Lẳng lặng đúng trong góc tìm kiếm bóng dáng kẻ họ Vân kia, binh sĩ đột nhiên trào ra từ trong thành tựa như thủy triều tản ra hai bên. Tư Vũ Thánh tức giận đẩy mấy tên cận vệ bên cạnh ra, sau đó chợt nghe tiếng vó ngựa cùng ai đó cao giọng hô quát: “Tránh ra, tránh ra….”
Một con ngựa nâu đậm vọt ra từ bên trong, nam nhân tùy ý quét mắt, khi thấy người trên lưng ngựa, ánh mắt lập tức trững lại, nội tâm dâng lên cơn sóng động trời, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin: “Sao có thể như vậy… y…”
Đầu óc còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã nhoáng động di chuyển theo người nọ.
Cáp Nhĩ Ba Lạp đang kinh ngạc, thầm nghĩ: “Cát Nhĩ Cách tìm được mỹ nhân này ở đâu, sao tới chính ta cũng không phát hiện?” lại đột nhiên phát giác nam nhân bên cạnh phóng về phía trước, lập tức hô lên: “Kiều tiên sinh, Kiều tiên sinh, ngài đi đâu vậy?”
Vung tay khỏi bàn tay đang vươn tới của người nọ, Tư Vũ Thánh áp chế cảm giác nôn nóng trong lòng, lạnh lùng nói: “Đi về phía trước một chút.”
Tuy không biết hắn muốn gì, Cáp Nhĩ Ba Lạp vẫn ‘uhm’ một tiếng, lập tức bước theo.
Nhìn người nọ nhảy xuống khỏi lưng ngựa, Tích Vô Nhai cảm giác trong lòng mình có thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại không thốt lên được một câu. Đôi mắt tham lam ngắm nhìn dung nhan quen thuộc trong tâm trí. Tuy sớm biết Hạ Vũ chính là Vân Phi Vũ, nhưng hiện tại thấy lại dung nhan thực sự của y, trong lòng vẫn không thể nào kềm chế, miệng nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Tiểu Vũ, Tiểu Vũ…”
Nhìn vẻ mặt nam nhân, Vân Phi Vũ cười áy náy, sau đó đột nhiên vén bào y, quỳ mạnh xuống đất, cúi đầu nói: “Tội thần Hạ Vũ khấu kiến vương gia.”
“Tiểu Vũ, đệ làm gì vậy?” Tích Vô Nhai thất thần, tiến lên định đỡ y.
“Vương gia, mong người dừng lại.” Thiếu niên ngăn cản hắn tới gần, nhưng một thân ảnh nho nhỏ cũng đã vọt lại đây.
“Ca ca, huynh làm gì vậy, mau đứng lên. Huynh chẳng có tội gì cả, quỳ tạ lỗi với hắn làm chi?” Ô Ân Kì muốn kéo y, nhưng nhớ tới vai y vẫn chưa khỏi, vậy nên không thể xuống tay.
Thiếu niên nhìn hắn một cái, thấp giọng nói: “Tuyết Nhi, nếu còn coi ta là ca ca thì lập tức đứng sang một bên.”
“Ca…” Thấy thiếu niên không hề để ý tới mình, tiểu tử kia bĩu môi, tủi thân, đến nước mắt cũng lã chã rơi xuống.
“Ô Ân Kì, đây là trách nhiệm của một người nam nhân, cùng là lựa chọn của ca ca ngươi. Chúng ta không nên nhúng tay.” Cát Nhĩ Cách kéo hắn sang một bên.
Tích Vô Nhai hiểu được nỗi đau trong lòng thiếu niên, biết rằng có khuyên giải an ủi cũng vô dụng, nhưng vẫn nhịn không được: “Tiểu Vũ, ta hiểu tâm trạng của đệ, nhưng đó không phải lỗi của đệ. Đây là do Bạch Thanh Thu lập mưu, là âm mưu của kẻ họ Vân kia, không liên can tới đệ. Đệ đừng tiếp tục tự trách, đứng lên được không?”
“Sao lại không liên can tới ta?” Vân Phi Vũ bi phẫn nhìn hắn: “Nếu không phải do ta, bọn họ căn bản sẽ không chết. Năm trăm huynh đệ cùng…” thiếu niên nắm chặt đôi tay, vết thương nơi bả vai truyền tới từng trận đau đớn nhưng vẫn không áp chế nổi bi thương phiên giang đảo hải trong lòng. Đôi mắt y đỏ hoe nhìn người nọ, ngữ khí nghẹn ngào: “Duẫn đại ca cũng vậy, vì cứu ta mới bị loạn đao chém chết, máu tươi nhiễm đỏ thân thể. Ta nhìn hắn nhắm mắt lại, nhìn các huynh đệ từng người ngã xuống trước mắt. Thì ra tất cả đều được dựng lên vì ta… huynh bảo ta không tự trách sao được. Huynh bảo ta làm cách nào mới có thể an tâm. Bọn họ… tất cả bọn họ đều vì ta mới chết a!”
Hai bên đứng đối diện, tràng diện yên tĩnh không tiếng động. Mặc kệ là binh Dạ Diệp quốc hay Tây Chích quân, nghe thấy những lời gào thét đau đớn từ tận tâm can thiếu niên đều đưa tay gạt lệ. Vì bi thương xuất phát từ nội tâm thiếu niên, cũng vì những binh sĩ vì trận chiến kia mà uổng mạng. Mặc kệ bọn họ là người thuộc địa trận doanh nào cũng hiểu tất cả chỉ là một âm mưu, mà kẻ chủ mưu kia chính là Vân gia.
Người đang lén lút kia nghe được tiếng thiếu niên bi thống kêu gào, đau lòng khó nhịn. Hắn hiểu, nhất định thiếu niên đã đem hết mọi tội lỗi quy lên người hắn, nhưng kể cả như vậy hắn cũng không từ bỏ. Áp chế cảm xúc trong lòng, đảo mắt nhìn bốn phía, hiện tại chính là cơ hội tốt nhất. Đang chuẩn bị ra tay lại nghe một người lên tiếng, hắn ngừng lại.
“Ngươi… là Hạ Vũ? Ngươi thực sự là Hạ Vũ mà ta quen biết hay sao?” Trạng diện bi thương im ắng bị phá tan, không khí trầm trọng vì một câu nói này mà dần dần tán đi, Vân Phi Vũ thoáng giật mình nhìn người đang đi về phía mình. Tuy rằng cách ăn mặc như một thị vệ, nhưng từng động tác giơ tay nhấc chân lại chẳng thể che dấu khí thế vương giả, thanh âm quen thuộc.
“Hoàng thượng?” thiếu niên kinh ngạc nhìn người nọ: “Người… sao người lại tới nơi này?”
Khung Tử Dạ kinh ngạc nhìn người trước mắt, không cách nào tin tưởng đây chính là Hạ Vũ luôn bầu bạn cùng mình, nhưng hắn… Nhìn nam nhân bên cạnh, nhìn sắc mặt hắn có thể thấy được bọn họ đã sớm quen biết, nhưng tại sao lại lén gạt một mình hắn, vì sao? Trong lòng xuất hiện một tia phẫn nộ, nhưng cũng có chút kích động, trí oác hắn dần dần hình thành một đáp án.
Ngăn chặn nội tâm lo lắng bất an, bình ổn tâm tình chính mình, nhìn thiếu niên đang quỳ trên mặt đất, hắn bình tĩnh mở miệng: “Trước tiên hãy trả lời ta, ngươi thực sự là Hạ Vũ? Hoặc là, Hạ Vũ chỉ là một cái tên giả?”
Nên tới thì sớm muộn cũng phải tới, hiện tại chính là thời điểm phải đối mặt. Nhìn bậc đế vương vẫn như bằng hữu trước mắt, Vân Phi Vũ tươi cười xin lỗi cùng hắn, sau đó chua sót mở miệng: “Đúng, Hạ Vũ chính là tên giả của ta, mà tên thật của ta chính là… Vân Phi Vũ.”
Tràng diện nhất thời ồ lên, có kinh ngạc, có khó hiểu, có nghi ngờ, có phẫn nộ, có vô hạn thương tiếc cùng đau lòng.
