Tiểu Thiếu Gia Dựa Vào Mỹ Mạo Hoành Hành Toàn Hệ Thống

Chương 19: Bá tổng hai nhân cách x chim hoàng yến nhỏ xinh đẹp 20

Tác giả: Toàn Cơ Phu Nhân

Edit: Gấu Trắng

____________________20

Nhìn vào bóng dáng đang dựa trên lan can gỗ đỏ khắc hoa của ao cá, Lý Hoành Phóng giận sôi máu, ngón tay phát ra tiếng răng rắc.

Tên Khương Lạc Lạc phiền phức này, hắn ta nhất định phải gây rắc rối cho cậu, cho cậu biết thiếu gia nhỏ Bạch Đường là người mà hắn ta đặt ở đầu quả tim, không phải là người dễ dàng bị bắt nạt như vậy!

Thân thể yếu đuối mong manh này, chỉ cần một cú đấm sẽ khiến cậu rơi vào trong ao, làm cậu không thể đứng dậy được!

Tốt nhất là có thể khóc đến một phen nước mắt nước mũi trào ra mà cầu xin tha thứ, đồng thời hứa rằng sẽ không bao giờ làm phiền Đường Đường nhà bọn họ nữa!

Lý Hoành Phóng mang lửa giận đầy mình tới gần, gầm lên: “Cậu chính là Khương Lạc Lạc?”

Khương Lạc Lạc nghe được tiếng nói quay nửa mặt qua, nụ cười bên môi vẫn chưa biến mất, tò mò mà nhìn về người đàn ông phía sau.

Lý Hoành Phóng mang theo vẻ mặt tức giận giật mình, trong mắt lóe lên một tia kinh diễm.

Thiếu niên mặc vest màu trắng nghiêng người dựa vào lan can gỗ đỏ, một bàn tay cầm chén sứ nhỏ màu trắng có hoa văn chỉ vàng quấn quanh, ngón tay mảnh khảnh đặt trên miệng chén, tựa hồ có thể thấy được ngón tay ngọc xanh biếc*.

*raw 青葱玉指隐约可见

Vẻ ngoài tinh xảo còn có chút non nớt, đôi mắt hạnh nhắm hờ lại đuôi mắt cong lộ chút màu đỏ mờ mờ, khóe mắt và đuôi lông mày đều quyến rũ, đã mơ hồ có thể thấy được vẻ đẹp tuyệt sắc trong tương lai.

Cậu chỉ đứng trong vườn hoa hồng lúc hoàng hôn, trong làn gió chiều dịu nhẹ, cùng khúc nhạc du dương lơ lửng trong không khí, tất cả vẻ đẹp này đều trở thành nền cho cậu.

Như là hoàng tử nhỏ thật sự trong truyện cổ tích.

Trong lòng Lý Hoành Phóng hiện lên một tia ngượng ngùng, âm thầm tức giận vì sự thô lỗ vừa rồi của bản thân.

Hắn ta còn tưởng rằng Khương Lạc Lạc là tên xấu xí hay gây rối, tại sao……

Tại sao không ai nói cho hắn ta, đối phương trông như thế này……

Nếu Bạch Đường ăn diện lộng lẫy đứng cạnh cậu, thì nhất định sẽ bị lu mờ

Nhận ra được mình suy nghĩ cái gì, Lý Hoành Phóng mau chóng véo lòng bàn tay, để bản thân tỉnh táo lại, không thể thấy sắc nảy lòng tham lâm trận phản chiến.

“Anh tìm tôi?”

Giọng nói của thiếu niên mềm mại, êm tai đến khó tả.

Lý Hoành Phóng nhìn cậu, mở miệng th ở dốc, chưa kịp nói gì thì đã đỏ mặt.

Hắn ta lắp bắp một lúc, rốt cuộc thì cũng không thể phát ra khí thế hung dữ nữa: “Tôi, tôi muốn hỏi……”

Khương Lạc Lạc “À” một tiếng, quay đầu đi, tiếp tục cho cá ăn.

Nhìn bóng hình bên ao cá, Lý Hoành Phóng gãi gãi đầu, đi qua theo, tìm vị trí cách Khương Lạc Lạc không xa, đứng cùng bên với cậu.

