Đương lúc nóng nhất sau giờ Ngọ*, nắng gắt đốt cháy mặt đất, tiếng ve kêu inh ỏi, trời oi bức khiến người ta hít thở không thông.

*Giờ Ngọ: từ 11 giờ sáng đến 1 giờ chiều.

Ở gần sát thư phòng của Thành Vương phủ là Tầm Phương viện, trong viện trống trải, một hạ nhân cũng không thấy. Có mấy nha hoàn tụ tập trên hành lang cạnh phòng chính, đang nhỏ giọng thảo luận xem có nên đi bắt ve không.

“Vương gia không ở trong phủ, trước giờ chủ tử chúng ta không để ý chuyện này, ta thấy hay là thôi đi.” Đại nha hoàn Thạch Lưu mặc y phục màu xanh nói, xong rồi lại nhíu mày, nhưng không bắt ve thì sợ Dư chủ tử không ngủ ngon được.

Hương Lê ở một bên lại lắc đầu, “Không phải cứ không để ý là được. Chủ tử chúng ta thì không để ý, nhưng chốc nữa Vương gia trở về thì sao. Nếu hắn thấy chúng ta không hầu hạ chủ tử tốt, thì…”

Thì mọi người đều không may. Thạch Lưu cũng không dám nhận trách nhiệm này, vội vàng ngậm miệng lại.

Anh Đào nhếch miệng, nói: “Thôi thì, để ta đi bắt ve cho!”

Dư chủ tử ở Tầm Phương viện, bên người có hai cái đại nha hoàn nhất đẳng, hai cái tiểu nha hoàn nhị đẳng. Thạch Lưu và Hương Lê là nhất đẳng. Bên nhị đẳng có Phúc Quất hôm trước mắc bệnh bị chuyển ra ngoài, giờ cũng chỉ còn Anh Đào.

Thạch Lưu nhìn nàng ta một, rồi quay đầu nhìn cửa phòng chính, “Chủ tử không gọi người hơn nửa ngày rồi, ta đi xem nàng ấy có cần gì hay không.”

Kiểu này là lại muốn lười rồi, Hương Lê thở dài, nói với Anh Đào: “Đi thôi, ta đi cùng ngươi. Chúng ta không cần phải tự tay làm, bây giờ có nhiều người muốn nịnh bợ chủ tử, chúng ta chỉ cần gọi nha đầu thô sử ở ngoại viện tới là được.”

Vương gia rời cung xây phủ chưa đến một tháng, tuy đã xác định hôn sự với Vương phi trắc phi, nhưng còn chưa cưới vào cửa. Nay trong hậu viện của Vương gia thì Dư chủ tử độc sủng, ai cũng muốn lấy lòng nàng ấy để tìm hiểu thêm về sở thích của Vương gia.

Anh Đào vừa nghĩ vậy liền cười mở.

Ở giữa phòng chính của Tầm Phương viện có đặt một tòa đá, Thạch Lưu vừa vào cửa đã cảm thấy một cỗ khí lạnh phả vào mặt, nàng ta dừng bước lại, thở dài thoải mái.

Vẫn là Dư chủ tử hạnh phúc.

Sau tòa đá là một bình phong, Dư Lộ hạnh phúc đang nằm trên nhuyễn tháp cạnh bình phong, hơi hơi nghiêng người dựa vào đệm lót, tay cầm một bát sứ trắng lớn. Vớt một viên nho ngọt mọng nước bỏ vào miệng, hàm hàm hồ hồ hỏi bên ngoài: “Sao thế? Có chuyện gì à?”

Dư chủ tử mới ngủ trưa dậy, trong giọng nói có mấy phần biếng nhác, nhẹ giọng hỏi, mềm mại êm ái, một nữ nhân như Thạch Lưu nghe xong cũng muốn nhũn cả người.

“Không có chuyện gì.” Nàng ta vội hỏi: “Nô tỳ tới xem chủ tử tỉnh chưa, có chuyện gì muốn phân phó không?”

