Phạm Văn Phong đã được lợi trong lúc vô tình, cười ha ha không nói gì nhiều, ôm đứa nhỏ lên hôn một cái.

Sau đó, anh nói với Lý Ngọc Mai: "Đừng thất thần, mau cất tiền đi, tiêu hết thì đến tìm anh."

Lý Ngọc Mai mím môi, xoay người cất tiền vào tủ.

Lý Ngọc Mai cất tiền, quay lại nói: "Anh Văn Phong, cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho em và đứa nhỏ.

Hôm nay anh ở lại nhà em ăn cơm nhé?"

“Không được, lát nữa anh phải đi gặp trưởng thôn bàn bạc một chuyện.” Phạm Văn Phong nói, đưa đứa bé qua.

Lý Thi Vân có chút tò mò: "Anh này, anh đang cùng trưởng thôn bàn bạc chuyện gì vậy?"

"Chuyện kiếm tiền ấy mà, chờ bàn bạc xong anh sẽ nói với em.

Đến lúc đó cũng sẽ nhờ tới em giúp anh.

Anh sẽ trả lương cho em!" Phạm Văn Phong mỉm cười, cố ý làm ra vẻ bí mật rồi quay người đi ra cửa.

Lý Ngọc Mai bế đứa trẻ tiễn anh đến cửa và nhìn theo xe ba gác rất lâu mới quay trở lại nhà với cảm giác buồn bã trong lòng.

Nhìn đứa con trong tay vừa chập chững biết đi, cô ta không khỏi thốt lên: "Con gái à, khi lớn lên rồi, con sẽ không được quên là chú Phạm đã đối xử với chúng ta rất tốt!"

Đôi mắt to tròn của cô con gái nhỏ tràn đầy vẻ ngây thơ, không biết mẹ mình đang nói gì, cô bé chỉ cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh.

Phạm Văn Phong vội vã đến ủy ban thôn, Lý Ngọc Mai đã hoàn toàn thay da đổi thịt sau khi ăn thịt rắn.

Anh muốn biết trưởng thôn có thay đổi hay không!

Tới cửa phòng, anh gõ cửa hỏi: "Trưởng thôn, Thi Vân, cô có ở đó không?"

Trong phòng không có động tĩnh gì, nhưng cửa cũng không khóa, chứng tỏ Lý Thi Vân vẫn chưa đi ra ngoài, Phạm Văn Phong cảm thấy có chút kỳ quái, lại gõ cửa.

Tuy nhiên bên trong không có tiếng trả lời, thấy vậy, anh không khỏi nói: "Cô có ở đó không? Tôi vào nhé!"

Nói xong, anh nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng...

Đây là lần đầu tiên anh bước vào nơi ở của Lý Thi Vân, sau khi vào cửa, căn phòng tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt.

Căn phòng hơi tối vì rèm được kéo ra, sau khi thích nghi với hoàn cảnh, Phạm Văn Phong nhìn thấy trên giường có người đắp chăn, tựa như đang ngủ!

Phạm Văn Phong nói thật kỳ lạ, tại sao cô lại ngủ quên giữa ban ngày ban mặt như thế này?

Bây giờ là buổi trưa, chuyện Lý Ngọc Mai đi tắm rửa thì đã biết rồi.

Còn Lý Thi Vân đang ngủ là chuyện gì chứ?

Cất bước đi tới, Phạm Văn Phong sửng sốt khi nhìn thấy khuôn mặt của Lý Thi Vân.

Trưởng thôn xinh đẹp nhắm mắt lại, sắc mặt đỏ bừng, trên trán còn có những hạt mồ hôi lấm tấm, khiến anh nhận ra có lẽ cô đang bị bệnh!

Vì vậy anh vội vàng đưa tay sờ trán cô, phát hiện thật sự rất nóng, Phạm Văn Phong không nghĩ nhiều, vội vàng vỗ nhẹ lên má cô: "Thi Vân, tỉnh lại đi!"

Mí mắt của Lý Thi Vân giật giật, nhưng cô vẫn còn mê man, không tỉnh táo chút nào!

Phạm Văn Phong nhíu mày, biết cô đã sốt rất nghiêm trọng, nếu chậm trễ sẽ gây ra viêm cơ tim cấp tính và các biến chứng khác, anh nhanh chóng vén chăn lên, chuẩn bị giúp cô hạ nhiệt!

Vừa vén chăn lên, liền thấy Lý Thi Vân chỉ mặc mỗi chiếc [email protected] lót!

Quay lại tìm hai chiếc khăn ướt, lau người cho cô.

Ở chỗ Lý Thi Vân tất nhiên không có rượu, cũng không có cồn, cho nên chỉ có thể dùng phương pháp hạ nhiệt vật lý đơn giản nhất là dùng nước.

“Thi Vân, cô tỉnh rồi à?” Phạm Văn Phong thấy thế liền hỏi.

Tuy nhiên, Lý Thi Vân chỉ khẽ nhúc nhích, không có mở mắt ra.

Cố gắng kiềm chế lại xúc động mãnh liệt, Phạm Văn Phong bắt đầu lau người cho cô, nhưng không hề lợi dụng người ta.

Một lúc sau, làn da của Lý Thi Vân bắt đầu chuyển sang mát hơn, khuôn mặt đã bớt ửng đỏ thì Phạm Văn Phong mới dừng lại.

Suy nghĩ một hồi, anh đắp chăn cho Lý Thi Vân, xoay người đi ra ngoài.

Để phòng ngừa người khác vào khi anh rời đi, anh còn đặc biệt khóa cửa, sau đó vội vàng quay trở về nhà.

Mặc dù các loại thuốc được ghi trong Thần Nông quyết chỉ là sơ cấp, nhưng chúng cũng có các loại tiêu hỏa và hạ nhiệt, vì vậy anh đã quay lại để luyện chế thuốc.

Sau khi tìm được tất cả dược liệu mình cần, Phạm Văn Phong luyện chế ra một viên thuốc rồi vội vàng quay trở về ủy ban thôn.

Khi vào phòng, thấy Lý Thi Vân vẫn còn ngủ say, anh bước tới ôm lấy người cô, cạy miệng cô ra để bỏ viên thuốc vào, sau đó cho cô uống hai ngụm nước.

Một lúc sau, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, vết ửng đỏ trên mặt Lý Thi Vân cuối cùng đãgiảm bớt.

Cùng lúc đó, cô từ từ mở mắt ra và thấy Phạm Văn Phong.

Lý Thi Vân sửng sốt, phát hiện mình bị Phạm Văn Phong giữ chặt, lập tức giãy giụa!

Tuy rằng động tác không lớn nhưng Phạm Văn Phong cảm thấy có một lực mạnh đập vào ngực mình, cả người ngã về phía sau, thậm chí Lý Thi Vân cũng ngã ở trên người anh!

Cả người Lý Thi Vân đè lên người Phạm Văn Phong, cảm nhận được sự tiếp xúc thân thể giữa hai người, đột nhiên đầu óc trở nên trống rỗng!.