Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 6 - Chương 211: Trở về vân gia

“Thiếu chủ, ngoài cửa có người tìm thất thiếu gia.” Gã quản gia chưa tới, thanh âm đã tới trước.

Vân Khoảnh Dương buông Vân Phi Vũ ra, ôm thắt lưng y bước tới trước: “Là ai?”

“Hắn nói hắn là Tùng Nhi ở Noãn Đông Các, là tiểu quan vẫn đi theo hầu hạ thất thiếu gia.” Quản gia đứng một bên, cung kính trả lời.

“Vũ Nhi, đệ biết hắn sao?” Vân Phi Vũ ngây người một lát sau đó gật đầu, nghĩ rằng người nọ đã quên, ai ngờ cuối cùng vẫn đưa tới, quả nhiên hắn vẫn nghi ngờ y.

Đem tất cả thần thái trên gương mặt y thu vào đáy mắt, Vân Khoảnh Dương hơi nheo mắt lại, hàn quang sắc bén lóe lên rồi vụt tắt, sau đó cúi đầu xuống bên cạnh y, ôn nhu nói: “Muốn gặp không? Nếu đệ không thích thì cứ đuổi thẳng hắn đi.”

Vân Phi Vũ cười: “Không, hắn hầu hạ ta tốt lắm, vẫn nên gặp thì hơn.”

“Được rồi. Tân quản gia, mang người tới đây.” Nam nhân ra lệnh cho gã quản gia mập mạp.

“Vâng.”

“Làn da trắng nõn, mắt một mí, tướng mạo coi như thanh tú, đây là kẻ mà hắn phái tới giám sát ta? Quả nhiên là một gã tiểu quan xinh đẹp.” Vân Phi Vũ âm thầm hừ lạnh.

Thiếu niên vừa thấy y đã bày ngay bộ dạng chủ tớ thân thiết, phấn chấn tiến lại: “Công tử, Tùng Nhi đến hầu hạ ngài.”

Xem ra có chuẩn bị trước khi tới đây, tuy rằng chỉ cần nói với nam nhân một câu cũng có thể đuổi hắn đi, nhưng y không muốn, ai biết người nọ có đang âm thầm phá rối hay không.

Vân Phi Vũ giả bộ giật mình, nhìn hắn: “Tùng Nhi, thực sự là ngươi rồi. Sao ngươi lại tới đây? Chẳng phải ngươi phải ở Noãn Đông Các hay sao?”

Đôi mắt thiếu niên đỏ lên, hai hàng lệ tí tách rơi, bộ dạng tội nghiệp như chú chó nhỏ bị người ta vứt bỏ: “Công tử không cần ta sao?”

“Diễn giỏi thật.” Vân Phi Vũ nghĩ thầm, nếu như không biết hắn được tới giám sát mình, chỉ sợ y sẽ thực sự bị hắn lường gạt. Tiến lên từng bước một, nhẹ nhàng nâng cằm hắn, dịu dàng lau nước mắt cho hắn, y nói: “Nói gì mà ngốc nghếch vậy, ta chỉ đang lo là Hạ ma ma không cho ngươi đi dễ dàng như vậy thôi. Tuy rằng trước kia ta từng nói với hắn, cho dù tới đâu cũng muốn dẫn ngươi theo. Chẳng lẽ hắn…”

“Dạ.” Vừa nghe lời này, thiếu niên lập tức gật đầu vui vẻ: “Đây đều là nhờ phúc của công tử. Hạ ma ma nói vị đại nhân chuộc thân cho công tử ra tay rất hào phóng, thấy chủ tớ chúng ta nhiều năm thân thiết nên mới đem khế ước bán thân trả lại cho ta. Công tử, ngài cầm lấy đi.”

Nhìn khế ước được gấp làm bốn dâng lên trước mặt mình, tuy biết nó là giả nhưng y vẫn cố tỏ ra khó xử. Vân Phi Vũ nâng tay đẩy về, sau đó lắc đầu: “Nếu đã khôi phục được tự do thì đừng tùy tiện đem khế ước bán thân đưa cho người ta. Ngươi muốn theo ta thì cứ theo, ta sẽ không đuổi ngươi đi, đưa cho ta thứ này, chẳng may đánh mất thì không tốt lắm.”

“Nhưng mà…” Thiếu niên chần chờ nhìn nam nhân mặt lạnh bên cạnh.

