Mãi không thấy cô ra ngoài sau khi Thúy Hoa đã ra từ lâu, nó không chần chừ được nữa mà vào xem. Đi đến cửa thì cô đang lững thững, mặt mày ỉu xìu , dáng vẻ như người không hồn bước từng bước chậm chạp, lề mề . Nó đã đoán được cho dù cô làm gì thế nào người con gái kia cũng sẽ không đồng ý mà. Biết sao được, tính cô ta muốn gì là phải có bằng được mà, vâng và cô ta đã có được anh nhưng tình cảm thì ...
Nó dìu cô lên xe rồi chần chừ suy nghĩ và cuối cùng đi gặp anh. Cô không biết được suy nghĩ của nó nên chỉ biết buồn bã nhìn ra phía đường, không chút bận tâm gì tới nó hết.Xe chạy một mạch tới một căn nhà, cô và nó lại đi tiếp. Anh đã sớm nhận được tin nhắn của nó nên đã đứng trước cửa. Vừa nhìn thấy cô, bao nhiêu cảm giác nhớ nhung từng ngày, từng đêm biến đi mất, anh chạy lại ôm lấy cô thật chặt. Cái ôm như chưa bao giờ được ôm đó làm cô cũng súyt khóc òa. Ai bảo cô rời đi không nhớ anh chứ, cô rất nhớ anh. Dù chỉ đứng từ xa, cô khao khát chạy lại bên anh nói chuyện, vui đùa, tay trong tay nhưng đâu có làm được. Nỗi nhớ nhung đã được bộc phát , cô vui lắm nhưng cũng đang rất buồn....Tối nay cô quyết định ở trọ nhà anh, còn nó thì được chồng nó đưa về nhà ấm cúng. Hai người ở chung nhưng cô và anh không có gì hết, cô chỉ nấu cơm cho anh, xu dọn đống bề bộn mấy ngày qua anh bày ra , cùng nhau hóng gió ngoài ban công mà thôi. Những việc đơn giản thế thôi đấy mà lại khiến hai người cô đơn tâm trạng đã khá hơn rất nhiều, thậm chí còn như hai cặp vợ chồng mới cưới sống cuộc sống đầy ý nghĩa, không phải lo âu một chuyện gì cả. Đó, cũng chỉ là như mà thôi...-----------Hôm nay Thúy Hoa trông tận mắt và không thể tin được những hành động của cô. Nhưng, Thúy Hoa yêu anh nên chuyện hủy bỏ sẽ không xảy ra gì hết và hôn lễ vẫn sẽ tiếp tục theo dự kiến. Ngày mai, nhất định sẽ phải chuẩn bị đầy đủ công việc, đẩy nhanh lễ cưới càng sớm càng tốt. Đó là suy nghĩ của Thúy Hoa và tất nhiên nó đã được thực hiện ngay...Từ lúc cô về với anh, anh đã quay trở lại với cuộc sống vui tươi trước đó, bỏ qua chuyện kia nhưng cũng chỉ được một đêm , sáng hôm sau anh đã bị cha của cô ta ép đi chụp ảnh, một số thứ khác. Cuộc đời anh như đang bị điều khiển vậy, anh muốn sống theo chính mình cũng không được yên ổn. Anh muốn từ bỏ tất cả để sống những ngày hạnh phúc bên cô nhưng biết làm sao được, số phận hình như không cho anh bên cạnh cô, mấy năm trôi qua cũng đã như vậy....--------------Anh đã thay xong đồ và ngồi trên ghế đợi Thúy Hoa . Sau một lúc, tấm rèm trắng to lớn được kéo sang một bên, để cho sự hiện diện của một cô dâu xinh tươi xuất hiện. Chiếc váy cưới tinh xảo đắt tiền mang trên người Thúy Hoa làm cô trở nên kiêu sa hơn bao giờ hết. Bước từng bước nhẹ nhàng tới bên anh, định dơ bàn tay ra để anh cầm nhưng anh vẫn ngồi im , không để ý tới sự hiện diện của cô ở đây.Sự nổi nóng bộc phát, cô đuổi hết những người ở đây trừ anh ra ngoài rồi trao cho anh một lời nói :" Khánh Nam, anh có đang biết mình đang làm gì không?"