Giang Kiều không biết những gì mình vừa nghe là thật hay giả, lý trí nói cho cậu biết những gì cậu nghe được là giả, dựa theo sự hiểu biết của cậu đối với Lương Thừa An, đối phương không giống dạng người như vậy.

Tuy nhiên, cậu và Lương Thừa An quen biết mới bao lâu đâu, cậu có cái gì chắc chắn để xác định đối phương là dạng người như thế nào.

Giao tiếp giữa người với người, thực sự là quá phiền phức.

Giang Kiều thầm nghĩ.

"Giang Kiều, cậu vẫn ổn chứ?"

Giọng nói của Chu Nghiên Nghiên vang lên ở phía sau, cô vừa nhớ ra ly nước còn để trong phòng thay đồ nên đến lấy, tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa Trương Lệ Mẫn và Hứa Thiên Ngữ.

Hứa Thiên Ngữ hôm qua đã chủ động nộp đơn tranh cử vai chính, nhưng làm bạn học với cô ta một năm nay, Chu Nghiên Nghiên hiểu cô ta căn bản không phải vì yêu thích khiêu vũ mà muốn tranh giành vị trí này, nhiều hơn cả chỉ là mong muốn cạnh tranh với Giang Kiều mà thôi.

Nếu thật sự là Lương Thừa An giúp Hứa Thiên Ngữ có được suất cạnh tranh, điều này không thể nghi ngờ chính là Lương Thừa An đã tự tay bê một tảng đá để trên con đường của Giang Kiều.

Cho dù tảng đá này không thể gây ra sóng to gió lớn gì, nhưng mức độ khiến người ta ghê tởm lại không nhỏ.

Nghĩ tới đây, Chu Nghiên Nghiên nói: "Đừng nghe bọn họ nói bậy, tôi cảm thấy Lương sư huynh không phải là loại người này, hay là để tôi đi hỏi Lương sư huynh một chút......"

"Không cần, chuyện này tôi sẽ tự mình giải quyết, cậu đừng can thiệp."

Giang Kiều lên tiếng ngăn cản cô, cậu không phải thờ ơ không làm gì, chỉ là trước mắt không muốn bị phân tâm vì chuyện này, đợi kỳ khảo hạch kết thúc, cậu sẽ đích thân tìm Lương Thừa An hỏi cho rõ.

Chu Nghiên Nghiên lo lắng nhìn cậu: "Nhưng mà......"

Giang Kiều giọng điệu bình đạm nói: "Là ai giúp cô ta cũng không sao cả, cô ta không thể thắng tôi.". Truyện Mạt Thế

Nói xong, cậu đẩy cửa phòng thay đồ ra, bước vào rồi tiện tay đóng cửa lại.

Giang Kiều đã nói như vậy, Chu Nghiên Nghiên chỉ có thể thở dài, đi thẳng vào phòng thay đồ nữ.

Bên trong phòng thay đồ chỉ có hai người là Hứa Thiên Ngữ và Trương Lệ Mẫn, bọn họ hình như đang cãi nhau, thấy cô đi vào, Hứa Thiên Ngữ cầm giày khiêu vũ của mình đi ra cửa.

Tuy Giang Kiều kêu Chu Nghiên Nghiên đừng nhúng tay vào chuyện này, nhưng nhìn thấy Hứa Thiên Ngữ, cô vẫn là nhịn không được nói một câu: "Thế mà có nhiều đường binh ghê ha."

Hứa Thiên Ngữ dừng bước chân lại, quay đầu nhìn cô: "Cậu có ý gì?"

"Không có ý gì." Chu Nghiên Nghiên nhún nhún vai, "Nói chơi chơi thôi."

"Liên quan gì đến cậu?" Trương Lệ Mẫn tiến lên chỉ muốn gây chiến, Hứa Thiên Ngữ bực bội ngăn cô ả lại: "Đừng ồn ào nữa, đi đi."

