút chốc Mục Giai Âm nghẹn họng.

Bình tĩnh mà xem xét, cô cảm thấy nếu để Quyền Thiệu Viêm với Cơ U Vũ trong cùng một câu chuyện.

Quyền Thiệu Viêm nhất định sẽ là người danh chấn thiên hạ, một vị vua lãnh khốc vô tình được nhiều người ủng hộ, còn Cơ U Vũ nhất định là một quốc sư trắng tinh sạch sẽ. Cái này cũng không kém nhau là bao….

Chờ khi về đến nhà, Quyền Thiệu Viêm mới nhìn Mục Giai Âm từ trên xuống dưới nói: “Mục Giai Âm, em gầy quá, có phải không có anh ở đây lại không chịu ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ.”

Không có ai làm gối ôm, đến tối làm sao mà ngủ được?Mục Giai Âm ủy khuất, nhưng vẫn cứng miệng nói: “Em mới không cần anh quản.”

“Buổi tối 12h nhắn tin cho anh, khi anh không có ở đây, có phải mỗi ngày đều đến giờ đó mới chịu đi ngủ không?” Quyền Thiệu Viêm mím môi, vẻ mặt băng lãnh.

Lại nhìn cô với sắc mặt này, Mục Giai Âm hừ lạnh một tiếng: “Có bản lĩnh tối anh bay về đây, xem thử khi đó em làm gì.”

“Nói đi nói lại, em mấy ngày nay đều nhớ anh phải không?” Quyền Thiệu Viêm ôm lấy cả người Mục Giai ÂM lên ghế sô pha nói: “Cả ngày cho anh sắc mặt không tốt, cũng là giận anh về trễ một ngày?”

Mục Giai Âm đẩy đẩy người Quyền Thiệu Viêm: “Anh nhớ anh, em là giận anh không trả lời tin nhắn của em, mau thả em ra, cả người toàn là mồ hôi, cũng không biết mấy ngày rồi chưa tắm.”

“Vịt chết còn cứng miệng.” Quyền Thiệu Viêm véo nhẹ môi Mục Giai Âm nói: “Đuổi anh đi cũng được, nhưng cho anh hôn một cái trước đã.”

Mục Giai ÂM nghẹn họng trân trối: “Hôn cái gì, buông em ra.”

“Anh là hôn em?” Lúc Quyền Thiệu Viêm định ôm Mục Giai Âm về phòng, lại thấy vết thương trên chân Mục Giai Âm. Sắc mặt Quyền Thiệu Viêm trầm xuống: “Sao lại thế này?”

Mục Giai Âm nương theo tầm mắt của Quyền Thiệu Viêm: “Là trong yến hội làm bể ly thủy tinh vỡ, bị thủy tinh cắt qua.”

Đến lúc thật sự nhìn dưới ánh đèn nhà mình, Mục Giai Âm mới nhìn thấy, là một vết cắt, không biết bị thương nào. Miệng vết thương ma xát với giày vải, càng là cho nó nặng hơn hình như còn chảy máu.

Hèn gì lúc nãy đi cô cảm thấy chân hơi đau.

“Sao lại không cẩn thận như vậy?” Quyền Thiệu Viêm ôm Mục Giai Âm lên sô pha.

“Bị người ta đụng phải không cầm chắc nên trượt tay.” Nói thật va phải Cơ U Vũ cũng không không phải nhẹ, đánh thẳng lên cổ tay cô, bây giờ ở chỗ khủy tay đến giờ vẫn còn run đây.

“Đụng vào ai?” Quyền Thiệu Viêm cau mày, vẻ mặt không hờn giận hỏi.

Mục Giai Âm cười nhẹ một tiếng: “chỉ có chút chuyện này, anh liền đi gây sự với người ta? Anh ta cũng không phải cố ý…”

Mục Giai Âm bỗng nhiên nghẹn họng, cô cũng không biết Cơ U Vũ có phải cố ý hay không.

Lúc đó xung quanh cô rất rộng rãi, Cơ U Vũ cũng không đến mức va phải cô chứ.

Nghĩ tới lí do này khiến Mục Giai Âm nhất thời rối trí, Mục Giai ÂM rũ mắt cúi đầu nói nhỏ: “Với lại, em cũng không người đó là ai.”

“Ngu ngốc.” Quyền Thiệu Viêm mặt không đổi sắc gõ trán Mục Giai Âm, mới quay người đi lấy hòm thuốc trong nhà ra.

