Minh Phương cẩn thận đi sau lưng Tiêu Duệ, nhìn thân hình cao lớn trong bóng đêm, trong lòng nhịn không được thấy hồi hộp.

Người ngoài có thể không biết nhưng mấy người thiếp thân hầu hạ Vương phi như các nàng lại biết rõ rằng trong lòng Vương phi có mâu thuẫn với Vương gia, không muốn cho Vương gia gần người. Hôm nay gọi Vương gia tới chỉ vì thể diện và địa vị của nàng trong Vương phủ.

Bây giờ Minh Nguyệt không ở, Vương phi lại không chịu, việc hầu hạ Vương gia tất nhiên sẽ rơi xuống đầu mấy người các nàng. Minh Hà không có ý đó, Minh Tâm không dám tranh giành với nàng, nên tối nay là cơ hội của nàng.

Nàng không khỏi đưa tay sờ khuôn mặt đang nóng. Một nam nhân như vậy, vừa anh tuấn vừa quyền cao chức trọng, nếu hắn có thể sủng hạnh bản thân, dù chỉ là một đêm xuân tiêu, chết cũng đáng giá.

Tiêu Duệ đi vào cửa phòng chính.

Tuy trong lòng Lâm Thục có suy tính khác nhưng vẫn biết là một thê tử thì nên làm gì và không nên làm gì, nên nàng chủ động chào đón với vẻ mặt ôn hòa, nghênh Tiêu Duệ vào phòng trong, thổi trà đưa cho hắn.

Tiêu Duệ nhận trà cầm trong tay, nhíu mày nhìn Lâm Thục, "Chuyện gì?"

Lâm Thục là người có lòng tự trọng rất mạnh, dù tối nay nàng không có ý định làm gì đó với Tiêu Duệ nhưng nàng vẫn gọi người đến, nên khi nghe Tiêu Duệ vừa hỏi vậy, nàng cảm thấy từng cơn xấu hổ xông thẳng lên não.

Nàng im lặng một lát, nhìn thẳng Tiêu Duệ, trong giọng nói mang theo mấy phần chất vấn: "Gia dự định tối nay nghỉ ở Tầm Phương viện sao?"

Đến giờ cơm, nàng ta vội vàng đuổi hắn đi, lại còn có vẻ mặt ghét bỏ, nhưng đến lúc ngủ, nàng lại hùng hồn gọi hắn trở về. Nàng coi hắn là cái gì? Công cụ để nàng giữ thể diện à?

Tiêu Duệ đặt chén trà lên bàn, hỏi ngược lại: "Gia ở nơi nào, cần sự đồng ý của ngươi sao?"

Dù phu thê ở gia đình bình thường cũng không có thê tử dám quản trượng phu buổi tối ngủ ở đâu. Trong bảy tội, đố (đố kỵ) là một trong số đó.

Lâm Thục vừa bị hỏi ngược lại liền hiểu ngay, nhưng bởi vì hiểu, trong lòng lại càng cảm thấy mất mặt và uất ức hơn.

Nàng há miệng, một lúc lâu sau mới nói: "Gia vừa đi liền đi đến tháng Hai, bây giờ đã trở về, cho dù chỉ là giả vờ giả vịt thì cũng nên qua đêm ở phòng thiếp chứ? Nếu không... nếu không thiếp phải để mặt ở đâu? Gia, nếu gia không thích thiếp thì trước đây từ chối cửa hôn sự này cho rồi, hà tất phải cưới thiếp, rồi lại nhục nhã thiếp như vậy. Gia là đang chướng mắt thiếp hay chướng mắt phủ Định Quốc Công?"

Nếu nói lời này với vẻ mặt và giọng nói khác, dù không nói câu cuối cùng thì cũng sẽ khiến người khác thấy đáng thương. Chỉ cần nam nhân còn chút lương tâm, tự nhiên sẽ nghe theo ý của nàng. Nhưng mà Lâm Thục là Đại tiểu thư của phủ Định Quốc Công, không biết giả vờ đáng thương, lại cao ngạo bẩm sinh, nói lời này không giống như tìm sự đồng cảm mà giống như đang uy hiếp hơn.