Cô ta nói xong rời khỏi phòng thay đồ trước, ra đến bên ngoài, Trương Lệ Mẫn không cam tâm hỏi cô ta tại sao, Hứa Thiên Ngữ không để ý đến lời nói của cô ả, sầm mặt đi tới.

Ý định tối hôm qua của cô ta là muốn dựa vào mối quan hệ của Lương Thừa An để trực tiếp lấy được suất vai chính trong《Xuân chi thần》, chế độ khảo hạch gì đó chỉ xem như làm theo thủ tục, không ngờ bị Lương Thừa An làm ngơ không chịu, không chút khách khí mỉa mai cô ta một trận, khiến cô ta mất sạch thể diện.

Cho dù sau đó nhờ vào quan hệ của giáo sư Hứa trong ban lãnh đạo nhà trường để lấy được suất ứng cử cho vai chính, nhưng sáng sớm lúc gặp Nguỵ Dĩnh, ánh mắt đối phương nhìn cô ta khiến trong lòng cô ta cảm thấy chột dạ.

Bởi vì chuyện này, cô ta biết mình đã hoàn toàn mất đi uy tín ở chỗ Nguỵ Dĩnh, sau này ngoại trừ dựa vào năng lực của bản thân để có được vị trí vai chính, cô ta không có cơ hội để trở lại nào nữa.

Nhưng cùng khoá còn có Giang Kiều, và Thẩm Như Chân học năm ba.

Xác suất chiến thắng của cô ta là rất thấp.

"Cạch —-"

Phía sau truyền đến tiếng mở cửa, Hứa Thiên Ngữ quay đầu lại, nhìn thấy Giang Kiều sau khi thay đồ tập xong đi ra khỏi phòng thay đồ.

Bước chân Giang Kiều kiên định, mắt nhìn thẳng đi ngang qua cô ta, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho cô ta.

Mặc dù đã giành được suất cạnh tranh cùng sân khấu với Giang Kiều, nhưng Hứa Thiên Ngữ vẫn cảm thấy mình thấp hơn cậu một bậc, Giang Kiều dường như vĩnh viễn đứng ở một độ cao mà cô ta không thể với tới.

Mà trong buổi huấn luyện ngay sau đó, cô ta nhận ra điều này càng rõ ràng hơn.

Như thầy biên đạo múa đã nói, kỹ năng vũ đạo yêu cầu của vai chính trong《Xuân chi thần》quá cao, cô ta căn bản không có khả năng làm được, luyện tập nửa ngày, nhưng vẫn còn nhiều động tác không thể nào hoàn thành một cách suôn sẻ.

Trong lúc đó cô ta xem Giang Kiều luyện tập, trái ngược với cô ta, Giang Kiều đã có thể biểu diễn trọn vẹn cả bài múa, mà mỗi một động tác đều vô cùng lưu loát, mỗi một lần cậu tiếp đất đều chính xác theo nhịp trống, mỗi một biểu cảm của cơ thể đều thoải mái và tự do, hoàn toàn không giống như ngày hôm qua mới tiếp xúc với bài múa này.

Hứa Thiên Ngữ từng đọc được một câu nói —— Mọi nỗ lực, ở trước mặt tài năng tuyệt đối, đều vô giá trị.

Nhưng cô ta không cam tâm.

Hứa Thiên Ngữ nghiến răng nghiến lợi xem một lúc, rồi lắc đầu rời đi.

Trong phòng tập nhảy, Giang Kiều hoàn thành động tác cuối cùng, cả người nằm rạp xuống đất, như đang thành kính hôn mảnh đất tràn đầy sức sống dưới chân mình.

"Rất tốt." Nguỵ Dĩnh ở bên cạnh vỗ tay, "Duy trì trạng thái này, buổi tối không cần luyện tập quá lâu, đừng để ảnh hưởng đến buổi khảo hạch ngày mai."

Từ sáng đến giờ, suốt mười tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ, sắc mặt lúc này của Giang Kiều đã trắng bệch, cậu thở hổn hển, tim đập dữ dội, phải mất ít nhất hai phút mới cảm thấy dễ chịu hơn.