Sao cô lại thành người ngốc? Mục Giai ÂM muốn phản bác, lại thấy Quyền Thiệu Viêm ngồi xổm xuống trước mặt cô, tay cởi giày của cô. Mặt Mục Giai Âm đột nhiên hồng lên, rụt chân lại nói: “Tự em bôi thuốc cũng được.”

“Đừng nhúc nhích.” Quyền Thiệu Viêm nắm chặt cổ chân Mục Giai Âm, cầm thuốc với bông bôi thuốc cho Mục Giai Âm.

Quyền Thiệu Viêm bôi thuốc rất chăm chú, làm Múc Giai Âm xấu hổ đến đỏ mặt vội quay đầu sang bên cạnh.

Động vào chân cô làm gì, không biết xấu hổ.

Đang nghĩ lung tung, Quyền Thiệu Viêm lại hôn nhẹ một cái lên chân của cô.

Mục Giai Âm giật mình, nhanh chóng lấy thế sét đánh không kịp bưng tay như đạo tặc rụt chân lại: “Quyền, Quyền Thiệu Viêm, anh làm gì vậy? Sao lại hôn vào chỗ đó, thực….thực kỳ cục.”

“Chỗ nào của em mà anh không hôn được.” Quyền Thiệu Viêm ung dung phản bác, sau đó tiến đến bên tai Mục Giai Âm nói: “Vợ, chân của em nhìn rất thon thả.”

Hại cô xấu hổ một lần nữa, cô không dám dày mặt phản bác nữa.

Quyền Thiệu Viêm không cho Mục Giai ÂM thời gian suy nghĩ, ôm Mục Giai Âm nói: “Chúng ta về phòng.”

Lúc tay Quyền Thiệu Viêm chạm vào làn da mềm mại tinh tế sau lưng Mục Giai Âm, mặt trầm xuống: “Hôm nay em mặc như vậy mà ra ngoài?”

“Ai bảo anh không có ở đây.” Mục Giai Âm bên ngoài cứng miệng, đầu lại chui thẳng vào trong chăn.

Quyền Thiệu Viên này sao lại có thể hôn chân cô, làm cô xấu hổ chết đi.

Mục Giai Âm cúi đầu, bóng lưng trơn nhẵn lại lộ ra. Nghĩ tới việc trong yến hội hôm nay nhiều tên đàn ông nhìn thấy Mục Giai Âm xinh đẹp như vậy, trong đầu Quyền Thiệu Viêm đến ý nghĩ giết chết hết tất cả mấy tên trong yến hội cũng đã có, giết sạch toàn bộ.

Mục Giai Âm chỉ có thể là của một mình anh.

“Sau này không được mặt như vậy ra ngoài nữa.” Quyền Thiệu Viêm cứng rắn dặn dò.

Mục Giai Âm ngạc nhiên, theo bản năng nói: “Em mặc như vậy thì có việc gì?”

Bàn tay to của Quyền Thiệu Viêm vuốt ve tấm lưng của Mục Giai Âm, thừa dịp Mục Giai Âm không chú ý, một tay Quyền Thiệu Viêm kéo dây khóa áo phía sau của Mục Giai Âm, bàn tay lần theo mò đến vị trí cao ngất phía trước của cô.

Quyền Thiệu Viêm nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh núi bên cạnh, cúi đầu buộc Mục Giai Âm đối diện với mình: “Em nói anh sẽ như thế nào? Cùng lắm thì giữa nơi bàn dân thiên hạ chúng ta......”

Hai tay Mục Giai Âm vội che miệng Quyền Thiện Viêm: “Không cho nói!”

Theo động tác của Mục Giai Âm, trang phục trên người Mục Giai Âm liền tuột xuống, thời điểm Mục Giai Âm cảm giác được trước ngực chợt lạnh, thì đã bị một khối thân thể tráng kiện quấn lấy cô: “Giai Âm, đừng nói chuyện.” dinendian.lơqid]on

Trời cao làm chứng anh thật sự rất nhớ Giai Âm tiểu gia hỏa này, mỗi ngày đến tối lúc đi ngủ anh thật sự không quen. Lúc này Quyền Thiệu Viêm mới phát hiện, có khi nuôi thành một thói quen lại đơn giản như như thế, đơn giản chỉ có trôi qua có hơn mười ngày, anh mà lại cảm giác như đã trải qua cả thế kỉ.”

Đến tối Mục Giai Âm cũng ngủ không ngon, người nào đó hình như rất thích hôn môi, quấn lấy cô một lần lại một lần, Mục Giai Âm dám chắc môi cô nhất định bị hôn đến sưng đỏ.

