Đó là biệt danh mà người trong giới giang hồ phong tặng cho Tinh Ánh Hồng!!!

Điều khiến Ánh Hồng danh nổi như cồn không phải vì cô là con gái của một trong Cửu Long Đế - bang phái mạnh nhất của thành phố. Mà là nhờ tínhcách dữ như chằn lửa...

Từ năm học cấp 1 Ánh Hồng đã gây ra vô số vụ xì căng đan bạo lực trong trường!!!

Này nhé!!! Năm lớp 3 có 1 cậu bé hay trêu chọc Ánh Hồng. Biết cô bé sợ sâu đã thân tặng cho cô 5 chú sâu róm to tướng vào cặp sách.

Ngay sau khi tan học, Ánh Hồng liền sai đàn em lôi cậu bé đó ra bờ sông và bắt cậu ta chọn lựa giữa 2 phương án:

1: Là nhẩy xuống sông!!!!

2: Là để cho mấy chục con sâu róm bò quanh người!

Xin lưu ý với các bạn là cậu bé này không biết bơi!!!

Tg cũng không rõ cậu ta đã chọn thứ hình phạt nào nhưng nghe nói phải 2tuần sau cậu ta mới đi học được và ngay lập tức làm đơn xin chuyểntrường!!!

Nhưng ghê rợn nhất phải kể đến lần Ánh Hồng đụng độ với 1 chị hai trongtrường! Cô bé này cũng thuộc loại khá rắn mặt. Dưới tay có hơn chụcđứa lâu la... Đáng tiếc đã gặp phải Ánh Hồng!!!

Đầu đuôi cũng chỉ vì cái xe đạp!!!

Hôm ấy vào giờ tan trường, Ánh Hồng đang tung tăng ra về thì phát hiệnchiếc xe đạp yêu quý của mình đang bị người ta dẫm đạp không thương tiếc! Ai bảo cô nàng dựng xe chắn lối đi??? Và cô bé kia là 1 người nóngtính đã sút xe của Ánh Hồng không thương tiếc...

Sau một trận đấu khẩu chuyển sang đấu võ, kết quả là cô bé kia đã bịÁnh Hồng nện cho 1 trận rồi sai người treo ngược lên cây! Bọn đàn emcủa cô bé này cũng bị Ánh Hồng dập cho tơi tả...

và còn rất nhiều vụ nữa nhưng tg xin phép không kể ra bởi nó quá kinh dị!!!!

Ánh Hồng ghê gớm là thế vậy Kiều Liên đụng tới có phải là ngu ngốc không???

Điều này hồi sau các bạn sẽ rõ!!!

...............................

Tối quá!!!!

Lạnh lẽo quá!!!!

Có ai... ở đây không???

Kiều Liên chạy như điên dại. Cô đang đuổi theo một thứ rất gì đó! Một thứ rất quan trọng với cô!!!

Là thứ gì vậy nhỉ???

Mọi vật mờ ảo. Những đường nét không rõ ràng! Cô như lạc trong mê cung tăm tối...

Kiều Liên chạy mãi! Chạy mãi!!!

Đợi tôi với!!!!!!!!!!!

- Á! Á! Á! Á! Á! Á! Á! Á! Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Kiều Liên giật mình hét lên. Tiếng hét thánh thót của cô khiến chimchóc đang bay trên trời bỗng dưng... lăn quay ngất xỉu! Khiến cho 2tên canh giữ đang ngủ gật choàng dậy rối rít ;

- Động đất! Oanh tạc! Bom hạt nhân! @ # $ ' * $ # % @ *.........

2 phút sau chúng trấn tĩnh lại và lườm Kiều Liên:

- Con ranh này!!! Hét gì mà như vỡ nhà thế? làm mất cả giấc ngủ của ông!!!

Một tên thắc mắc:

- Sao không bịt mồm nó lại cho yên chuyện???

- Thì cũng định thế nhưng ai mà ngờ với lượng thuốc mê... dành cho voi mà nó tỉnh dậy sớm thế!!!

( tg: chuyện!!! Thâm niên bao lần bị bắt cóc mà!!!)

Kiều Liên thản nhiên nhìn 2 tên bắt cóc. Từ bé tới giờ cô đã bị bắt cóc hàng trăm lần. và lần nào kết cục thê thảm cũng thuộc về bọn chúng...

Cô có thể ghi tên vào kỉ lục Việt Nam với số lần bị bắt cóc trên!!!