"Em biết rồi." Cậu khẽ đáp lại Nguỵ Dĩnh, đổi sang một tư thế ngồi thoải mái, "Cô về trước đi."

Sau khi Nguỵ Dĩnh đi rồi, Giang Kiều ngồi dưới đất hồi lâu mới đứng dậy, điện thoại di động đang ghi hình ở bên cạnh hiển thị dung lượng pin quá yếu, cậu lưu lại đoạn ghi hình, rồi quay lại phòng thay đồ lấy sạc dự phòng.

Có tin nhắn của Lương Thừa An trên WeChat, hỏi cậu tối nay có muốn cùng ăn tối không, nói rằng "Hồng Xá" ra món mới, dì của anh mời họ qua thử món mới.

Bên trên còn có tin nhắn lúc buổi sáng Lương Thừa An hẹn cậu ăn trưa, lúc đó bị cậu từ chối vì không có thời gian tập nhảy, bữa trưa là do Chu Nghiên Nghiên giúp mang về cho cậu, cậu dành toàn bộ thời gian nghỉ trưa để tập nhảy.

[Có thể tôi xong khá muộn......]

[Được, em đang ở đâu? Tôi chạy qua.......]

Ngón tay của Giang Kiều dừng lại trên màn hình, cuối cùng xóa từng chữ từng chữ trên đó.

[Sơn Kiều: Không, hôm nay có một vài động tác tôi chưa quen lắm, tối nay cần tập thêm.]

Khi Lương Thừa An nhận được tin nhắn, chân mày hơi cau lại.

Từ tám giờ sáng lên lớp tới giờ, tính cả giờ nghỉ trưa, Giang Kiều đã luyện tập hơn mười tiếng, thể chất dù tốt đến đâu cũng không thể chịu được cường độ luyện tập cao như vậy.

Lương Thừa An không trả lời tin nhắn nữa, mà gọi điện thoại qua luôn.

Nhìn thấy cuộc gọi của anh, thoạt đầu Giang Kiều không muốn nghe máy, cậu lo lắng mình nhịn không được sẽ hỏi về chuyện Hứa Thiên Ngữ, nhưng Lương Thừa An liên tục gọi hai lần, lần thứ hai vẫn là bắt máy.

Lương Thừa An hỏi cậu phải luyện tập thêm đến mấy giờ, Giang Kiều nói qua loa: "Để xem tình hình."

"Bây giờ em đang ở đâu? Vẫn đang ở trong phòng học à?" Lương Thừa An hỏi.

"Trong phòng học."

"Tối nay em định ăn cái gì?"

"Tôi kêu bạn cùng lớp mang cơm về." Giang Kiều tùy tiện kiếm cớ, thật ra mọi người đều đã đi hết, lúc nãy Chu Nghiên Nghiên nói là sẽ giúp mang đồ ăn cho cậu, nhưng cậu cũng từ chối. Dưới cường độ huấn luyện quá tải, cậu không thấy thèm ăn lắm.

Lương Thừa An đề nghị: "Em đừng kêu bạn cùng lớp mang về, để tôi nói người bên chỗ dì mang qua."

Ngón tay Giang Kiều vô thức xoắn lấy sợi dây sạc dự phòng, thấp giọng từ chối: "Không cần đâu."

Lương Thừa An bị cậu từ chối lần nữa cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng.

Nếu là hồi mới quen biết nhau, Giang Kiều từ chối anh thì cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng với mức độ quen thuộc giữa hai người hiện nay, Giang Kiều thậm chí hỏi cũng không thèm hỏi anh mang cái gì cho cậu, đã trực tiếp từ chối luôn.

Ngay cả mấy lọ tương ớt, cậu còn tâm tâm niệm niệm, nói gì là bữa tối của Hồng Xá.