Sáng sớm tỉnh lại, Mục Giai Âm nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, nhanh chóng ngồi dậy: “Em trễ làm rồi.”

Xong rồi xong rồi, không biết Lăng Khải Hoa có nói gì cô không.

“Anh giúp em xin phép.” Quyền Thiệu Viêm ôm Mục Giai Âm áp lên giường: “Ngủ tiếp đi.”

“Anh xin phép giúp em?” Hai mắt Mục Giai ÂM mở to nhìn quyền Thiệu Viêm: “Anh em có nói gì không?”

“Không có.” Nước chua trong lòng Quyền Thiệu Viêm lại chảy, cũng chỉ mới mấy ngày mà thôi, lại dễ dàng kêu một tiếng anh như vậy.

Mục Giai Âm nghi ngờ nhìn Quyền Thiệu Viêm, cái này hình như không giống tính tình của Lăng khải hoa cho lắm. Chẳng lẽ Lăng Khải Hoa không dám lỗ mãng trước mặt Quyền Thiệu Viêm? Hình như cũng chỉ có khả năng này xảy ra.

Trên thực tế ------ Thấy Mục Giai Âm trễ làm, Lăng Khải Hoa bấm tay tính toán, chắc Quyền Thiệu Viêm kia đã trở lại, đại sự không ổn.

Lăng Khải Hoa nhanh chóng gọi điện cho Mục Giai Âm, điện thoại mới vang lên một tiếng đã có người bắt máy, Quyền Thiệu Viêm chỉ nói một câu, hôm nay Mục Giai Âm không đi làm.

Sau đó không cho Lăng Khải Hoa nói được lời nào, Quyền Thiệu Viêm đã tắt máy. Hơn nữa còn tiện tay chỉnh điện thoại của Mục Giai Âm sang chế độ im lặng, vì thế mấy cuộc gọi sau của Lăng Khải Hoa vẫn liên tục bay qua nhưng không ai hay biết.

Mục Giai Âm ngiêng đầu nhìn kệ tủ vừa trông thấy, vừa lúc Lăng Khải Hoa gọi điện cho cô.

“Anh?” Mục Giai Âm xoay người qua chỗ khác nghe điện thoại, Quyền Thiệu Viêm từ phía sau gắt gao ôm lấy cô, đầu cũng tới gần, nghe Mục Giai Âm nói chuyện.

“Giai Âm? Sao hôm nay không đi làm? Có chuyện gì gấp sao? Sao không thể tới công ty đi làm?” Lăng Khải Hoa nói: “Em có biết bộ phân chuyên khu bên bánh ngọt đều là do em làm.”

Chả trách dạo này Mục Giai Âm lại gầy như vậy.

“Em…” Bị râu của Quyền Thiệu Viêm cọ dưới cổ, ma sát trên cổ cô giống như gãi ngứa, Mục Giai Âm miễn cưỡng nhịn xuống tiếng cười nói: “Em ngủ quên, chiều em sẽ đi.”

Ngủ quên? Vì cái gì trước đây Mục Giai Âm đều không ngủ quên, bây giờ lại ngủ quên? Nhất định là Quyền Thiệu Viêm giở trò, Lăng Khải Hoa đè xuống cơn tức, khuyên giải nói: “Giai Âm, anh biết mấy cô gái các em đang nghĩ gì, cho rằng cưới được một người chồng có năng lực, là có thể vô tư đúng không? Anh của em là người từng trải, phụ nữ, vẫn là nên có sự nghiệp riêng cho bản thân mình, như vậy sau này đứng trước cha mẹ chồng cũng thẳng lưng hơn….”

Quyền Thiệu Viêm nheo mắt lại, thì ra Lăng Khải Hoa trước giờ đều dạy bảo Mục Giai Âm như vậy.

Quyền Thiệu Viêm không nói lời nào, chỉ là chân tay bắt đầu không thành thật.

Áo ngủ của Mục Giai Âm rộng rãi, vừa lúc thuận tiện cho Quyền Thiệu Viêm ra tay, buổi tối đi ngủ, dinendian.lơqid]on Mục Giai Âm đều cởi áo lót, lại càng thuận tiện cho Quyền Thiệu Viêm. Cùng với động tác trên tay, môi Quyền Thiệu Viêm cũng cắn nhẹ vành tai Mục Giai Âm, răng lướt nhẹ qua vành tai.

Hơi thở ấm áp triền miên của Quyền Thiệu Viêm bên tai cô, mấy cọng râu mới mọc cứ đâm vào gáy cô quấy rối.