Tiêu Duệ không tức giận mà có chút buồn cười, hắn hỏi Lâm Thục: "Đây là ý của ngươi hay ý của phủ Định Quốc Công?"

Lâm Thục vẫn không rõ mình nói lời ngu xuẩn. Nàng không muốn lấy lòng Tiêu Duệ, chỉ muốn phần tôn vinh và thể diện của Vương phi, cho nên không muốn động não nghĩ nhiều, trực tiếp nhanh chóng giải quyết, Tiêu Duệ dễ chịu, nàng cũng sẽ tốt hơn.

"Ý của ai mà chẳng giống nhau. Dù Vương gia có sủng ái Tầm Phương viện, việc sủng thiếp diệt thê vẫn không nên làm thì tốt hơn." Lâm Thục lại nói thêm một câu, ý uy hiếp bên ngoài càng đậm hơn.

Tiêu Duệ cười nhẹ, bỗng nói: "Vương phi không muốn sống với gia, vậy sao trước đây không kêu cha ngươi từ chối cửa hôn sự này để không cần đến Vương phủ của gia?"

Lâm Thục bật thốt: "Đây là thánh chỉ tứ hôn, cha thiếp sao dám..." Nói một nửa thì không nói tiếp được nữa. Thánh chỉ tứ hôn, cha nàng không dám cự hôn, Tiêu Duệ tự nhiên cũng không dám.

"Xem ra Vương phi đã hiểu." Tiêu Duệ đứng dậy, không nhìn Lâm Thục bước ra bên ngoài.

Giống như biểu tỷ Ngu Văn năm đó vậy, không muốn phải gả xa đến Mông Cổ nhưng vẫn phải đi. Mà không nói đến hắn, dù Cửu đệ được sủng ái nhất, dù không thích cái vị Hạ gia kia nhưng cũng chưa từng dám kháng hôn.

Phụ hoàng phụ hoàng, lại đầu tiên là hoàng, sau đó mới là phụ.

Thê tử của các Hoàng tử vốn là do Hoàng thượng chỉ hôn, sau khi thành thân có thể sống hòa hợp là tốt nhất, nếu không thể thì cũng chỉ phải nuôi ở nhà, dành cho nàng ấy sự vinh quang của Vương phi.

Minh Phương nhìn bóng lưng đi xa của Tiêu Duệ, vội vã vào phòng, nhưng không ngờ vừa bước vào liền có một chén trà bay tới, trực tiếp đập vào trán nàng, theo sau đó là tiếng mắng xen tiếng khóc của Lâm Thục, "Cút ra ngoài!"

Nàng càng hoảng sợ, vội vàng che trán lui ra.

Trong màn đêm, Tiêu Duệ càng đi càng nhanh, lúc đi ra cửa Chính viện thì chợt ngừng lại, quay đầu nhìn cửa phòng chính.

Mới vừa rồi Thôi Tiến Trung đứng giữ ngoài cửa nên cũng không biết Tiêu Duệ và Lâm Thục nói chuyện gì. Chỉ là thấy sắc mặt Tiêu Duệ không tốt, lão đoán hai người hẳn là tan rã trong không vui nên không dám lên tiếng, cúi đầu thở nhẹ, chỉ hy vọng Tiêu Duệ quên lão mới tốt.

Tiêu Duệ nhìn một lát, không biết nghĩ đến cái gì, thở dài một hơi. Hắn không về thư phòng, lần nữa đi hướng Tầm Phương viện.

Thôi Tiến Trung lau trán một cái, vội vàng đuổi theo.

Đến Tầm Phương viện lại phát hiện cửa sân nhỏ đã đóng lại. Thôi Tiến Trung không dám nhìn mặt Tiêu Duệ, bước lên phía trước đẩy, đúng là đẩy không ra.

Dư chủ tử thích tìm đường chết này, Vương gia lại không nói không trở lại, ngươi đóng cửa sớm như vậy là để làm gì chứ? Thôi Tiến Trung không nhịn được than thở, giơ tay lên định gõ cửa.

