Mục Giai Âm cũng không phản đối mình để hai chữ này nhỉ, Quyền Thiệu Viêm nhớ lại thái độ của Mục Giai Âm, chậm rãi lắc đầu.

Thời điểm ăn cơm, Quyền Thiệu Viêm mới như có như không nhìn Mục Giai Âm: “Cho anh xem điện thoại của em.”

Đây là giao dịch công bằng sao?

May mắn cô đã xóa hết tất cả tin nhắn, danh sách nói chuyện cũng xoá luôn. Tự cho cô một lời khen cơ trí! Mục Giai Âm vui rạo rực đưa điện thoại đã rỗng tuếch của mình cho Quyền Thiệu Viêm.

Quyền Thiệu Viêm không có suy nghĩ muốn kiếm tra tin nhắ hay danhsách gọi điện của Mục Giai Âm.

Quyền Thiệu Viêm trực tiếp vào xem danh bạ của cô, nhìn thấy hai chữ ông xã, khóe miệng khẽ cong lên.

Mục Giai Âm lại gần nhìn vào điện của mình, mặt đỏ hồng xấu hổ nói: “Em cũng mới đổi tên.”

Không biết tại sao, cô cảm thấy mình nên đổi tên từ Quyền Thiệu Viêm thành ông xã, nhưng mà, sao cô lại thành thực như vậy chứ? Quyền Thiệu Viêm còn chưa có hỏi, cô đã tự động nhận tội rồi.

Sau này cô mà làm đặc vụ, không chừng cấp trên hằng này sẽ lấy nước mắt rửa mặt mất. Tại sao, bởi vì ngành của họ nhất định sẽ bị cô làm cho lộ hết.

Quyền Thiệu Viêm gật đầu nói: “Anh biết, anh vốn định tự đổi lại tên giùm em.”

“Giai Âm.” Quyền Thiệu Viêm nhét điện thoại vào tay Mục Giai Âm nói: “Em gọi một tiếng cho anh nghe được không.”

“Gọi gì?” Mục Giai Âm giả ngu: “Quyền Thiệu Viêm, mau ăn cơm, không thì anh trễ làm đấy.”

“Hôm nay không đi làm.” Quyền Thiệu Viêm dễ dàng ấn đầu đũa của Mục Giai Âm: “Giai Âm, em biết mà, gọi anh nghe một tiếng được không.”

“Anh nói cái gì.” Mục Giai Âm tiếp tục giả ngu, sốt ruột đẩy Quyền Thiệu Viêm ra nói: “em đói bụng, làm gì có ai như anh, không cho người khác ăn cơm.”

Quyền Thiệu Viêm không hề cử động, vẫn ấn đũa của Mục Giai Âm, dụ dỗ nói: “em gọi một tiếng, anh để em ăn cơm.”

Thấy Mục Giai Âm cúi đầu không nói gì, Quyền Thiệu Viêm dứt khoát ôm Mục Giai Âm lên đùi, môi xẹt qua vành tay của cô: “bà xã à.”

Thật sự là từ kiếp trước cho tới kiếp này lần đầu tiên có người gọi cô như vậy.

Chân tay Mục Giai Âm cuống hết cả lên, tim đập tình thịch, sau lưng cũng ướt nguyên một mảng.

“Em, em..” Mục Giai Âm kinh ngạc nhìn thẳng vào con ngươi tràn đầy khích lệ của Quyền thiệu Viêm: “Anh tự trước đi, em đi tắm.”

Rõ ràng vừa mới rửa mặt xong.

Quyền Thiệu Viêm còn chưa kịp trả lời, Mục Giai Âm đã chạy mất bóng.

Dáng vẻ kia, chả khác gì thỏ con bị dọa sợ cả.

Quyền Thiệu Viêm im lặng cười cười, trong mắt toàn là ánh sáng.

Mục Giai Âm khom người, thở hổn hển dựa vào bồn rửa tay. Nhìn gương mặt đỏ bừng trong gương, nếu là người không biết chuyện, chắc sẽ nghĩ cô đang bị sốt cao.

Kỳ quái, không phải Quyền Thiệu Viêm chỉ bảo cô gọi một tiếng bà xã thôi? Sao cô lại phản ứng mạnh như vậy chứ?

Vì sao chứ?

Mục Giai Âm xoắn xuýt cắn môi, cả gương mặt đều đỏ giống như có thể nhỏ ra máu, đây là cô sao? Mục Giai Âm theo bản năng sờ thử gương mặt mình, không phải chỉ là hai chữ bình thường thôi sao? vì cái gì cô lại phản ứngnhư vậy chứ?

Cuối cùng Mục Giai Âm cũng không làm rõ vấn đề này.

Đơn giản là, lúc ăn cơm Quyền Thiệu Viêm cũng không có nhắc lại vấn đề này nữa.

Tâm tình Mục Giai Âm vốn khẩn trương cũng bình tĩnh lại, Mục Giai Âm cắn đũa, khó xử nói: “Lúc nãy chị hai gọi điện có nói, muốn nhờ an giúp chị ấy chuyển đến thành phố A.”

“Em muốn anh giúp đỡ?” Quyền Thiệu Viêm không ngẩng đầu, bình thản nói.

