Cái gì??Bị suy tim sao?Tại sao?Tại sao mọi chuyện lại đến với tôi cơ chứ?Nếu mọi chuyện đến với tôi thì sao lại đụng tới cả con trai tôi?COn trai tôi làm gì sai chứ?Sao ông trời lại bất công đến vậy?Tôi thững thờ đi ra khỏi phòng riêng của bác sĩ,tôi đi đến giường bệnh chỗ Heri và Masu đang ở đó.Heri nhìn thấy tôi có vẻ mệt mỏi nên tới dìu tôi vào nhanh và bảo tôi ngồi xuống.Con bé nói với tôi:

- Cô giáo!Cô sao vậy?Có gì tồi tệ ạ?

- Làm sao đây?

- Sao vậy cô?

- Thật tội nghiệp thằng bé quá!! =((( *Đặt tay lên đầu của Masu*

- Cô à!!Sao vậy cô?

- Thằng bé bị suy tim...độ hai hay ba gì đó...*Khóc*

-...*Lặng người xuống và khóc nhẹ*

- Heri!Bác sĩ vừa chuyển Masu tới bảo bao giờ thì Masu có thể khỏi và ăn uống??

- Bác sĩ nói chắc phải sáng - trưa mai,nếu tỉnh thì thằng bé có thể uống nước hoặc sữa thôi cô ạ!!

- Vậy sao?Em vất vả rồi...Về học đi em.

- Em có thể ở với cô những lúc này không ạ?

- Sao được?Ba mẹ em chờ đó!

- Cô à!Ba mẹ em...

- À cô quên!Thôi được rồi,chìa khoá đây em về đi

- Cô à!Em muốn ở đây...

- Thôi nào!Về đi mai còn đi học sớm,nghe lời cô ha?

- N..Nhưng!!

- Về đi!Còn giường trống cô có thể nằm mà

- Mai em sẽ mang quần áo của Masu và đồ dùng của Masu cho cô nhé?

- Ồ...cảm ơn em!!

- Em chào cô!

- Về cẩn thận!

- Dạ!!

Khoảng một lúc sau,Heri về tới nhà và gọi cho tôi.Tôi tới chỗ giường của con tôi sau khi ăn bữa tối.Tôi nhìn vào con và đã khóc,tôi ôm hẳn xuống người con trai tôi trong sự đau khổ tột cùng của một người mẹ...Trong đầu tôi luôn hiện ra những câu hỏi than thở,những câu cảm thán đau khổ mà tôi rất muốn thốt ra.Vào lúc này,tôi cảm thấy sao lại mệt mỏi,lại cô đơn thế?Tôi muốn có một người nào đó ở cạnh để chia sẻ...Đúng!Tôi rất nhớ mọi người...Iji,cha Ji,Lee và đặc biệt là anh Chasu.Tôi nhớ anh ấy nhưng vẫn kìm lại.Tôi không biết tôi nên làm gì nữa.Tôi rất bối rối,mệt mỏi,chán chường và lo sợ.Tôi muốn biết mọi người đang làm gì.Cái thai của Iji ra sao?Sức khoẻ của cha Ji như thế nào?Công việc của Chasu có tốt không?Và Mamo...cô ta đang làm gì?Bây giờ nghĩ lại mọi chuyện tôi thấy tôi muốn trả thù con nhỏ Mamo đó.Chỉ vì con đó mà tôi với Chasu cái vã,phải chia rẽ.Tôi thấy Mamo là kẻ thù không đội trời chung của tôi,tuy là em gái của Chasu nhưng tôi vẫn rất ghét...=((((.Tôi lại nhìn con tôi,tôi nói thầm "Giá như cuộc sống của ai cũng tốt đẹp như vẻ ngoài của họ.Con trai à!Con có biết tại sao mẹ lại nói với con câu đó không?Tuy còn nhỏ nhưng mẹ nghĩ con đã hiểu rất rõ rồi!!Nhưng mẹ vẫn sẽ giải thích cho con.Con cũng thấy đấy!Nhìn vẻ ngoài của mẹ thì mọi người thấy mẹ là người giàu có,thành đạt,có con ngoan và khoẻ mạnh.Nhưng...họ đâu biết rằng mẹ khổ như thế nào??Mẹ đã bỏ chồng,bỏ người thân đi,mẹ thấy mẹ đã bỏ đi để sống một cuộc sống khổ sở,mệt mỏi.Mẹ rất hối hận,nhưng mẹ nghĩ làm thế là tốt,là không có gì sai cả. =))) Mẹ yêu con!!Mẹ sẽ không bao giờ để con phải khổ sở,mẹ sẽ chữa trị căn bệnh này cho con để con luôn luôn khoẻ mạnh và được vui chơi.Haizzz!!Dù sao thì con và mẹ sẽ phải cố gắng nhiều hơn nhé?Bao giờ con tỉnh thì mẹ sẽ mua cho con thật nhiều kẹo,mua nước hoa quả.Và làm gà cho con ăn nha?Con cứ yên tâm mà ngủ một giấc sâu để dậy thật khoẻ mạnh...Có thể mẹ chưa tốt,tha lỗi cho mẹ.Cuộc sống của mẹ đúng là không như vẻ bề ngoài của mẹ =))).Mẹ yêu con rất nhiều con trai Masu yêu quý!!Và còn cũng đừng suy nghĩ gì nhiều về cha của con nhé?Rồi có một ngày nào đó con sẽ được gặp người cha của con,cô của con,chú của con,ông ngoại của con và ông bà bên cô chú của con...Mọi người thực sự rất tuyệt vời,con hãy yên tâm.Mọi người cũng sẽ yêu quý con như mẹ yêu con vậy,ngủ ngoan nhé con trai yêu quý của mẹ =))))".Sau đó tôi hôn vào trán con trai yêu của tôi.Tôi thay quần áo nhẹ nhàng và đắp chăn cho thằng bé để thằng bé ngủ cho ngon.Tôi còn hát ru cho Masu dù nó chưa tỉnh.Tuy vậy,tôi nghĩ thằng bé có thể nghe và cảm nhận được giọng hát ru quen thuộc của tôi...Mong nó sẽ tỉnh dậy và khoẻ mạnh hơn...Tôi cũng sẽ làm phẫu thuật cho Masu để Masu có thể đỡ mệt và chơi với các bạn vui vẻ.Hơn nữa,sau khi phẫu thuật con tôi có thể đi mẫu giáo học tập.Tuy phẫu thuật vào tuổi này thì lúc năm 18t thằng bé sẽ phải phẫu thuật lần hai thì mới có thể ổn định được sức khoẻ của tim về sau này =)))).Khóc là vậy nhưng rồi tôi cũng vẫn cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc lắm =))).Hạnh phúc và vui vẻ là đơn giản chỉ cần có con ở bên cạnh được ngày nào hay ngày đấy,được đi làm ở trường balle à từng ngày được gặp các em học sinh đáng yêu ngoan ngoãn.Được hít thở không khí trong lành ở bên ngoài,được ngắm nhìn thiên nhiên xung quanh đẹp tuyệt vời,được đi đâu đó.Đối với tôi tôi thấy tôi có may mắn rất nhiều =))))))))))))))))))) =))))))))