Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan  

Dư Lộ im lặng, giống như không biết giải thích như thế nào với Thôi Tiến Trung, nhưng người hỏi là Tiêu Duệ, cô không thể tùy tiện ứng phó cho qua được.

Cô nghĩ đến lời mình nói với Minh Nguyệt trước đó, suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Tuy ta vẫn luôn ở trong cung nhưng cũng biết rằng nha hoàn theo chủ mẫu xuất giá rất có thể đều làm thiếp thất của nam chủ nhân. Lần trước ngươi đi xa nhà, Vương phi cho Minh Nguyệt đi theo ngươi cũng là vì có ý này."

Tiêu Duệ cũng biết Lâm Thục cho Minh Nguyệt đi ra ngoài cùng hắn là vì gì, chỉ là hắn không có ý đó, thấy Minh Nguyệt cũng vậy, hắn vẫn luôn không để chuyện này trong lòng.

Nhưng không ngờ Lâm Thục lại to gan như vậy, lúc này lại dám bỏ thuốc cho hắn!

Dư Lộ tiếp tục nói: "Dọc đường đi ta và Minh Nguyệt cũng có cảm tình, thấy nàng ấy thực sự không muốn, ta đồng ý cho nàng ấy theo ta đến Tầm Phương viện. Hôm nay, đầu tiên là nàng ấy bị gọi đi, sau lại Vương phi phái người bắt buộc mời ngươi qua, cho nên... ta thấy nghi ngờ."

Dư Lộ nói, không tự chủ liền giả vờ cẩn thận hỏi: "Gia, có phải ta làm sai rồi không, nếu không thì ngươi phạt ta đi." Lúc nãy, khi cô thúc giục Tiêu Duệ đi còn nói không dám đắc tội Vương phi, giờ lại suýt nữa thì đánh nhau với Vương phi.

Tiêu Duệ cũng lập tức nghĩ đến việc này, thấy diễn xuất vụng về của Dư Lộ, đáy mắt hắn mang theo chút hứng thú, nháy mắt hỏi: "Ngươi thật lòng sao?"

Dư Lộ gật đầu, nhưng trong lòng thì nói thầm: Đúng là muốn trừng phạt cô sao, không phải cô đã làm chuyện tốt rồi sao?

Tiêu Duệ hừ lạnh, "Được lắm, phạt ngươi làm giải dược cho gia được không?"

Hắn vừa dứt lời đã đưa tay kéo Dư Lộ vào thùng nước tắm.

"Tùm" một tiếng, bọt nước văng tung tóe.

Dư Lộ sợ, lập tức hốt hoảng ôm lấy Tiêu Duệ. Tuy trên ngoài Tiêu Duệ còn lớp áo trong nhưng bởi vì ướt nên dính sát vào người, Dư Lộ vừa ôm liền định buông ra ngay.

Tiêu Duệ vòng hai tay lại, khép chặt, ép Dư Lộ đối diện với hắn, "Làm sao, ngươi không muốn?"

Đương nhiên là không muốn làm giải dược. Nhưng mấy chuyện khác, Dư Lộ lại không biết. Hắn lừa mình, nói là không có Bạch nguyệt quang, đây là sự thật. Nhưng hắn lại thà chịu đựng chứ không muốn đụng Minh Nguyệt...

Hai mắt Dư Lộ rủ xuống, nói: "Gia, ta có thể hỏi ngươi một việc không?"

Tiêu Duệ nhìn cô, ừ một tiếng.

"Vì sao gia không chạm Minh Nguyệt?" Dư Lộ hỏi.

Trong truyện có viết Minh Nguyệt là không muốn thật. Từ lúc bắt đầu đến lúc bị bỏ thuốc, nàng vẫn luôn phản kháng. Thậm chí lúc đã bị bỏ thuốc rồi đưa đến chỗ Tiêu Duệ, nàng còn từng nghĩ cắn lưỡi tự sát. Nhưng còn Tiêu Duệ, tuy trong truyện viết rằng sau đó hắn có phạt Lâm Thục nhưng cũng không thấy hắn có chút mâu thuẫn nào.