“Ta có thể giữ hắn lại không?” Vân Phi Vũ hiểu, quyền quyết định cuối cùng vẫn do nam nhân nắm giữ.

Vân Khoảnh Dương mỉm cười, đôi mắt không hề che dấu vẻ sủng nịch: “Vũ Nhi muốn như thế nào cũng được, chỉ cần đệ thích là tốt rồi.”

“Đa tạ!” Vân Phi Vũ nhoẻn miệng cười, nội tâm lại dâng lên một mối sầu lo: “Nếu người này chỉ đơn thuần tới giám thị ta thì không sao, nhưng nếu còn mục đích khác… Thôi vậy, cặp phụ tử Vân gia này chết đi thì Vân gia cũng sụp đổ thôi.” Nghĩ đến đó, trong lòng y lại chẳng mảy may cảm thấy vui vẻ khi được giải thoát, chỉ có hư không vô tận và bóng tối mịt mùng.

Ngày thứ hai, chuẩn bị tốt hết thảy, mang theo một đội nhân mã, hai người xuất phát tới Vân Vụ sơn trang. Trên đường đi, bọn họ không dừng lại nhiều lắm, trừ bỏ những lúc nghỉ ngơi hàng ngày, đại bộ phận thời gian đều gấp rút lên đường. Một tháng sau, rốt cuộc đội binh mã cũng tới được tiểu trấn dưới chân núi Bách Minh.

Muốn lên núi cần phải tiêu tốn mất mấy canh giờ, vì vậy đội ngũ tạm thời dừng chân ở trấn nhỏ. Vân Phi Vũ tranh thủ xuống khỏi mã xa để thông khí.

Thấy y ngó nghiêng chung quanh, Vân Khoảnh Dương cúi đầu, nghiêng mặt về phía y: “Vũ Nhi, đệ có ấn tượng với nơi này không?”

Nhẹ nhàng lắc đầu. Lần này y không hề nói dối. Lần đó, khi đi qua đây cũng là hai, ba năm trước, hơn nữa lúc đó y vốn không bước xuống khỏi mã xa, chì tùy tiện ngắm cảnh thông qua ô cửa sổ, thực sự không có ấn tượng.

“Tiểu trấn này tên là gì?”

“Uhm, chắc tên là Bách Minh trấn.” Nam nhân thản nhiên quét mắt nhìn Tùng Nhi đang run rẩy đứng ở một bên, mỉm cười giải thích: “Bởi vì núi này tên là Bách Minh Sơn, cho nên thôn trấn này cũng được gọi là Bách Minh trấn.”

“Uhm.”

Nhìn sắc trời dần tối, Vân Khoảnh Dương kéo y vào lòng: “Đi thôi, đợi lát nữa trời sẽ tối hẳn mất.”

“Được rồi.”

Dựa vào ô cửa xe, nhìn những phiến lá phong đỏ rực như lửa thoảng qua trước mắt, tâm trí y nửa mừng nửa lo. Cách đây ba năm, y đã sống lại từ Vân Vụ sơn trang, y không rõ cảm xúc bồn chồn lúc này là do xúc động khi về lại cố gia, hay đang khiếp sợ nơi đó, nhưng, bắt đầu từ nơi đâu thì sẽ chấm dứt ở nơi đó. Có lẽ, đây chính là cái kết thực sự.

Đại môn nặng nề mở ra, cảnh sắc quen thuộc ánh vào trong mắt, hai người mở cửa vừa thấy nam nhân, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, mà khi thấy Vân Phi Vũ bên cạnh hắn, bọn họ bất ngờ thốt lên một tiếng tựa hồ đang cực kỳ kinh ngạc.

“Thiếu chủ, người đã trở lại!” Một lão giả chầm chậm chạy tới, vừa quét qua Vân Phi Vũ liền thu hồi tầm mắt.

Vân Khoảnh Dương gật đầu với hắn: “Yến bá, mẫu thân của ta có khỏe không?”

“Vâng, phu nhân vẫn khỏe, lão gia thì…”

“Được rồi.” Vân Khoảnh Dương ngắt lời hắn, sau đó nắm tay Vân Phi Vũ bước qua bậc cửa, vừa đi vừa hỏi: “Thư ta gửi ngươi đã nhận được chưa?”

“Vâng, đã nhận được.”

“Ừ, vậy đã sắp xếp Lan Uyển cẩn thận hay chưa?”

“Dạ, đã sắp xếp thỏa đáng theo lời người căn dặn.”