“À…” Tiếng nói mang theo âm cuối thật dài từ sau bình phong truyền tới, tâm can Thạch Lưu theo âm thanh này run run, vô ý thức bước lên hai bước, vòng qua bình phong, xuất hiện trước mặt Dư Lộ.

Dư Lộ cười với nàng ấy, ngồi dậy, đưa bát sứ qua, “Không ăn nho nữa, ngươi đi hỏi xem có dưa hấu không, nếu có, lấy nước giếng ướp, mang tới đây một ít. Đúng rồi, lấy ít đá, gõ bể ra thành từng khối nhỏ, lấy thêm hai cái bát, lọc từng khối qua tấm vải, đi nhanh về nhanh.”

Năm nay Dư chủ tử mười sáu tuổi, là thị thiếp của Thành Vương Tiêu Duệ, mặt trái xoan xinh xắn, hai mắt linh động, thân thể có lồi có lõm, còn có làn da mịn màng trắng nõn. Tướng mạo này không chỉ mê Thành Vương thần hồn điên đảo, kể cả Thạch Lưu, và Hương Lê lớn lên cùng nàng, bình thường đều lén gian dối một ít, nhưng với Dư chủ tử thì lại nổi lên lòng thương hương tiếc ngọc, dù ném nửa cái mạng vì Dư chủ tử cũng cam tâm tình nguyện.

Nhìn cánh tay của Dư chủ tử lộ ra ngoài qua áo lụa xanh biếc, Thạch Lưu hít sâu một hơi mới nhận lấy bát sứ, “Chủ tử đợi lát, để nô tỳ đi lấy.”

Thạch Lưu bước nhanh ra cửa, Dư Lộ lười biếng ngáp một, rồi nằm tiếp.

Trong phòng rất mát mẻ, Dư Lộ híp nửa mắt một lát, lại mệt nhọc. Đời người bây giờ chỉ cần ăn no rồi ngủ ngủ dậy lại ăn, vô cùng rảnh rỗi. Cô dịch vị trí nằm cho thư thái, đưa lưng về phía bình phong, khép mắt lại.

Đang ngủ say, tai bỗng nghe thấy tiếng bước chân hoảng loạn, sau đó Thạch Lưu vội vã bưng quả dưa hấu vào phòng, đặt lên bàn dài, rồi nhào tới bắt lấy tay Dư Lộ: “Chủ tử, Dư chủ tử, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại!”

Dư Lộ hừ hừ một tiếng, đẩy tay Thạch Lưu ra. Mùa hè nóng bức không có gì để làm, chỉ ngủ một giấc thôi cũng muốn phá mình, thật không ngoan.

Lúc này Thạch Lưu không dám thương hương tiếc ngọc nữa, lại bắt lấy tay Dư Lộ lắc lắc: “Chủ tử, Vương gia đã về rồi, đang đi đến Tầm Phương…”

Từ “viện” còn chưa nói ra khỏi miệng, Dư Lộ đã mở mắt ra.

“Ngươi nói gì, Vương gia trở lại rồi?” Dư Lộ như lâm đại địch hỏi Thạch Lưu, không đợi Thạch Lưu trả lời cũng đã đẩy nàng ấy ra, nhảy xuống nhuyễn tháp, để chân trần ba chân bốn cẳng chạy vào phòng ngủ.

Thạch Lưu vội vàng đứng lên mang giầy chạy theo.

Dưới ánh nắng gay gắt, Tiêu Duệ nghiêm mặt đi vào Tầm Phương viện. Đến cửa phòng chính, Hương Lê và Anh Đào cũng nhận được tin vội vàng hành lễ với hắn. Hắn không thèm nhìn, đi nhanh vào phòng. Khí lạnh phả vào mặt khiến hắn dừng bước, thấy cả người đều mát mẻ. Anh Đào là nhị đẳng, có người gọi thì mới vào phòng được, Hương Lê đi vào một mình vội vàng thay y phục cho Tiêu Duệ.

Tiêu Duệ giương tay, hỏi: “Chủ tử các ngươi đâu?”