Kiều Liên không chút sợ hãi trước tình cảnh của mình vì cô rất tự tinvới tai mắt của cha mình. Có lẽ giờ này ông đang chuẩn bị cho người đến càn quét....

- Thật không thể tin nổi!!! Cậu - Tưởng Minh Quân - người mà tôi lựa chọn mà lại vô dụng vậy sao???

Hạ Văn Vũ đập bàn. Ánh mắt sắc lạnh của ông chiếu thẳng vào người đối diện gằn từng tiếng:

- Tôi tin cậu! Tôi quá tin cậu sẽ bảo vệ Kiều Liên an toàn nên mới đểnó đi cùng với cậu mà không phái người bảo vệ... và bây giờ hậu quả làcon gái tôi bị mất tích! Bị mất tích cậu có hiểu không???

Minh Quân im lặng. Khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận! Anh quá kiêu ngạo để hứng chịu những lời công kích từ người khác!

Nhưng những lời ông ta nói đều là sự thật!!!

Anh đã quá sơ suất nên mới để Kiều Liên đi về một mình!Và thật không may là bọn bắt cóc đã không bỏ qua 1 cơ hội ngon lành....

- Bác Vũ! Bác yên tâm!!! Hãy cho cháu 3 tiếng đồng hồ! Cháu sẽ đưa Kiều Liên trở về an toàn... không một chút sứt sát!!!

Minh Quân đột ngột ngẩng lên. Ánh mắt anh lộ rõ quyết tâm. Nó kiênđịnh và bình thản dù đối diện với ánh nhìn lạnh lẽo của ông trùm bấtđộng sản!

1 phút qua đi, Hạ Văn Vũ cất tiếng:

- Được!!! Tôi cho cậu 1 cơ hội cuối cùng! Sau 3 tiếng mà cậu không đưa được Kiều Liên trở về thì đừng trách! Nhớ lấy!!! Chỉ có 3 tiếng thôiđó...

Bóng Minh Quân vừa khuất dạng, ánh mắt lạnh lẽo của ông trùm bất động sản biến mất, thay vào đó là vẻ mệt mỏi của người cha.

Con gái ông đã bị bắt cóc rất nhiều lần nhưng chưa lần nào ông lo sợ như lần này. Bình thường bọn chúng sẽ gọi điện đòi tiền chuộc chỉ sau vàitiếng đồng hồ. Vậy mà lần này đã 1 ngày trôi qua mà vẫn không thấy động tĩnh...

Chúng không thuộc dạng bắt cóc vì tiền!!!

Hạ Văn Vũ ôm đầu khổ sở!

Chúng muốn gì ở con gái ông??? Nếu không phải là tiền chuộc???

Một nỗi lo sợ vô hình len lỏi trong tim. Ông chắp tay làm dấu thánhtrong vô thức mặc dù... 5 năm trước ông đã từ bỏ chúa trời!!!

- Kiều Liên!!! Con nhất định phải bình an!!!

Hình ảnh lóe lên trong óc khiến Hạ văn Vũ rùng mình.

- Không thể nào là kẻ đó!! Kẻ đó đang ở cách đây rất xa!!!

Nhưng chỉ có kẻ đó mới bắt cóc Kiều Liên không vì tiền chuộc! Chả lẽ ngoài kẻ đó ra còn có người khác sao???

Mồ hôi của ông tóa ra như tắm. Mới có một ngày mà ông đã trở nên suysụp thế này. Nếu có chuyện gì không hay xảy ra với Kiều Liên chắc ôngkhông sống nổi...

Ơn trời là vợ ông đang đi du lịch. Nếu không trái tim yếu ớt của bà ấy chắc chắn sẽ ngã quỵ...

- Minh Quân!!! Làm ơn đem Kiều Liên trở về an toàn! Dù cậu có muốn cả gia tài này tôi cũng không ngần ngại dâng cho cậu....

Người lái xe trung thành của gia đình họ Hạ xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Vẻ mặt vô cùng khiếp đảm.

- Ông chủ! Có điện khẩn của Cục Trưởng Cục Phòng Chống Tội Phạm Xuyên Quốc Gia! God.... đã trốn thoát!!!

Một sự im lặng đến đáng sợ.

Sự im lặng trước cơn phong ba khủng khiếp.

Quá khứ đã ngủ yên nay sống dậy.

Bi kịch.... lại bắt đầu.