Đặc biệt là, trong sách viết Lâm Thục không bỏ thuốc cho hắn, chỉ đưa hắn chút rượu để uống. Hôm nay hắn không chỉ uống rượu mà còn bị bỏ thuốc, dưới tình huống thân thể khó chịu như vậy, sao hắn lại không hề đụng Minh Nguyệt vậy?

Nếu không có Tiểu Lộ Nhi, hôm nay hắn sẽ thuận theo tình huống, thu dùng Minh Nguyệt. Nam nhân thu dùng một cái nha hoàn vốn là chuyện thường, tội gì hắn phải tự hại mình. Nhưng có Tiểu Lộ Nhi rồi, biết nàng để ý chuyện gì nhất, hắn làm sao biết rõ mà còn cố tình phạm sai được.

Hơn nữa, bây giờ trong lòng trong mắt hắn đều là hình bóng của Tiểu Lộ Nhi, dù nữ nhân khác có tốt đến mấy thì cũng không lọt vào mắt hắn được.

Tiêu Duệ im lặng một lát, nghĩ đến lúc trước mình mượn rượu để biểu lộ cõi lòng, lúc này mà giả bộ thì có chút giống như giấu đầu hở đuôi, liền mở miệng nói: "Bởi vì ngươi."

Dư Lộ thì thào nói tiếp: "Bởi vì ta?"

Khó nhất là lời mở đầu, đã nói được lời mở đầu, những lời sau không khó nữa. Tiêu Duệ tiếp tục nói: "Đúng thế, là bởi vì ngươi."

"Bởi vì gia biết, Tiểu Lộ Nhi của gia là một bình dấm chua nhỏ. Nếu như gia chạm nữ nhân khác, chỉ sợ Tiểu Lộ Nhi của gia sẽ không bao giờ để ý đến gia nữa. Gia không có ngu như vậy đâu." Tuy ngữ khí của Tiêu Duệ như là đang trêu chọc nhưng mặt hắn lại rất nghiêm túc.

Dư Lộ khẽ run, vốn đây là vấn đề cô mở đầu, nhưng giờ Tiêu Duệ trả lời như vậy, cô không biết nên nói gì nữa.

Nhất là, nhìn Tiêu Duệ nghiêm túc nói như vậy, cô cảm thấy tim mình như nổi trống, khuôn mặt cũng đỏ lên, khiến cô không dám nhìn hắn.

Tiêu Duệ chợt đẩy cô ra một ít, "Bởi vì ngươi, mặc kệ nữ nhân khác xinh đẹp thế nào nào, vóc người nóng bỏng đến đâu, gia cũng không muốn. Gia chỉ muốn ngươi, cũng chỉ muốn ngươi mà thôi."

Mặc dù biết không nên, nhưng Dư Lộ vẫn không nhịn được hỏi hắn: "Ý của gia là, từ nay về sau cũng chỉ muốn một mình ta thôi sao?"

Tiêu Duệ gật đầu không chút do dự.

Dư Lộ lại nói: "Gia thích ta như vậy sao? Chỉ thích ta thôi sao? Thích vì con người thật của ta chứ không phải vì ta giống như người khác?"

Tiêu Duệ hơi hơi nhíu mày, không hiểu sao Dư Lộ lại nhắc tới chuyện này, thế nhưng đúng là hắn không có ý tưởng kia với biểu tỷ Ngu Văn, nên hắn vẫn gật đầu ngay lập tức.

"Đúng vậy, chỉ thích ngươi, thích vì con người thật của ngươi." Tiêu Duệ nói, thẳng thắn nói ra: "Ngươi chờ gia một lát, bên Tạ thị và Đào thị, đợi gia xử trí Lâm Thục xong rồi cho người đưa hai nàng ra khỏi phủ ngay. Sau này... gia chỉ có mỗi mình ngươi thôi."

Chỉ có mỗi mình cô sao?

Tiêu Duệ có biết, lời của hắn đại biểu cho cái gì không?

Lòng Dư Lộ tràn đầy cảm động, bởi vì hiểu hành động và ý tưởng của nam nhân thời đại này nên cô càng cảm động hơn. Nhưng mà, cô vẫn không tin tưởng lắm, cho tới nay cô vẫn không trả giá gì cho Tiêu Duệ, tại sao Tiêu Duệ lại thích cô nhiều hơn so với thích Minh Nguyệt như trong truyện thế?

