Tiểu Thôn Y Thôn Quả Phụ

Chương 2: 2 Nữ Trưởng Thôn Xinh Đẹp

Không biết đã hôn mê bao lâu, khi Phạm Văn Phong mơ màng tỉnh lại thì phát hiện mình đang [email protected] truồng nằm trong phòng tắm, xung quanh chỉ có một màu đen kịt, vô cùng yên tĩnh.

Phạm Văn Phong sờ lên cái đầu vẫn còn thoáng đau của mình, ngồi ngây ngẩn ở trên sàn phòng tắm một lúc lâu mới hồi phục được tinh thần.

Nhớ lại tất cả mọi chuyện trước khi hôn mê, khi tỉnh lại, anh lại phát hiện mình hiểu rõ rất nhiều các lý luận, lý thuyết y học, kiến thức dược lý, mà trong đầu anh còn có thêm một quyển sách cổ.

"Thần Nông quyết?"

Phạm Văn Phong thì thầm một tiếng, nhìn quyển sách cổ đang ở trong thần thức của mình kia, lật ra thì phát hiện bên trong ghi chép rất nhiều phương pháp điều chế đan dược thần kỳ, các loại đan dược tăng sinh cơ, tăng cường thể chất, tăng cường sức sống, xem xong Phạm Văn Phong ngạc nhiên không thôi.

"Không ngờ tổ tông của mình còn để lại đồ tốt như vậy!" Phạm Văn Phong có chút kích động.

Nhưng phần lớn chỉ có thể nhìn được tên và tác dụng của đan dược, còn cái cần nhất là phương pháp bào chế lại không thể nhìn thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy một số phương pháp bào chế đan dược cấp thấp.

Phạm Văn Phong biết đây là bởi vì công pháp Thần Nông quyết của mình chỉ ở cấp thấp, muốn luyện chế đan dược cao cấp hơn thì phải luyện chế một số lượng lớn đan dược để gia tăng công pháp.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng những điều này xong, Phạm Văn Phong kích động không thôi, vui sướng ngồi xổm trong phòng tắm để nghiên cứu thật lâu, cho đến khi thực sự không chịu nổi cơn buồn ngủ nữa mới trở về phòng đi ngủ.

Ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, Phạm Văn Phong bị tiếng gõ cửa dồn dập của phòng khám bệnh đánh thức.

"Cốc, cốc! Cốc, cốc, cốc!"

"Ai vậy? Ai vậy? Ầm ĩ gì thế, có để người ta ngủ không?" Đang trong giấc mộng đẹp thì bị người khác đánh thức, Phạm Văn Phong vô cùng tức giận, bĩu môi đứng dậy mặc quần áo, đi xem là thằng cha đáng ghét nào quấy nhiễu giấc mơ đẹp của mình.

Phạm Văn Phong vừa mở cửa thì thấy là thím Lưu ở sát vách.

"Thím Lưu, có chuyện gì thế, mới sáng sớm mà đã không cho người ta ngủ yên rồi."

"Ôi trời, còn sáng sớm gì nữa, đã giữa trưa rồi đấy.

Thôi, đừng nói nữa, mau dậy đi, trưởng thôn mới tới muốn mở cuộc họp, bảo tất cả người dân trong thôn đều phải đến, cậu cũng nhanh đến đi, ở hội trường đấy."

Thím Lưu nói xong không ở lại mà xoay người đi thông báo cho những người dân trong thôn khác.

"Chuyện gì vậy chứ, có thể để cho người ta yên không thế!" Phạm Văn Phong bĩu môi bất mãn nói, gần đây anh có nghe nói loáng thoáng về chuyện thôn muốn đổi trưởng thôn, không ngờ trưởng thôn mới lại kiêu ngạo như thế, vừa tới đã muốn mở cuộc họp.

Lúc đi vào hội trường, người dân trong thôn đã đến rất đông, thì thầm bàn luận sôi nổi, rất náo nhiệt, Phạm Văn Phong tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Chưa ngồi được bao lâu thì trưởng thôn mới đi vào, một thiếu nữ tràn ngập sức sống của tuổi trẻ đi lên đài cao trong hội trường.