“Tùy anh thôi.” Mục Giai Âm nói: “Em nghe nói ông nội không muốn chị ấy đi, chắc là có nguyên nhân gì đó.”

“Giai Âm, anh không muốn giúp.”Quyền Thiệu Viêm thở nhẹ một hơn, buông đũa nói: “Nếu Mục Giai Thu chỉ đơn thuần là muốn ông nội Mục cho phép chuyển qua đó, anh giúp cũng không sao, nhưng mạng lưới liên hệ của Mục Giai Thu quá phức tạp, Huống hồ gì cô ấy ở thành phố B cũng không có được thành tích gì đáng kể, lại cô gắng muốn đến thành phố A, anh muốn biết mục đích thật sự, cho nên tạm thời anh chỉ đứng nhìn mà thôi.”

Mục Giai Âm cái hiểu cái không gật đầu: “Nghe thật phức tạp, em thấy vẫn là nấu cơm đơn giản hơn.”

Trong mắt Quyền Thiệu Viêm lóe lên ý cười: “Giai Âm em rất thông minhg, quan trường thật ra không phức tạp như em nghĩ đâu, chỉ là tâm tư của em không đặt ở đó. Hơn nữa, nói đến nấu cơm, Giai Âm em không thấy ở nhà nấu cơm là một việc rất đơn giản hay sao?”

Mục Giai Âm nhìn chén cơm trước mặt, không trả lời vấn đề của Quyền Thiệu Viêm.

Quyền Thiệu Viêm không muốn cô ra ngoài làm việc, cô cũng không phải vật sở hữu của một mình anh, muốn lừa cô ở nhà hả, không có chuyện đó đâu.

“Hả?” Quyền Thiệu Viêm ăn cơm xong, khoanh tay trước ngực, thíc thú trêu ghẹo Mục Giai Âm: “Bà xã.”

Lại tới nữa! Lại tới nữa!

Tay Mục Giai ÂM run lên, rất không có tiền đồ mà đánh rơi chiếc đũa, cả người Mục Giai Âm đều đỏ hồng lên lan tới tận vành tai, cổ cũng nguyên một mảng phấn hồng.

“Quyền Thiệu Viêm, anh không thể để em ăn cơm cho ngon được sao.” Nói một câu mười phần khí thế, nhưng Mục Giai Âm càng nói càng nhỏ còn đứt quãng, chẵng khác nào thiếu nữ đang thẹn thùng.

Quyền Thiệu Viêm hơi nhíu mày, cánh tay dài vươn ra, mang Mục Giai Âm còn đang nhìn bàn cơm chằm chằm kéo vào trong lòng: “Giai Âm, không nên hấp dẫn anh…định lực của anh không còn nhiều đâu.”

Quyền Thiệu Viêm nói xong, liền nhịn không được mà dán môi mình lên môi của Mục Giai Âm.

Mục Giai Âm vùng vẫy, cuối cùng vẫn bị cuốn vào.

Xin hỏi…Trong câu nói của cô có ý tứ quyến rũ sao?

Rõ ràng là Quyền Thiệu Viêm dùng hai chữ bã xã đùa giỡn cô1

Cuối cùng sau mỗi lẫn hôn môi người bị tra tấn vẫn là Quyền Thiệu Viêm, mỗi lần đều phải vào phòng tắm nước lạnh. Nhưng mà, Mục Giai Âm cũng đâu có dễ chịu, từ sau khi mang thai, cơ thể cô càng trở nên mẫn cảm hơn.

Mục Giai Âm ngồi tại chỗ khóc không ra nước mắt, Quyền Thiệu Viêm tội gì phải làm vậy chứ, hại chính mình hại luôn cả cô vào.

Quyền Thiệu Viêm lái xe đưa Mục giai Âm tới Mục gia, Mục Giai Âm cũng không giữ phất tay với Quyền Thiệu Viêm nói: “Anh đi đường cẩn thận, nhớ chú ý an toàn.”

“Ừ, buổi chiều sẽ tới đón em.” Nếu không phải hôm nay có chuyện quan trọng phải làm, anh thật sự không nỡ để lại Mục Giai Âm ở Mục gia.

Mục Giai Âm vừa mới xuống xe, đã thấy cửa kính xe ô tô từ trượt xuống, Mục Giai Âm kỳ quái quay đầu lại, Quyền Thiệu Viêm còn có chuyện gì?

Đang nghĩ ngợi, Quyền Thiệu Viêm lại nhô đầu ra khỏi cửa kính.

Mục Giai Âm khẩn trương cúi đầu, chăm chú lắng nghe.

Nhưng vừa cúi người xuống, đôi môi đã bị tên đàn ông nào đó chạm nhẹ vào: “Bã xã, nụ hôn tạm biệt.”

Mặt Mục Giai Âm lại tiếp tục đỏ bừng.

Hôn tạm biệt cái gì….Cái tên sắc lang này, thật không nói nổi.

Mà trông một góc của biệt thự, Mục Giai Nhan vồn lòng đầy mong đợi có thể trò chuyện với anh rể của mình chỉ có thẻ nghiến răng nghiến lợi, đứng tại chỗ dậm chân.