Hắn nghiêm mặt, giọng bình bình đạm đạm. Hương Lê đê mi liễm mục**, nhỏ giọng trả lời: “Khi nãy chủ tử đang ngủ trưa ở bên trong. Thạch Lưu vừa mang dưa hấu vô, không biết đã đánh thức nàng ấy chưa.”

**Đê mi liễm mục – 低眉顺眼: là một thành ngữ, chỉ bộ dáng ngoan ngoãn, hoặc hiền lành.

Cả người Tiêu Duệ ướt đẫm. Trong Tầm Phương viện có đồ của hắn, nhưng Hương Lê một người không phân được thành hai, cởi áo ngoài của hắn xong mà còn không thấy người đi ra, không khỏi thầm mắng Thạch Lưu lười quá mức.

Tiêu Duệ cũng không để ý, tâm trạng của hắn không xấu, nghiêm mặt một đường chỉ vì trời quá nóng, khiến thân thể và tâm lý đều khó chịu, vừa vào phòng đã thấy mát mẻ, cảm giác không thích trong lòng sớm đã tiêu tan, tâm trạng bây giờ xem như tốt.

“Đi lấy nước đến.” Phân phó một tiếng, để trần thân trên vòng qua bình phong tiến vào.

Mới bước qua đã thấy hai người hoảng loạn chạy ra. Dẫn đầu là Thạch Lưu, nàng ta đang kéo theo Dư Lộ. Lúc này búi tóc Dư Lộ hơi lệch, y phục có phần lộn xộn, giày cũng mang nhầm chân.

Ngay tức khắc Tiêu Duệ sầm mặt lại.

Thạch Lưu lập tức quỳ “thịch” xuống. Dư Lộ bị nàng ta kéo, cộng thêm trong lòng cũng sợ sệt căng thẳng, thoáng cái cũng ngã xuống cạnh nàng ta.

“Vương, Vương gia,” Thạch Lưu nhỏ giọng giải thích: “Ban nãy chủ tử đang ngủ trưa, lúc này mới, lúc này mới…”

Dư Lộ cúi đầu không nói một câu.

Cũng không phải cô không muốn giải thích, thật ra…vị gia này không cho cô nói không cho cô cười, do đó khi ở trước mặt hắn, Dư Lộ chỉ có thể sử dụng kĩ năng mặt không thay đổi, làm một người vừa câm vừa điếc.

Nha hoàn quỳ thì quỳ, cô động một tí là quỳ làm gì?

Cô là người của hắn, hở chút là quỳ xuống, là cho rằng hắn không mảy may để ý đến mình sao? Mà dựa vào khuôn mặt của cô, hắn cũng không thể nhìn cô quỳ xuống.

“Đi ra ngoài.” Tiêu Duệ lạnh lùng nói.

Thạch Lưu vội vàng đứng lên, đồng tình nhìn Dư Lộ, chạy.

Tiêu Duệ tiến đến, bắt lấy cánh tay Dư Lộ nhấc cả người lên.

Dư Lộ giật mình, ngẩng đầu lên, sợ sệt nhìn hắn. Vẻ mặt hắn bình tĩnh, đôi mắt sâu không thấy đáy, bên trong phun trào lửa giận đáng sợ. Dư Lộ sợ đến run run, lại không dám nói cái gì, lập tức cảm thấy thế giới này đầy ác ý.

Mình không làm cái gì hết, tại sao lại tức giận như vậy với mình?

Thật thảm, mình thật sự là rất thảm rất thảm.

Thật vất vả xuyên qua, không có xuyên thành nữ chính, không có xuyên thành chân ái của nam chính, lại xuyên thành tiểu thiếp là một thế thân không ra gì. Sau đó còn bị nam chính tàn nhẫn ngược đãi, trở thành vật hi sinh.

“Đi lấy một bộ y phục sạch sẽ qua đây, hầu gia đổi.” Tiêu Duệ ghét nhất bộ dạng không ra gì này của cô, đáy mắt lập tức sinh ra chán ghét.

Tiêu Duệ buông lỏng tay, Dư Lộ lại thở phào nhẹ nhõm, run cẳng chân đi vào phòng.