Nhìn thấy trưởng thôn mới thì Phạm Văn Phong lập tức không còn chút khó chịu nào, anh không ngờ rằng trưởng thôn mới không chỉ trẻ tuổi mà còn xinh đẹp như vậy!

Nữ trưởng thôn ở trên đài cao có mái tóc dài đen nhánh buộc đuôi ngựa đơn giản, mặc một cái áo thun màu trắng, phía dưới mặc một cái quần jean bó sát người, hai đầu gối ở giữa hai [email protected] nhỏ dài thẳng tắp chụm lại không có khe hở, đi một đôi giày cao gót màu đen, ngũ quan tinh xảo như búp bê, đặc biệt là khí chất trên người cô hoàn toàn khác với phụ nữ trong thôn, tràn đầy hơi thở tự tin, tỏa sáng của tuổi trẻ.

Phạm Văn Phong ngồi ở dưới nhìn đến mê mẩn, anh chưa từng nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy, đặc biệt là cái eo thon nhỏ, dáng người quyến rũ kia.

"Chào mọi người, tôi là Lý Thi Vân, là trưởng thôn mới..."

Sau khi nữ trưởng thôn xinh đẹp kia lên đài thì bắt đầu tự giới thiệu, giọng nói rất êm tai, cứ như âm thanh của tự nhiên vậy.

Phạm Văn Phong ở dưới đài lại không thể tập trung lắng nghe cô đang nói gì được, anh phát hiện từ khi có được Thần Nông quyết thì các giác quan của anh đã nhạy lên không ít, anh có thể nhìn thấy Lý Thi Vân ở phía xa xa rất rõ ràng, thậm chí có thể mơ hồ nhìn xuyên qua quần áo, thấy được nội y màu trắng bên trong cô!

Ở trước mặt mọi người nhìn lén nội y của nữ trưởng thôn, chuyện này làm anh cảm thấy máu trong người mình đang nóng lên.

"Lần này có thể đảm nhiệm chức trưởng thôn của thôn chúng ta, tôi hi vọng có thể dẫn dắt mọi người làm giàu..."

Lý Thi Vân đang mạnh mẽ hăng trí nói, vừa nói vừa đi xuống đài, đến bên cạnh người những người dân trong thôn kia, trùng hợp dừng bên cạnh Phạm Văn Phong.

Đứng bên cạnh Phạm Văn Phong, anh đã ngửi được một mùi thơm vô cùng dễ chịu, nghiêng đầu nhìn lại, bờ m ông được quần jean ôm sát lại kia đang gần ngay trước mắt khiến máu nóng trong người Phạm Văn Phong dâng lên, nhẫn nhịn cảm giác xúc động muốn đưa tay đến xoa bóp, lại nhìn lên trên, dáng người hoàn mỹ khiến trong lòng Phạm Văn Phong hơi xúc động, anh không khỏi thầm nghĩ, nếu sau này cưới về làm vợ thì không biết sẽ hạnh phúc nhường nào.

Lý Thi Vân nói rất lâu nhưng Phạm Văn Phong lại không nghe được chữ nào, toàn bộ quá trình đều nhìn chằm chằm lên người Lý Thi Vân, cứ như muốn dùng ánh mắt ăn tươi nuốt sống người phụ nữ xinh đẹp động lòng người này vậy.

Sau khi nói hơn một giờ, cuộc họp kết thúc, người dân trong thôn từ từ rời khỏi, anh ngây ngẩn nhìn Lý Thi Vân rời khỏi hội trường, sau đó cũng trở về phòng khám bệnh của mình.

Ăn cơm trưa xong, Phạm Văn Phong tựa lưng ở sau quầy cho tiêu thức ăn, tiếng “kẹt kẹt” vang lên, cửa phòng khám bệnh lại bị mở ra, một làn gió thơm lập tức truyền đến, ngửi thấy mùi thơm này, Phạm Văn Phong lập tức biết người tới là ai, ngước mắt nhìn lên, quả nhiên người đứng ở cửa là nữ trưởng thôn mới - Lý Thi Vân.