Cả người Mục Giai Âm đều mềm nhũn, gần như không thể tập trung nghe điện thoại, đến mức Lăng khải Hoa lải nhải cái gì, cô một câu cũng không nghe được.

Cơ thể của cô bây giờ rất mẫn cảm.

Mục Giai Âm không tự giác được mà rên một tiếng.

Đầu dây bên kia lập tức im lặng, khuôn mặt tuấn tú của Lăng Khải Hoa cũng nhịn không được mà đỏ lên.

Lúc này đầu óc Mục Giai Âm cũng tỉnh táo lại: “Anh…em có việc, có gì nói sau.”

Việc gấp? Vội vàng làm việc với Quyền Thiệu Viêm sao? Tình cảm anh nói nữa này toàn bộ đều thành đàn gảy tai trâu? Lăng Khải Hoa trừng mắt nhìn di động, cứ như muốn đục một lỗ thủng trên màn hình vậy.

Anh còn nhớ Giai ÂM hiện giờ mang thai còn chưa được ba tháng thì phải, Quyền Thiệu Viêm với Mục Giai Âm…Mục Giai Âm tuổi chưa hiểu chuyện, Quyền Thiệu Viêm cũng đã gần 30t, sao lại có thể làm bậy như vậy chứ? Không lúc này làm cái loại sự tình kia, rất dễ dẫn đến nguy cơ sinh non sao?

Không được, một tên không có trách nhiệm như vậy, anh nhất định phải nhanh chóng thuyết phục Mục Giai Âm ly hôn với anh ta

Mục Giai Âm gương mặt kia, dáng người kia, còn tính tình nữa, muốn dạng đàn ông nào mà không có? Cần gì phải treo cổ trên một cái cây xiêu vẹo như thế chứ.

“Quyền Thiệu Viêm, anh làm em mất mặt.” Sau khi cúp điện thoại, Mục Giai Âm cầu xin nhìn Quyền Thiệu Viêm.

Lúc này Quyền Thiệu Viêm mới xụ mặt nói: “Không đi làm, anh nuôi em.”

Mục Giai Âm giật mình: “Không muốn, lúc đầu cũng đã nói rồi, em muốn làm việc anh sẽ không cản.”

Quyền Thiệu Viêm mới nhớ lại, lúc trước đúng thật là anh có nói qua chuyện này mà không suy xét kĩ, Quyền Thiệu Viêm thỏa hiệp: “Đổi công ty, đi công ty của Đường Tuấn Thần.”

“Đường Tuấn Thần, anh ta làm cái gì.”

Quyền Thiệu Viêm suy nghĩ cẩn thận nói: “Tinh luyện dầu mỏ kim loại.”

Thích hợp với cô sao?

Quyền Thiệu Viêm cảm thấy cơ thể nhỏ bé còn đang mang thai của cô thích hợp đi luyện tinh dầu mỏ kim loại? dinendian.lơqid]on Cho dù cô có không mang thai cũng không thể nào đảm nhận được công việc này! Hơn nữa, cô còn mãnh liệt hoài nghi cái nghề nghiệp kì thị giới tính này, nói thế nào nhất định cũng không tuyển nữ công nhân.

“Không đi, dù vô tình có được nhưng cũng là công ty của em.” Mục Giai ÂM nhìn Quyền Thiệu Viêm nói: “Em sẽ không vô tâm mà bỏ đi như vậy.”

Có thể cướp đoạt được sinh ý của Tả Trí Viễn cảm giác rất tuyệt.

Quyền Thiệu Viêm quyết định thay đổi chiến lược: “Anh của em trong lòng có mưu tính.”

“Em không thấy.” Mục Giai Âm mắt mang ý cười nhìn Quyền Thiệu Viêm nói” Vì sao em cảm thấy anh với anh của em không vừa mắt nhau? Trước đây hai người có quen biết sao?”

“Không quen.” Nếu quen từ trước thì tốt biết bao.

Quyền Thiệu Viêm híp mắt, nếu biết sớm vài năm, Lăng Khải Hoa vẫn không biết Mục Giai Âm, Lăng Khải Hoa dám kích động Mục Giai Âm như vậy, anh nhất định sẽ lưu đầy Lăng Khải Hoa ra khỏi thành phố A.

“Anh yên tâm.” Mục Giai Âm ôm cô Quyền Thiệu Viêm nói: “em sẽ không nghe lời anh ấy đâu, với lại bây giờ đang là giai đoạn quan trọng.”

Đợi cô đánh ngã được Tả Trí Viễn, cô nghĩ có khả năng mình sẽ ở nhà chăm con, dốc sức làm một người mẹ hoàn hảo.