Tiểu Thư Mèo Của Anh

Chương 27: 27 Chỉ Là Mộng Đẹp 1

Những lời mẹ vừa nói khiến tôi càng thêm hoang mang và lo sợ.

Trong đầu tự động liệt kê ngàn vạn tình huống, sau đó tôi đành phải tự trấn an bản thân không được rối loạn, nhiều khi chỉ là chuyện bé xé ra to mà thôi.

“Con không cần quá lo.

Mọi chuyện cứ để ba mẹ xử lý!”

“Đúng đó.

Dạo gần đây áp lực thi cử nhiều rồi, chuyện người lớn đừng xen vào.”

Thật hiếm thấy cảnh này, ba mẹ tôi hòa hợp nói hùa với nhau khiến tôi càng bất an hơn.

Chắc chắn đã có chuyện nghiêm trọng rồi!

“Ba, mẹ, nếu có chuyện không được phép giấu con!”

Ba tôi chần chừ, còn mẹ thì dứt khoát xua tay: “Đi lên lầu đi.

Chút chuyện làm ăn thôi, con vẫn còn là trẻ con, có nói cũng không hiểu!”

“Vâng.”

Tôi gật đầu, lên phòng cất cặp sách.

Mở điện thoại, bên trong đã có năm cuộc gọi nhỡ đều là từ Phong Hiểu Hàn.

Tôi mệt mỏi ngả người lên chiếc giường êm ái, cảm thấy mới có vài tiếng trôi qua mà tôi cảm thấy sức cùng lực kiệt, thể xác và tinh thần đều rã rời.

Liệu đây có phải là điềm báo cho chuyện chẳng lành?

Ting.

Âm thanh báo tin nhắn đến vang lên, tôi theo phản xạ mở ra xem thử.

Phong Hiểu Hàn nhắn liên tiếp mấy tin nhắn liền.

[Em về rồi hả? Sao hôm nay lại cúp tiết?]

[Hôm nay không chờ anh về cùng à? Thấy tin nhắn nhớ trả lời anh!]

[Yên Sơ, em giận anh hả? Anh làm gì sai hả?]

[Yên Sơ, trả lời anh đi.]

Tôi thấy mình cũng quá mâu thuẫn rồi.

Lúc thì muốn Phong Hiểu Hàn có cuộc sống tốt đẹp hơn, lúc lại muốn ích kỷ giữ hắn bên cạnh mình mãi mãi.

Học bổng du học ư? Điều này đối với tôi xa vời đến nhường nào chứ? Đến việc thi vào một trường Đại học trong nước tôi cũng phải chật vật, mỗi ngày đều nỗ lực không ngừng chứ nói gì đến ra nước ngoài học tập.

Nhưng tôi biết đối với Phong Hiểu Hàn, đây là cơ hội quá tốt.

Chỉ cần nắm bắt được, cuộc đời của hắn sẽ sang trang khác, không cần khổ sở như vậy nữa.

Tôi đành lòng vì chút tình cảm cá nhân mà ràng buộc hắn hay sao?

Ngày hôm sau, tôi bị tiếng ồn dưới nhà đánh thức.

Hôm nay là ngày nghỉ, tôi rất ghét phải dậy sớm vào cuối tuần.

Bực bội khoác áo ngoài, tôi mở cửa bước ra ban công xem thử thì tỉnh cả ngủ.

Dưới nhà, rất nhiều người đang giơ băng rôn hò hét, bọn họ lớn tiếng mắng chửi gia đình tôi, có người quá khích còn tạt sơn vào trong sân nhà.

Những kẻ đó hô hào đòi trả tiền, đòi khởi kiện, nói gia đình tôi lừa đảo… Tôi tái mặt chạy vội xuống nhà, thấy mẹ đang gục lên vai ba khóc không thành tiếng.

Giọng tôi run rẩy: “Ba, mẹ, nói cho con biết đi.

Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày nhà mình gặp biến cố như thế này.

Kể từ thời điểm trúng số, gia đình tôi dọn lên thành phố, ba tôi cũng bắt tay vào đầu tư làm ăn chứ không cam tâm làm công nhân như trước đây nữa.

Ban đầu là đầu tư mua đất, nhờ ơn tổ tiên, công việc kinh doanh bất động sản lên như diều gặp gió, tiền bạc cũng rủng rỉnh hơn.

Kế đó, ba hợp tác làm ăn với công ty thủy sản, lợi nhuận hằng năm đều khủng, ba mẹ còn đem tiền đi làm từ thiện, thành công đưa gia đình bước chân vào hội nhà giàu.

Học bổng của trường tôi cũng là một trong những hoạt động từ thiện đó.

Ở trường, ai chẳng biết tôi là con nhà giàu nên không ai dại dột mà kiếm chuyện với tôi cả.

Từ những ngày đầu, tôi luôn sẵn lòng vung tiền để tặng quà cho bạn học, mời họ đến nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố dự tiệc sinh nhật, vậy nên rất nhiều người muốn nhập hội thân thiết với tôi.

Tôi vô cùng hưởng thụ cảm xúc này, còn cho rằng cả đời sẽ sống sung sướng như vậy.

Có ba mẹ giàu có yêu thương, có bạn bè thân thiết vây quanh, có Phong Hiểu Hàn bên cạnh yêu chiều chở che.

Nhưng hiện tại tôi sắp mất đi tất cả.

Ba tôi tin lời một nhóm bạn làm ăn, ông trót rót tiền vào dự án bất động sản không được cấp phép vì đối phương vẽ ra viễn cảnh rực rỡ về khối lợi nhuận khổng lồ.

Ông thậm chí còn dùng uy tín, đứng ra rao bán những dự án kia và cuối cùng tất cả chỉ là “chiếc bánh vẽ”.

Dự án bị tạm ngưng, tiền bán được cũng đã đưa hết cho nhóm người kia sau đó họ biến mất tăm, những khách hàng bỏ tiền mua phát hiện dự án không được cấp phép đã vay lấy nhà tôi đòi tiền.

Đó không phải là số tiền nhỏ.

Mà nếu không trả thì kiện tụng là chuyện khó tránh khỏi.

Tôi nhất thời không tiêu hóa được thông tin, ngồi ngay cầu thang ngẩn người ra.

Hồi lâu sau đó, mẹ tôi mới lên tiếng: “Hay… chúng ta bán nhà đi?”

“Không được!”

Tôi hét lên, kịch liệt phản đối: “Bán nhà rồi chúng ta ở đâu?”

“Nhưng tình hình này nếu không bán nhà sẽ không trả nợ được.”

“Ba! Ba đem hết tiền đi đầu tư sao? Không có tiền dự phòng sao?”

Tôi chỉ là một đứa học sinh mới mười mấy tuổi, không hiểu được tình hình kinh tế của gia đình đang ở giai đoạn nào.

Trong mắt tôi, nhà tôi không hề thiếu tiền, huống hồ mẹ tôi là người cẩn trọng chi tiêu, kiểu gì cũng có tiền dự phòng.

Bán nhà ư? Tuyệt đối không được!

Nhưng cái lắc đầu kia của ba khiến tôi rơi vào tuyệt vọng: “Bán nhà cũng không đủ tiền đền, nói gì đến số tiền dự phòng ít ỏi kia…”

Tôi lảo đảo, không nói gì mà chạy về phòng khóa cửa trùm chăn.

Tôi muốn trốn tránh chuyện này, không sao, ba mẹ sẽ xử lý êm đẹp thôi mà! Đúng vậy, chỉ cần ngủ một giấc mọi thứ sẽ lại tốt đẹp như ban đầu mà thôi.

Tôi nhắm mắt, cố ép bản thân đi vào giấc ngủ.