Còn nữa, buổi trưa cùng nhau ăn cơm ở nhà ăn căn bản sẽ không tốn bao nhiêu thời gian, Giang Kiều cũng từ chối anh, điều này thực sự không bình thường lắm, trừ khi......

Một ý nghĩ loé lên trong đầu, Lương Thừa An nheo nheo mắt: "Em đang trốn tránh tôi?"

Anh dùng là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu thì mang ý khẳng định.

Ngón tay đang xoắn sợi dây cáp của Giang Kiều khựng lại, hơi ngạc nhiên trước sự nhạy bén của Lương Thừa An, cậu vô thức trả lời: "Tôi không có."

"Vậy tại sao em từ chối việc tôi đến tìm em?" Lương Thừa An hỏi thẳng vào vấn đề, "Đừng lấy cớ luyện tập thêm, em biết rõ tôi sẽ không làm lỡ việc tập múa của em."

Giang Kiều không biết nên trả lời thế nào, theo thói quen cứ im lặng để đối phó.

Lương Thừa An không nhận được hồi âm, cố gắng nói lý với cậu: "Nếu tôi làm chuyện gì khiến em không vui, trước tiên em phải nói cho tôi, tôi mới có thể sửa chữa, em không thể đột nhiên xa lánh tôi mà không nói gì."

"Em không thể để tôi ngay cả cơ hội để giải thích cũng không có. Em biết rõ tâm ý của tôi."

"Giang Kiều, em đối xử với tôi thế này không công bằng."

Nghe được lời bộc bạch của Lương Thừa An, Giang Kiều có một khoảnh khắc suýt nữa buột miệng hỏi anh có phải anh đã giúp Hứa Thiên Ngữ giành được suất tranh cử vai chính hay không, nhưng lời đã đến bên môi, lại nuốt ngược trở về.

Nếu như không phải thì hẳn nhiên là tốt, nhưng nếu Lương Thừa An nói phải thì sao? Cậu nên nói gì?

Không cùng quan điểm không thể đi cùng đường, cậu phải tuyệt giao với Lương Thừa An sao? Lý trí nói cậu nên như thế, bởi vì làm người không thể không có điểm mấu chốt.

Nhưng nghĩ lại mấy ngày nay ở bên nhau, những chăm sóc thoả đáng từng ly từng tí của Lương Thừa An đối với cậu, cùng với những lúc ở cùng với đối phương, sự rung động tận đáy lòng cậu tuy không quá rõ ràng nhưng lại không thể nào bỏ qua.

Trong lòng cậu lại không quá tình nguyện.

Bất kể là tuyệt giao, hay là tiếp tục liên lạc, cậu đều cũng không quá tình nguyện, chọn cái nào cũng khiến cậu không vui.

Hai người tự mình im lặng, nhưng không ai cúp điện thoại.

Một lúc lâu sau, Giang Kiều mới nói: "Ngày mai khảo hạch xong lại nói tiếp đi."

Cậu không muốn xử lý một cách mơ hồ, nhưng cũng không muốn ảnh hưởng đến trạng thái của mình trước buổi khảo hạch.

Tuy nhiên cậu không biết rằng, câu trả lời như vậy đối với Lương Thừa An lúc này chính là thái độ từ chối nói rõ với nhau.

Lương Thừa An cực kỳ bất lực, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là thất bại, nếu đổi là một người khác, anh tuyệt đối không có sự nhẫn nại này để tiếp tục dây dưa với đối phương, nhưng đối phương lại là Giang Kiều.

Lương Thừa An cảm thấy, cho dù là nói một câu nặng lời với Giang Kiều, anh cũng không nỡ, chứ đừng nói là trách móc cậu.

Cuối cùng chỉ có thể hết cách mà nghe theo ý muốn của cậu: "Được, ngày mai lại nói."

Nghe anh đồng ý, trong lòng Giang Kiều thở phào nhẹ nhõm: "Vậy tôi cúp máy nhé."

"Ừm."

Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Lương Thừa An có chút bực bội, đứng ở ban công vài giây, rồi quả quyết xoay người đi ra ngoài.