Bị ánh mắt đối phương nhìn chằm chằm đến rợn người, Khương Lạc Lạc ném thức ăn cá trong tay xuống, giương mắt nhìn lại đối phương.

Không ngờ, trong một khắc hai ánh mắt chạm nhau, người nọ lại như bị bỏng, hoảng loạn chuyển ánh mắt nhìn đàn cá trong ao.

Nhưng tai hắn ta quá đỏ, đỏ tới vùng da cổ đầy hình xăm dưới cổ áo.

Khương Lạc Lạc: “……”

Đối phương không nói lời nào, cậu cũng lười đến hỏi, Khương Lạc Lạc đang muốn xoay người rời đi, thì thiếu niên có vẻ có khí chất vô cùng thân thiện cuối cùng cũng mở miệng: “ Cậu chờ một chút!”

Khương Lạc Lạc quay đầu.

“Cậu…… cậu không nên đi ra ngoài một mình, Phó Đình Xuyên không ở đây, những người đó sẽ nhìn người lên món*, bọn họ chắc chắn sẽ chèn ép và bắt nạt cậu!”

*看人下菜碟 /kàn rén xià cài dié/: Phương ngữ miền Bắc, có nghĩa là tuỳ theo khách đến nhà là ai mà mang những món ăn khác nhau để đãi khách, ý chỉ việc phân biệt đối xử. Nguồn gốc: Chương 60 cuốn “Hồng Lâu Mộng” của Tào Tuyết Cần đời nhà Thanh

Khương Lạc Lạc hỏi lại: “Vậy anh cũng lại đây chèn ép và bắt nạt tôi?”

Người nọ mặt càng đỏ hơn, như là không thể nói dối, nghẹn nửa ngày mới nói ra một câu: “Tôi tên Lý Hoành Phóng.”

Khương Lạc Lạc “À” một tiếng, lặp lại tên của hắn ta: “Lý Hoành Phóng.”

Giọng nói cậu vốn là mềm mại, hiện giờ ngẫm lại từng chữ, lỗ tai Lý Hoành Phóng càng thêm lưu luyến nhu tình.

Mặt Lý Hoành Phóng lại đỏ thêm.

Cậu thật sự rất đẹp, nói chuyện lại rất dễ nghe.

Sao cậu lại có thể chọc Bạch Đường không vui, chắc chắn là hôm nay Bạch Đường vốn dĩ không vui, hầu gái trong nhà hiểu lầm mới đổ lỗi lên người cậu.

Nghe nói cậu là bạn trai của Phó Đình Xuyên.

Lý Hoành Phóng trong lòng tiếc hận.

Nếu bản thân có thể biết cậu sớm một chút thì tốt rồi.

“Cậu có thể chờ Phó Đình Xuyên trở về, hắn sẽ bảo vệ cậu.”

Như sợ dọa cậu, Lý Hoành Phóng nhẹ giọng đề nghị.

Khương Lạc Lạc cau mày, có chút khó hiểu.

Lý Hoành Phóng này, mấy ngày trước lúc hệ thống còn chưa mất kết nối đã nói với cậu.

Hắn ta là hộ hoa sứ giả trung thành nhất của là Bạch Đường và còn là một tên côn đồ, nhà hắn ta lập nghiệp từ bất động sản, từ đời cha chú đến đây đều không có văn hóa, nhưng có rất nhiều tiền và của cải.

Cho nên đôi khi sẽ bị một số người thanh quý**trong vòng để ý và bị người ta xem thường.

Theo phân tích của hệ thống, có lẽ gia thế tốt và thành tựu văn hóa của Bạch gia là một trong những điều mà Lý gia chú ý.

Bản thân Lý Hoành Phóng lúc đi học là một kẻ kém cỏi ngu dốt, không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày ở cùng mấy tên lưu manh, sau này khi gia đình giàu có, hắn ta cũng không thể hòa nhập vào vòng thượng lưu, nên hắn ta tự lập đội bóng rổ và chơi game khắp nơi.

Hôm nay cậu thấy hắn ta mặc bộ vest bình thườngmột, bên trong mặc cái sơ mi trắng, trông không giống tên côn đồ vô lại như hệ thống nói.

“Này —— cẩn thận!”

Khương Lạc Lạc chưa kịp phản ứng lại đây, Lý Hoành Phóng đột nhiên kéo cậu lại.

Vòi phun nước trong vườn bỗng nhiên xoay tròn, lúc này đang hướng về phía đông, với tốc độ của nó chỉ trong hai giây sẽ xoay một vòng, sau đó xối cậu thành con gà rớt vào nồi canh.

“Đừng nhúc nhích!”

Lý Hoành Phóng đẩy cậu lui ra sau một bước, lại nhanh nhẹn mà cởi áo khoác, quấn người Khương Lạc Lạc lại, còn bản thân chắn trước người Khương Lạc Lạc.

Lúc này, tia nước hình quạt cột bay lại, tưới ướt cả người Lý Hoành Phóng cùng với bộ đồ trước mặt. ngôn tình ngược

“Được rồi!”

Nhìn tất cả vệt nước đều bị chắn bên ngoài, Lý Hoành Phóng nhẹ nhàng thở ra, dùng hai tay cởi chiếc áo khoác vest đang quấn trên người Khương Lạc Lạc, không kip cảnh giác mà đối mặt với khuôn mặt quá đỗi thanh tú.

Mặt Lý Hoành Phóng lại đỏ lần nữa, đối phương nhìn hắn ta một cái, sau đó bật cười.

Lý Hoành Phóng cúi đầu nhìn bản thân một cái, lập tức hiểu vì sao đối phương cười, vội vàng tròng áo khoác lên người.

Khương Lạc Lạc thức thời mà không nhìn bộ dáng chật vật của hắn ta: “Cảm ơn anh nha, Lý Hoành Phóng.”

Cậu mím môi, không cho mình cười ra tiếng.

Lý Hoành Phóng này thật sự rất buồn cười, ai có thể ngờ rằng hắn ta lại mặc chiếc áo sơ mi không tay bên dưới bộ vest trang trọng!

Tay áo sơ mi ngắn tới bả vai, cơ bắp cường tráng trên cánh tay phồng cao lên, một con Thanh Long nhỏ vô cùng đáng thương chỉ lộ nửa cái đuôi trên cánh tay trong áo sơ mi không tay của hắn ta, làm cậu có cảm giác kì lạ và đáng yêu.

Lý Hoành Phóng vừa xấu hổ vừa hối hận, nếu biết hôm nay sẽ gặp được Khương Lạc Lạc, thì hắn ta sẽ không mặc cái áo sơ mi này ra ngoài!

Ngày thường thì không sao, nhưng khi đối mặt với Khương Lạc Lạc, hắn ta chỉ cảm thấy ngượng ngùng.

Cảm thấy……

Cảm thấy bản thân mình phải nghiêm túc và đàng hoàng hơn!

Khương Lạc Lạc nhịn cười, quay mặt qua chỗ khác không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Hoành Phóng, lặp lại một lần nữa: “Cảm ơn anh nha, nếu không thì người ướt sũng chính là tôi.”

“Đúng rồi, anh có mang quần áo dự phòng không? Nếu không thì tôi gọi điện thoại cho tài xế nói hắn mang lại đây một bộ quần áo?”

__________

**thanh quý 清贵: Ở Trung Quốc cổ đại, những người sinh ra trong gia đình của những người cai trị cấp cao nhất, chẳng hạn như hoàng đế hay hoàng tử, đều được mệnh danh là “giàu có”.

Nói cách khác, vận mệnh của phú quý, danh dự là: có tiền tài, quyền lực, đạo đức chưa hẳn là cao quý, sẽ đồng lõa;

tuy nhiên, “qing” có nghĩa là nghèo khó, đồng thời cũng là từ trái nghĩa của giàu sang. Vì thế: không có tiền bạc, quyền lực, đạo đức cao đẹp và không theo kịp người khác.

Trong tiếng Trung hiện đại, ngoài hàm ý tích cực như tính cách đạo đức cao đẹp, “qinggui” còn có hàm ý xúc phạm như đạo đức giả, giả vờ, vì vậy từ này không còn được sử dụng phổ biến trong tiếng Trung hiện đại vì dễ gây hiểu nhầm.