Khi nhìn thấy Lý Thi Vân, Phạm Văn Phong vội vàng thu hồi dáng vẻ cà lơ phất phơ của mình, chỉnh sửa lại quần áo rồi đi đến trước mặt Lý Thi Vân.

"Là trưởng thôn Lý à, có chuyện gì sao?"

"Tôi tới để hỏi thăm tình hình người dân trong thôn, nghe nói anh là bác sĩ duy nhất trong thôn đúng không? Sao anh lại còn trẻ như vậy chứ?" Lý Thi Vân nhìn thoáng qua Phạm Văn Phong thì hơi ngạc nhiên vì tuổi của anh, trong ấn tượng của cô, có thể được xưng là bác sĩ thì tuổi tác chắc chắn không còn trẻ, sao có thể là người giống như Phạm Văn Phong chứ, nhìn qua chỉ mới hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi.

"Anh thật sự là bác sĩ à, sao anh lại còn trẻ như vậy chứ?" Quả thật Lý Thi Vân vẫn còn có chút không thể tin mà nghi ngờ nói.

Phạm Văn Phong nghe vậy lại cười nói: "Trưởng thôn Lý cứ nói đùa, cô còn trẻ như vậy mà đã làm trưởng thôn thì sao tôi lại không thể còn trẻ đã làm bác sĩ?"

Lý Thi Vân nghe vậy thì sững sờ rồi có chút buồn bực, cô rất muốn phản bác nói chẳng lẽ một bác sĩ ở thôn nhỏ như anh còn có bối cảnh gia đình gì đặc biệt sao, nhưng mấy lời thế này cô lại không thể nói ra miệng, chỉ có thể âm thầm ngậm bồ hòn làm ngọt.

Phạm Văn Phong thấy Lý Thi Vân không nói gì, đang muốn hỏi cô còn chuyện gì không lại nhìn thấy đôi lông mày Lý Thi Vân nhíu lại, vẻ mặt có vẻ đau đớn, trán bắt đầu đổ mồ hôi, lảo đảo ngã sang một bên, tay cũng có chút run rẩy, lục lọi cái gì ở trên người.

"Trưởng thôn Lý, cô bị sao vậy?" Nhìn thấy tình huống này, Phạm Văn Phong vội vàng đỡ Lý Thi Vân hỏi.

"...!Thuốc...!thuốc...!nguy rồi!"

Lý Thi Vân vừa che ngực, vừa sờ cái túi trên người, tìm một lúc lâu mới nhớ ra cô để thuốc ở trên xe, còn chưa lấy xuống, nhớ tới đó, trái tim Lý Thi Vân hơi nguội lạnh, nếu không có thuốc đó thì bệnh trong người mình không thể nào áp chế lại được.

Từ nhỏ Lý Thi Vân đã bị một loại bệnh lạ, tìm danh y khắp nơi đều không có cách nào trị tận gốc, chỉ có thể dùng thuốc trì hoãn bệnh tình mà thôi.

Nhìn thấy hành động tìm thuốc của Lý Thi Vân, Phạm Văn Phong vội vàng bắt lấy tay của cô để xem mạch, lại nhìn dưới cái cổ trắng như tuyết lộ ra của cô, quả nhiên có những sợi tơ màu trắng nổi tên, Phạm Văn Phong lập tức xác định Lý Thi Vân bị mắc chứng hàn!

Loại bệnh này cực kỳ hiếm thấy, lúc phát bệnh thì thân thể sẽ cực kì suy yếu, mà cả người lại vô cùng lạnh lẽo, triệu chứng rõ rệt nhất là ở bụng sẽ có những sợi tơ màu trắng, những sợi tơ nhỏ bé màu trắng kia sẽ quấn quanh toàn thân, cuối cùng tập trung lại ở ngực.

Mà khi những sợi tơ màu trắng lan tràn đến ngực là lúc sự sống của Lý Thi Vân chấm dứt!.