“Vậy là tốt rồi.”

Nhìn hai người đi thẳng về hướng Lan Uyển, lão quản gia do dự đôi chút, cuối cùng vẫn nhịn không được mà hỏi: “Thiếu chủ, người không tới thăm phu nhân một lúc sao? Phu nhân nghe nói hôm nay thiếu chủ trở về nên vẫn chờ ngài mãi, dường như bữa tối vẫn chưa dùng.”

“Không được.” Vân Khoảnh Dương không quay đầu lại, đáp một câu. Đột nhiên dừng bước, ra lệnh: “Đem hành lý tới Lan Uyển, sau đó cho người tới bên mẫu thân của ta báo một tiếng là hôm nay ta đi đường mệt mỏi, ngày mai mới tới thăm nàng.”

“Vâng.” Lão quản gia nhìn theo bóng dáng hai người, lắc đầu. Thân là quản gia của Vân Vụ sơn trang, có rất nhiều chuyện các vị phu nhân, tiểu thư không biết, nhưng hắn lại rất rõ. Nhưng cho dù biết rõ người nọ đã từng là ngũ tiểu thư, hắn cũng chỉ có thể đem hết thảy chôn chặt trong lòng. Bởi vì hắn chỉ là một gã người hầu, chỉ cần để ý, hầu hạ và nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân. Tuy hiện tại gia chủ vẫn còn sống, nhưng hắn hiểu toàn bộ Vân gia đã nằm trong tay thiếu chủ, mà việc thiếu chủ kế thừa chủ vị cũng là chuyện sơm hay muộn. Hắn có thể liên tiếp hầu hạ tam đại gia chủ cũng vì hắn là kẻ thức thời, vậy nên mới có thể giữ mạng tới tận lúc này.

“Huynh thực sự không đi thăm mẫu thân của mình trước?” Thấy chung quanh chỉ còn lại hai người, Vân Phi Vũ nhịn không được liền hỏi.

Vân Khoảnh Dương cười với y: “Ngày mai tới thăm cũng giống vậy thôi.”

“Nga” Vân Phi Vũ không nói tiếp. Y thật sự không thể hiểu nổi nam nhân này. Rõ ràng lâu như vậy mới về nhà một lần cũng không tới thăm mẫu thân mình trước, bất quá, chỉ sợ trong lòng hắn sớm đã không tồn tại khái niệm tình thân, chỉ cần nhìn thái độ hắn dành cho y cũng biết.

“Vũ Nhi.”

“Sao?’

“Tới Lan Uyển trước kia đệ từng ở rồi, đệ còn nhớ nơi này không?”

Nghe thấy lời nam nhân, Vân Phi Vũ nhìn chung quanh một lượt. Chính là nơi này, sao y có thể quên được. Tuy rằng chỉ ở đây mấy tháng, nhưng dù sao cũng là nơi mà y nán lại lâu nhất sau khi sống lại, bất quá, trước mắt không thể nói ra sự thật.

Y lắc đầu nhè nhẹ: “Không nhớ.”

Vân Khoảnh Dương tươi cười an ủi: “Quên đi. Không nhớ rõ cũng chẳng sao. Đi thôi, ta đưa đệ tới căn phòng trước kia của đệ.”

Tùy ý nam nhân nắm tay mình, ánh mắt lại vụng trộm nhìn bốn phía. Nói không nhớ nhung chút nào là giả, mặc dù đối với y, nơi này chẳng khác nào nhà giam, nhưng nó vẫn lưu giữ lại bao ký ức tốt đẹp. Có y cũng mẫu thân, có Tử Trúc, có Thanh Thủy, còn có… có cả Bích Nha.

Nhớ tới Bích Nha, hỏa nộ trong lòng đột nhiên bộc phát: “Chính là người này, chính hắn đã giết chết Bích Nha, hắn đã giết chết Bích Nha hết lòng bảo vệ ta ngay trước mắt ta. Đáng chết, hắn đáng chết, cho dù biểu hiện lúc này của hắn có tốt đến đâu cũng không thể xóa nhòa tội ác mà hắn đã gây ra. Đã có quá nhiều người chết dưới tay hắn. Phải! Ta không thể mềm lòng, ta tuyệt đối không được phép mềm lòng, nhất định phải giết chết hắn, miễn cho hắn lại tiếp tục hại người khác.”