“Vân Phi Vũ? Chẳng phải nàng là nữ nhân hay sao?” Khung Tử Dạ lại nói, nội tâm dâng lên từng trận sóng dữ dội. “Hạ Vũ là Vân Phi Vũ? Y Chính là Vân Phi Vũ? Không phải y đã chết rồi áo? Nhưng… khó trách hoàng thúc lại mê luyến y như vậy, bởi vì người đã sớm biết hết tất thảy, nhưng bọn họ là cố ý gạt ta, cố ý gạt ta. Không thể tha thứ!”
Thấy thiếu niên cười khổ không trả lời, hỏa nộ trong lòng lại dâng lên, ngữ khí bắt đầu sắc bén: “Ngươi thân là Vân gia lại che giấu thân phận trà trộn vào triều đình, nói, rốt cuộc ngươi có mục đích gì? Phải chăng kế hoạch lần này ngươi cũng tham dự? Nếu không, tại sao năm trăm danh sĩ cùng Duẫn phó tướng đều hi sinh lại chỉ có mình ngươi sống sót? Ở nơi này vờ vĩnh diễn trò, kỳ thực tất cả mọi chuyện đều do ngươi chủ mưu, có phải không?”
Người gây sự đầy khí thế gắn cho mình tội danh oan uổng, Vân Phi Vũ kinh ngạc nhìn hắn, mấp máy môi, cuối cũng chẳng giải thích một câu, cúi đầu trầm mặc chịu tội, mà tướng sĩ hai bên Khung Tử Dạ bắt đầu hỗn loạn, nghi kị, hoài nghi, vũ nhục, mắng mỏ. Nghe những lời nói khó nghe kia, thiếu niên vẫn không nói một câu, im lặng thừa nhận.
“Đủ rồi!”
“Câm mồm!”
“Câm miệng!”
Vài tiếng gầm rống đồng thời vang lên, tràng diện nhất thời an tĩnh trở lại. Trừ bỏ vẻ mặt tức giận của Ô Ân Kì cùng vẻ giận dữ của Tích Vô Nhai, mọi người không khỏi cảm thấy kì quái. Rõ ràng bọn họ vừa nghe được không chỉ có thanh âm rống giận của hai người.
Có lẽ người khác không chú ý tới, nhưng Cáp Nhĩ Ba Lạp lại nghe được, thanh âm còn lại chính là xuất phát từ nam nhân bên cạnh hắn. Hắn tò mò nói nhỏ: “Kiều tiên sinh, ngài… sao ngài lại phát hỏa lớn như vậy? Ngài quen biết Hạ Vũ kia, à không, là Vân Phi Vũ?”
Nghe được những lời mắng nhiếc đó, Tư Vũ Thánh không khống chế được. Tuy rằng bản thân cũng từng dùng lời nói cùng hành động tổn thương thiếu niên, nhưng hắn không thể dễ dàng tha thứ cho người khác tổn thương tới y. Hiện tại, hắn đã hiểu được tình cảm thực sự của mình. Mặc kệ thiếu niên là họ Vân hay họ Kiều, hắn chỉ muốn ôm y quay trở lại. Mất đi thiếu niên, hắn ngày đêm tưởng niệm, thống khổ tràn ngập tâm can. Mà khi gặp lại, phát hiện bản thân chỉ cần nhìn thấy y cũng đã tràn ngập vui sướng, thì ra, bản thân hắn không thể không có y.
Nhưng hiện tại hắn vẫn chưa ra mặt vì người nọ vẫn ẩn nấp trong bóng tối, chưa biết người nọ đang bày ra âm mưu quỷ kế gì. Tư Vũ Thánh ho nhẹ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Quá ồn!”
“Nga” Cáp Nhĩ Ba Lạp nhìn hắn một cái, lập tức đem tầm mắt nhìn về tràng diện dưới sân.
“Ai dám nói thêm câu nữa, ta lập tức cho đầu kẻ đó chuyển nhà!”
