-dạ, cậu chủ cổ đã tạm ổn rồi! Nhưng mắt kính của cổ để trong túi bị vỡ rồi ạ!(cô hầu gái mang mớ đồ đi ra)

-ừ... Cổ có bị sao không?

-chân tay thì xước sơ, còn ở lưng thì bầm đen do bị va đập mạnh!

-cô cho cổ uống thuốc hay sức gì đó cho cổ chưa?

-dạ rồi, tôi có sức cao tam máu bầm với uống thuốc giảm đau rồi ạ!

-rồi, cô đi làm việc đi.

-dạ.

nói rồi, hắn đi vào phòng, khuôn mặt trắng hồng của nó đang yên giấc trên chiếc giường xám đen của hắn, nhưng có pha một chút gì đó khó chịu trên mặt nó.

khẽ vén lại vài vọng tóc cho nó, hắn đi ra ghế sôfa gần đó, rồi ngủ quên lúc nào không hay.

___ sáng hôm sau ____

ánh nắng đầu ngày kg màng nhẫn tâm mà đâm sầm vào hắn, làm đôi mắt hắn miễn cưỡng tiếp nhận.

ghé qua bên giường xem xét nó chút, nó vẫn như con heo cuộn tròn trong chăn, như chẳng có dấu hiệu muốn phá vỡ giấc mộng của mình. Nên chưa muốn dậy.

kéo lại chăn cho nó, hắn mở tủ đồ vớ bộ quần áo đi vào phòng tắm.

.

.

.

.

.

____gần 30phút sau _______

như một thói quen, nó đạp bay chăn ra, mắt nhắm mắt mở mò dầy, mà chưa thèm để í mọi sự vật xung quanh. Và cả bộ đồ trên người nó.

-UI... MAAAAA! (nó hét toáng lên khi thấy gương mặt điển trai của hắn với đầu tóc ướt nhèm hắn đang lau)

-... Cô hâm hả?(hắn cau mày khó chịu bịt lấy tai)

-cậu làm gì ở đây hả? Sao lại trong cái bộ dạng này, ở trong phòng tôi chứ?(nó giương chút phòng thủ nói hắn)

-cô nhìn lại đi!(hắn vào bộ quần áo của nó rồi đá mắt vào căn phòng, rồi lại tiếp tục lau tóc ướt)

-... Ôi... AAAAAAA!(lại một lần nữa giọng oanh vàng của nó lại được cất lên)

-Lại nữa! Cô nhớ chuyện hôm qua kg?(làm hắn phải 3 chân 4 cẳng chạy lại bịt miệng nó)

-ưmmm... Ưm... Phù! Nhớ...

hắn bỏ tay khỏi miệng nó.

-ừm là tôi đưa cô về!

-Cậu giúp tôi?

-ừ!

-cậu đưa tôi về?

-ư!

-cậu cho tôi ngủ nhờ?

-ừ!

-còn đồ của tôi, cũng là cậu thay?

nó chỉ vào bộ đồ, áo thun đen thùng thình, quần dài đen phải xắn ống, chẳng cần nói cũng biết, đây là đồ của hắn.

-ừ!

-CÁI... CÁI GÌ... GÌ CƠ CHỨƯ?