Gió xuân mơn man, cánh hoa li ti như mưa rơi, mang theo hương hoa nhàn nhạt.

Đình mát bỗng im lặng, từng người mở to mắt nhìn về phía này.

Ta hơi sợ hãi, chẳng lẽ là đồ trang sức hay quần áo có vấn đề gì sao?

Đi đến gần, mặc kệ mấy ánh mắt như bị cảnh tượng vừa rồi làm kinh ngạc, ta cúi người hành lễ, mặt đỏ bừng nói:

"Biểu ca, di nương bảo ta mang thêm chút đồ ăn đến, nói đừng chậm trễ các vị khách quý."

Chu Kim An nhìn ta, giọng lạnh nhạt:

"Đa tạ di nương quan tâm, biểu muội để xuống là được."

Trong tiếng gió nhẹ, giọng nói thanh nhã êm ái cất lên:

"Kim An, đây chính là vị tiểu thư trong phủ của ngài, ừm, Trang Nam Quỳnh phải không?"

Ta theo tiếng nhìn lại.

Nguyễn Tố Tâm đang mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn ta đầy dịu dàng.

Nàng có khuôn mặt phúc hậu, dáng vẻ đoan trang, lưng thẳng tắp, khóe môi cong lên vừa đủ.

Dù lúc này đang ở giữa một đám nam tử, cũng không khiến người ta cảm thấy nàng có bất kỳ hành vi mất phép tắc nào.

Quả nhiên không hổ danh là "Đệ nhất mỹ nhân kinh thành."

Sắc mặt Chu Kim An dịu đi đôi chút, ôn tồn đáp: "Phải."

"Luôn chỉ nghe danh, chưa từng gặp mặt..." Ánh mắt Nguyễn Tố Tâm dịch chuyển trên người ta từng chút một: "Quả là một mỹ nhân."

Các công tử khác đều gật đầu.

"Quả là một mỹ nhân hiếm có, trách không được Chu huynh chưa bao giờ dẫn biểu muội đi dự tiệc, hẳn là sợ người ta cướp mất."

"Nhìn kỹ thì nhan sắc của biểu muội huynh không thua kém gì Nguyễn tiểu thư."

"Chu huynh không nên giấu mỹ nhân, lẽ ra nên để biểu muội ra ngoài giao lưu nhiều hơn mới phải."

Trong lòng ta mừng thầm, với những lời khen ngợi như vậy, chắc Chu Kim An cũng sẽ thấy được thêm vài phần thể diện.

Ngẩng đầu nhìn lại, ta thấy môi hắn mím chặt, ánh mắt lạnh lùng.

"Muội ấy chỉ là một nữ nhân thô lỗ, không biết chữ, sao có thể so sánh với Nguyễn tiểu thư được? Đừng làm bẩn danh tiếng của Nguyễn tiểu thư."

Lời này có vẻ hơi khó nghe, ta khẽ cắn môi, đứng sững tại chỗ.

Nguyễn Tố Tâm khẽ cười, sau đó tao nhã nói:

"Kim An không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, phải biết rằng nữ nhân không có tài thì mới là đức, dù biểu muội có kém cỏi hơn về mặt văn chương thì chắc hẳn đức hạnh cũng rất tốt."

Ta mang danh "Tiểu thư chưa đụng tường Nam", đức hạnh không thể coi là tốt được.

Nói ra như vậy, ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy ta vừa vô tài lại vô đức.

Ta hơi nhíu mày, không biết Nguyễn tiểu thư này là cố ý hay vô tình.

Cúi người cáo từ, ta đặt hộp thức ăn lên bàn.

Thế tử ở gần đó đứng dậy định cầm lấy, vô tình va phải ta, người ta loạng choạng, hắn vội ôm lấy eo ta để đỡ.

"Biểu muội cẩn thận." Hắn nói xong liền đỏ mặt.

Lúc đi, ta liếc nhìn Chu Kim An.

Hắn nhìn ta chằm chằm, trong mắt sóng ngầm cuộn trào, sắc mặt khó coi một cách khó hiểu.

Từ ngày đó, Chu Kim An đối xử với ta còn tệ hơn trước.