Ô Ân Kì nắm chặt tay, hung tợn quét mắt nhìn binh lính một vòng, sau đó nhìn thiếu niên quỳ dưới đất không gượng dậy nổi, đau lòng không thôi, nhịn không được liền hô to: “Ca ca, Tuyết Nhi tin tưởng huynh. Mặc kệ huynh họ gì thì huynh vẫn là ca ca mà Tuyết Nhi yêu thương nhất. Huynh không cần để ý tới lời nói của tên hoàng đế hỗn đản kia.” Hắn nâng ngón tay chỉ về phía Khung Tử Dạ: “Cái loại người vong ân bội nghĩa này, huynh không cần tiếp tục bán mạng cho hắn. Huynh cùng Tuyết Nhi trở về đại đô đi, Tuyết Nhi nhất định sẽ bảo vệ cho huynh, bất luận kẻ nào cũng không được phép xúc phạm huynh. Được không?”
Vân Phi Vũ ngẩng đầu nhìn về phía hắn, tâm trạng bi thương dần bị lời nói của tiểu tử kia làm ấm lại, nhẹ nhàng nói: “Tuyết Nhi, đa tạ đệ!”
Nghe thấy người nọ chỉ trích một phen, Tích Vô Nhai kinh sợ, đây là chất tử hắn? Thương tổn Tiểu Vũ một lần chưa đủ còn muốn tổn thương y lần thứ hai, không thể dễ dàng tha thứ, không thể dễ dàng tha thứ.
“Ngươi khiến ta quá thất vọng rồi.” Nam nhân cưỡng chế cảm xúc muốn bóp chết hắn, lập tức xoay người đi về phía thiếu niên. Khung Tử Dạ vội vàng níu lấy tay áo hắn, thất kinh nói: “Hoàng thúc, ta không có ý đó, ta không có…”
Phất tay hắn ra, trên gương mặt Tích Vô Nhai tràn đầy vẻ chán ghét cùng xa cách: “Nếu không phải trước kia Tiểu Vũ cầu ta, bằng hành vi của ngươi, cả đời này ta sẽ không tha thứ. Chẳng ngờ ngươi đến chết vẫn không đổi. Tiểu Vũ đã làm chuyện gì có lỗi với ngươi sao? Nếu là ngươi, ngươi nghĩ xem trước kia mình đã đối xử với y như thế nào?”
“Ta không phải, ta không có ý tứ này, ta chỉ là…” nhìn nam nhân rời đi chẳng quay đầu lại, Khung Tử Dạ nản lòng buông tay, cúi đầu đứng sững tại chỗ, trong lòng không ngừng hối hận: “Hoàng thúc, ta không có ý đó. Hoàng thúc, vì sao không nghe ta giải thích. Ta thật sự không có ý đó. Ta biết, ta biết Tiểu Vũ vốn không phải gian tế của Vân gia, nhưng là… chỉ vì các người không tin tưởng ta nên ta mới lỡ lời như vậy. Hoàng thúc, tin tưởng ta, ta thật sự không có ý đó. Tiểu Vũ, xin lỗi, thực xin lỗi, ta thật sự không muốn cố ý nói những lời đó, thật sự xin lỗi!”
“Đứng lên!”
Nhìn Tích Vô Nhai giận dữ, Vân Phi Vũ có chút kinh ngạc: “Vương gia, người…”
Cố gắng khống chế cảm xúc sắp không thể kềm chế nổi, nam nhân nắm chặt tay y, nhẹ giọng nói: “Ngoan, đứng lên, chúng ta rời khỏi nơi này, từ nay trở đi, chúng ta… không bao giờ tham dự việc triều chính nữa. Ai sống ai chết cũng không can hệ tới chúng ta. Ta sẽ bảo hộ đệ, sẽ không để đệ chịu bất kỳ tổn thương nào nữa. Ngoan, đứng lên!”
Tích Vô Nhai dùng chút sức kéo thiếu niên lên, nghe thấy y xuýt xoa, sau đó thấy thần sắc y lộ vẻ đau đớn, hai má tái nhợt, hắn lập tức ôm thắt lưng y kéo vào lòng, lo lắng hỏi: “Đệ sao vậy, bị thương sao?”
“Hỗn đản, buông ca ca ra, không cho phép bàn tay dơ bẩn của ngươi đụng vào huynh ấy!” Ô Ân Kì đẩy Cát Nhĩ Cách đang kềm chế mình ra, chạy tới cạnh hai người, dùng sức lôi kéo: “Buông ra, buông ra, không được phép chạm vào ca ca của ta. Tên hỗn đản này, buông ra!”