Hơn nữa, về Bạch nguyệt quang trong lòng hắn, hắn còn đang lừa cô.

Tuy cũng có thể là hắn sợ cô nghĩ nhiều cho nên mới không nói cho cô biết, nhưng trong tình cảm nếu không thể thẳng thắn với nhau thì nói gì đến lâu dài.

Nhưng bảo cô hỏi tiếp, cô lại cảm thấy, Tiêu Duệ đã làm đến mức độ này rồi, cô hỏi lại thì không đơn giản là giết phong cảnh nữa.

Điều ấy tương đương với cầm một con dao, dùng mũi dao khoét lên trái tim mà người ta đã nâng trên tay mang đến cho mình.

Dư Lộ ngừng hỏi lòng, xem như tiếp nhận thành ý của Tiêu Duệ. Làm sao đây, lòng đã cảm động, trái tim đã dao động, dù lý trí có kiên định thế nào đi nữa thì cũng không khống chế được con tim.

Nhưng mà, nếu lời Tiêu Duệ là thật, Tạ Linh Tuệ, Đào Xảo Tiên, thậm chí là Lâm Thục, các nàng ấy đều là nữ nhân đáng thương, các nàng sẽ ra sao đây?

Dư Lộ biết cô nên chỉ lo lắng cho bản thân, nhưng cô cũng không muốn bởi vì mình mà khiến người khác gặp khó khăn. Cô nghĩ đến cách làm của Minh Nguyệt trong truyện, cũng muốn cho các nàng ấy... một sự lựa chọn khác.

Cô hỏi Tiêu Duệ: "Gia định làm gì?"

Thật ra câu hỏi này của Dư Lộ có hơi quá, nhưng hôm nay Tiêu Duệ rốt cuộc cũng thấy thái độ của Dư Lộ có khác đi, câu hỏi như vậy càng giống như mang theo ý bằng lòng giảng hòa với hắn, hắn lại đi chú ý thứ khác làm gì.

"Phái Tạ thị và Đào thị ra khỏi phủ, còn Lâm Thục..." Nhắc đến Lâm Thục, giọng Tiêu Duệ lập tức lạnh đi, "Nàng to gan lớn mật như vậy, gia phải đi hỏi Định Quốc Công xem ông ta dạy con gái như thế nào! Con gái tốt phủ Định Quốc Công của ông ta dạy ra, ta Tiêu Duệ không dám muốn, cũng không muốn nổi! Hôm nay nàng ta dám cho gia uống xuân dược, biết đâu hôm sau nàng ta sẽ bỏ thuốc độc cho gia uống!"

Tiêu Duệ đột nhiên mặt lạnh khiến Dư Lộ giật mình, thế nhưng cách hắn đối phó với Lâm Thục, cô cũng không tiện xen miệng.

Chỉ còn Tạ Linh Tuệ và Đào Xảo Tiên, không chỉ với những gì cô thấy sau khi đến phủ hay vì cách trong truyện giới thiệu về hai người, các nàng đều không phải phần tử xấu gì. Nếu trực tiếp bị đuổi ra khỏi phủ, ở thời đại này, dáng dấp hai người lại không tệ, nhất là Tạ Linh Tuệ, ai biết các nàng sẽ gặp phải chuyện gì chứ?

Dư Lộ có chút bồn chồn, muốn nói lại thôi.

Tiêu Duệ thích Dư Lộ hoạt bát, gan lớn như trước kia, hắn cầm tay Dư Lộ, nói: "Ngươi có lời gì thì cứ việc nói thẳng, gia đều đã làm vậy rồi, ngươi còn có gì không dám."

Hắn làm bộ như bị tủi thân, Dư Lộ không khỏi cảm thấy thoải mái hơn, nói: "Về Tạ Linh Tuệ và Đào Xảo Tiên, hay là gia hỏi ý của các nàng trước xem sao, xem các nàng ấy ai muốn xuất phủ, ai muốn ở lại trong phủ hay đi thôn trang ở, hoặc là..." Cô cẩn thận nhìn Tiêu Duệ, đánh bạo nói: "Hoặc là, nhìn xem có... người tốt nào nguyện ý cưới các nàng mà các nàng ấy cũng muốn gả không."