Tiêu Duệ lại đột nhiên nói: "Không cần."

Tay Thôi Tiến Trung ngừng lại, quay đầu nhìn Tiêu Duệ, "Không cần? Vậy ngài muốn đi chỗ Tạ chủ tử hay Đào chủ tử?"

Tiêu Duệ khép mắt lại, không khỏi tăng tiếng lên: "Đều không đi, đi thư phòng!"

Tầm Phương viện, Dư Lộ đã tắm rửa thay y phục đang nằm trên giường.

Minh Nguyệt ngồi trên cái ghế nhỏ cạnh mép giường, cầm khăn lau tóc cho Dư Lộ. Động tác của nàng mềm nhẹ, lau một lát rồi mát xa da đầu cho Dư Lộ, thấy Dư Lộ thoải mái hừ nhẹ mới lau tiếp.

Tuy Dư Lộ hết sức thoải mái nhưng vẫn ngượng ngùng nói: "Ta nói không cần rồi mà, tự ta làm cũng được, kêu Hương Lê Thạch Lưu làm cũng được, cô cần gì phải làm vậy chứ."

Với mấy nha hoàn Hương Lê Thạch Lưu, Dư Lộ đã quen các nàng ấy hầu hạ, nhưng với Minh Nguyệt, có lẽ do suy nghĩ nàng ấy là nữ chính, tương lai sẽ là Vương phi nên Dư Lộ không quen, cũng sợ sau này bị "thu nợ" nữa, nên mới không muốn nàng ấy làm nhiều việc vậy.

Minh Nguyệt cười nói: "Ngài không cần nói như vậy. Tóc ngài tốt, vừa đen vừa dày, nhiều tóc như vậy, tự làm mới không dễ. Lại nói, nô tỳ và Hương Lê Thạch Lưu không khác gì nhau, đều là hạ nhân cả, ai làm mà chả giống nhau chứ, chỉ là tay nghề nô tỳ tốt nhất, nô tỳ làm thì ngài mới có thể thoải mái hơn."

Đây cũng là nói thật. Dư Lộ thừa nhận, không đề cập đến tay nghề xoa bóp của nàng, chỉ tính việc động tác nàng mềm nhẹ, không một lần làm đầu cô đau là đã mạnh hơn Hương Lê rồi, còn Thạch Lưu, căn bản không sánh bằng.

Dư Lộ không nói, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh lại. Minh Nguyệt nhịn một lúc lâu, giữa việc cho thấy mình nguyện ý tranh sủng hay cần an ủi Dư Lộ, nàng quyết định chọn điều sau.

"Dư chủ tử, thật ra... ngài cũng đừng đau lòng quá, chắc chắn lòng Vương gia để ý đến ngài nhiều nhất." Nàng nhỏ giọng nói: "Nhưng dù sao cũng là lâu vậy mới về, ngài ấy và Vương phi còn chưa viên phòng, không đi... cũng không tiện."

Dư Lộ mơ màng sắp ngủ, nghe xong lời này bỗng nhiên tỉnh táo lại. Cô thật sự muốn hỏi Minh Nguyệt xem con mắt nào của nàng ấy thấy cô đau lòng, rõ ràng cô đang rất vui nha.

Cô tiếp lời: "Đúng rồi, Vương phi làm đúng đó." Dừng một lát, thấy phía sau không có động tĩnh, vội vàng bổ sung: "Vương gia cũng làm đúng mà, cần phải chia đều mưa móc chứ."

Minh Nguyệt không tiếp lời được, cười khô khốc.

Dư Lộ hất mái tóc nửa khô sang một bên, chuyển người nhìn Minh Nguyệt, "Minh Nguyệt, cô có sở trường gì không?"

Minh Nguyệt sửng sốt, không phản ứng kịp, "Gì cơ?"

Dư Lộ nói: "Trừ việc lau tóc và mát xa này, cô còn biết cái gì nữa không? Ví dụ như xem sổ sách, làm nữ công, hay làm đồ ăn, hay là... việc mà không ai làm được, hoặc việc làm xuất sắc hơn so với người khác. Mấy cái này, cô có hay không?"