Sát ý cùng hận ý từ phía sau truyền tới, Vân Khoảnh Dương dừng bước nhưng không quay đầu lại, khẽ gọi: “Vũ Nhi, tới nơi rồi.”

Vân Phi Vũ giật mình, cảm giác bàn tay nắm lấy tay nam nhân thấm đẫm mồ hôi, đang muốn rụt về lại bị người nọ nắm chặt.

Cảm nhận được y đang lùi lại, lúc này Vân Khoảnh Dương mới xoay người, gương mặt mang theo nụ cười ôn hòa: “Tiểu bất điểm, đệ đang nghĩ gì vậy hả. Ta nói tới căn phòng trước kia đệ ở rồi, sao vẫn không trả lời?”

(Tiểu bất điểm: đồ ngốc, tiểu quỷ, tiểu yêu ***… đây là cách gọi thân mật)

“À…ta…” Nuốt một ngụm nước miếng, đối diện với đôi mắt ngập trán tiếu ý của nam nhân, Vân Phi Vũ cảm giác hô hấp mỗi lúc một khó khăn, đầu óc hỗn loạn, căn bản không thể nghĩ ra một lời nói dối nào cả.

“Ngốc nghếch.” Nam nhân đột nhiên nhéo mũi y: “Trở về phòng của mình cũng đâu cần hồi hộp như vậy. An tâm, bên trong vẫn giống trước kia như đúc.”

Mới vừa nói xong câu đó, nam nhân đột nhiên hô lên: “Thôi rồi!”

Nghe hắn kêu lên thất kinh như vậy lại khiến Vân Phi Vũ bình tĩnh trở lại, hít sâu một hơi, sau đó nhìn nam nhân, tỏ vẻ khó hiểu: “Sao vậy?”

Vân Khoảng Dương nhìn y, vẻ mặt cổ quái, đột nhiên cười nói: “Ta quên là trước kia đệ giả trang nữ nhi cho nên bên trong vẫn bố trí như khuê phòng nữ nhân. Nhưng mà, ta nghĩ ở đó vẫn không có vấn đề gì đâu. Đi thôi, chúng ta vào trong.”

Tuy rằng đây đích thực là căn phòng trước kia mình từng ở, nhưng khi đó là vì phải giả trang làm nữ nhân nên phải chịu. Hiện tại đã trở lại thân phận nam nhân, Vân Phi Vũ không chịu “hợp tác”, đứng yên không nhúc nhích, bộ dạng như một tiểu hài tử bướng bỉnh.

Eo đột nhiên bị ôm lấy, tiếng cười trầm thấp của người nọ khẽ vang lên bên tai: “Tiểu bất điểm, đùa đệ một chút thôi mà. Vừa nói đã tin rồi, quả nhiên đệ rất dễ lừa, ngốc nghếch.”

Vân Phi Vũ còn chưa kịp phản bác đã bị người nọ ôm vào phòng, hơi thở ấm áp nháy mắt đã bao quanh y, thân thể thoải mái.

“Thế nào, thích không?”

Nhìn mọi nơi, vẫn là căn phòng trước kia, nhưng bài trí bên trong hoàn toàn bất đồng. Tuy nhiên, gia cụ cùng chiếc chăn gấm đỏ chói kia khiến người ta có cảm giác thực kỳ lạ, có chút gì đó giống tân phòng của một cặp phu thê.

“Chắc là… ta đã quá đa tâm rồi.” Vân Phi Vũ thầm nghĩ, vui vẻ gật đầu: “Thích!”

“Vậy là tốt rồi!”

Hơi thở nóng bỏng bao trùm, lời nói vừa muốn thốt ra lại bị hai phiến môi mềm mại chặn lại, một vật gì đó ẩm ướt cũng thừa dịp xâm nhập.

Nam nhân có gì đó bất thường, dường như đã khôi phục lại tính cách trước kia, nụ hôn mãnh liệt lại bá đạo, căn bản không cho y cơ hội trốn tránh khiêu khích. Còn đang suy nghĩ làm thế nào mới đoạt lại quyền chủ động, cả thân thể đã bị người nọ ôm lấy, sau đó đặt xuống giường.

“Rốt cuộc nhịn không nổi rồi sao?” Vân Phi Vũ âm thầm hừ lạnh. Tuy rằng kinh ngạc với thái độ bất thường của hắn, nhưng đây chính là điều y mong muốn. Hôm nay, rốt cuộc mọi chuyện cũng kết thúc.