Tiêu Duệ trừng mắt, "Không phải ngươi cũng có ý đó đi?"

Trước đây cô muốn đi với Trần Chiêu hoàn toàn là vì có ý đó thật, nhưng Dư Lộ nào dám thừa nhận, cô lập tức lắc đầu như trống bỏi.

Tiêu Duệ hừ lạnh, không để ý đến cô nữa, suy nghĩ một lát, đồng ý cách xử trí với Tạ thị và Đào thị.

Hai người ngồi trong thùng tắm cũng khá lâu, nước đã lạnh. Nhưng hai người lại ngồi sát như vậy, coi như dược tính trên người người Tiêu Duệ đã qua, nhưng thân là nam nhân, bản năng khiến hơi thở của hắn gấp gáp hơn.

Hắn dứt khoát ôm chặt lấy Dư Lộ, bụng dưới đỉnh đỉnh lên phía trước.

Toàn thân Dư Lộ cứng đờ, vội hỏi: "Nước lạnh rồi, ta đi gọi người đổi nước để xối lại." Nước ngâm này cũng không phải nước bình thường mà là nước thuốc.

Dù Tiêu Duệ có ý đó nhưng cũng không muốn tùy tiện muốn Dư Lộ như vậy. Tuy giờ nàng ấy đã tốt hơn chút nhưng vẫn còn kém xa lắc bộ dáng châu tròn ngọc sáng lúc trước, nếu hắn làm nhiều lần thì sẽ không chịu nổi.

Hắn gật đầu, bế Dư Lộ ra ngoài. Hắn vốn muốn tự mình đi phân phó, nhưng dưới thân còn như vậy, cũng không thể đi ra ngoài được.

Dư Lộ ra ngoài, lấy cái áo ngoài sạch sẽ phủ thêm mới gọi người đổi nước. Mà thừa lúc này, cô vội vàng đổi xiêm y sạch, đến khi Tiêu Duệ ở bên trong gọi cô vô vào tắm cùng, cô không chịu đi vô.

"Gia, ta đi xem Minh Nguyệt được không? Ta lo lắng." Cô chỉ đứng ở cửa tịnh phòng, vén mành lên lộ ra cái đầu.

Tuy là câu hỏi nhưng thái độ của cô lại là đương nhiên. Tiêu Duệ cảm thấy mình trúng độc của Dư Lộ không nhẹ, chỉ thích bộ dạng không khách khí với hắn của cô, đành phải bất đắc dĩ gật đầu.

Tuy Dư Lộ lo lắng cho Minh Nguyệt nhưng sau khi nói chuyện với Tiêu Duệ xong, tâm trạng cô đúng là cũng thay đổi rất nhiều. Cô cười với Tiêu Duệ một cái thật tươi, đi ra ngoài, sau lại vòng trở về, vén mành lên thổi cho Tiêu Duệ hai nụ hôn gió rồi mới chạy đi.

Tiêu Duệ sửng sốt hồi lâu mới hiểu đó là gì, nhất thời hơi đỏ mặt, cười mắng một câu, "Nữ nhân này!"

Tình huống của Minh Nguyệt không tốt lắm. Bởi vì mất máu quá nhiều, dù cho đã bôi thuốc và băng bó kỹ, thậm chí cố ép nàng uống một ít nước thuốc nhưng nàng vẫn còn hôn mê.

Nhìn Minh Nguyệt như vậy, Dư Lộ nhịn không được cảm thấy Lâm Thục quá độc ác, trong lòng không khỏi nghĩ, nàng ấy đang ép Minh Nguyệt đi lên đường chết đây mà.

"Đại phu nói thế nào?" Dư Lộ hỏi Anh Đào vẫn luôn một mực chăm sóc cho Minh Nguyệt.

Anh Đào nói: "Đại phu bảo nếu sáng mai Minh Nguyệt có thể tỉnh lại thì không sao."

Thạch Lưu chen miệng nói: "Đại phu còn nói, nếu chúng ta cứu trễ một chút nữa thôi là Minh Nguyệt không cứu được nữa rồi." Nghĩ đến đây, ngay cả Thạch Lưu thường ngày không thích Minh Nguyệt cũng thấy có chút sợ.

Một người đang sống sờ sờ, thiếu chút nữa liền biến mất.

Dư Lộ cũng có chút sợ, vội hỏi: "Cho nàng ăn hay uống thuốc gì thế, có cần nhân sâm không, nếu như cần, ta đi nói với Vương gia một tiếng, đi lấy một ít qua đây."

Hương Lê bỗng nói: "Vương gia ngài ấy... có thể đồng ý không?"

Vết thương trên tay Minh Nguyệt là do nàng ấy tự làm, nhưng vết dao ở phần bụng chắc chắn không thể là tự đâm được. Không phải nàng ấy thì chỉ còn có Vương gia, rõ ràng Vương gia cho thấy ngài ấy rất giận Minh Nguyệt như vậy, chẳng lẽ có thể đưa nhân sâm cho một cái nha hoàn ăn không?

Dù là lúc trước cô xin thì cũng có thể, huống chi là bây giờ. Dư Lộ gật đầu, lập tức định đi tìm Tiêu Duệ.

Hương Lê vội vàng gọi cô lại, "Chủ tử, không cần, đại phu cũng không nói cần thứ gì. Nàng ấy chảy nhiều máu, thân thể đang rất yếu ớt, nếu ăn nhân sâm, chỉ sợ bổ quá không tiêu nổi."

Mặc dù kiếp trước Dư Lộ là một ma ốm, nhưng khi đó đều là uống thuốc Tây, cô không hiểu nổi những thứ này. Nghe vậy, cô gật đầu, lại trịnh trọng dặn dò các nàng, "Nếu có cần gì, các ngươi lập tức nói với ta, cho dù thế nào cũng nhất định phải cứu sống Minh Nguyệt."

Ba nha hoàn vội vàng gật đầu.

Dư Lộ ngồi cạnh nửa canh giờ liền quay về. Trên đường về, tâm trạng của cô có chút phức tạp. Mặc dù đã tiếp nhận Tiêu Duệ rồi nhưng vừa chấp nhận xong liền phải tiến hành vận động trên giường, cô thực sự không thể tưởng tượng được.

Nhưng mà, cũng không thể không quay về.

Cũng may, có lẽ Tiêu Duệ mệt mỏi, lúc cô về thì trong phòng đã yên tĩnh. Cô đi đến cửa phòng ngủ nhìn, thấy Tiêu Duệ giống như đang ngủ say, cô liền giống như trộm, lặng lẽ tắm, lặng lẽ thay xiêm y, lặng lẽ lau khô tóc, lặng lẽ vào phòng, lặng lẽ bò lên giường.

Lúc nằm xuống, cô nhịn không được thở phào một cái.

Chỉ là ngay lúc đó, một đôi tay chợt vươn ra kéo lấy cổ tay cô, kéo cô vào ổ chăn, sau đó cô rơi vào một cái ôm ấm áp.

"A." Dư Lộ nhẹ kêu lên.

Tiêu Duệ mở mắt, nương ánh nến mông lung trong phòng để nhìn cô, "Vừa đi là đi lâu như vậy, ngươi triệt để quên gia rồi sao?"

Ánh mắt của hắn rất sáng, nhưng rất dịu dàng, Dư Lộ còn có chút không quen, cúi đầu dựa vào ngực hắn, rầu rĩ nói: "Minh Nguyệt còn chưa tỉnh, đại phu nói, nếu sáng mai còn chưa tỉnh lại, sợ sẽ có nguy hiểm."

Tiêu Duệ ngừng lại, đặt cằm lên đầu cô, nói: "Đừng lo, nàng ấy nhất định sẽ tỉnh lại. Sáng sớm ngày mai gia qua đó chung với ngươi. Nếu còn không tỉnh, gia đi trong cung mời Thái y."

Hình như, Tiêu Duệ thật sự rất tốt với cô...

Dư Lộ thật lâu không lên tiếng, nhưng tay lại không tự chủ được ôm lấy hông của Tiêu Duệ.

Tiêu Duệ cũng ôm chặt cô hơn chút, nhưng không tiến hành bước tiếp theo, chỉ nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi."