Tiểu Thất cũng không quay đầu, chỉ ngẩng đầu nhìn Tống mẫu.

Vẻ mặt Tống mẫu rõ ràng là không vui, Thu Đồng lúc trước đã từng hầu hạ Tống mẫu, biến hóa trong mắt Tống mẫu nàng đều hiểu được, đừng nói hiện nay là thay đổi sắc mặt. Lúc này liền bước vài bước đến bên cạnh tiểu nha hoàn bên người Tử Tiêu quát: “Viện của phu nhân thì người nào cũng có thể tùy tiện tiến vào hay sao? Nếu có sai lầm gì thì cẩn thận da của ngươi!”

“Hồi, hồi phu nhân. Người, người có nói qua, vị cô nương này là người của phủ Vương gia, phải, phải hầu hạ cẩn thận. Nô tỳ, nô tỳ không dám cản đường.” Tiểu nha hoàn chưa từng thấy Thu Đồng nổi giận, cũng chưa thấy sắc mặt Tống mẫu đen như vậy bao giờ, nhất thời bị dọa đến run cả người, nói chuyện cũng không rõ ràng.

Tống mẫu nghe vậy cũng bình tĩnh hơn, chỉ còn lại khinh thường. Tầm mắt Tống mẫu đảo qua Tử Tiêu, thấy nàng nghe thấy phủ Vương gia cũng chỉ là hơi nhăn chân mày lại, trong nháy mắt ngay cả lòng xem thường nàng cũng đều không có.

Tống mẫu không chút dấu vết mà thu lại tức giận, thản nhiên nói: “Quên đi, lần này xem như bỏ qua, lần sau tái phạm liền trực tiếp đuổi đi.”

Lời này là nói cho Tử Tiêu nghe, nếu nàng lại đi qua đi lại như du hồn, thì cũng sẽ giống như tiểu nha hoàn này.

Tiểu nha hoàn này vốn vừa được chuyển từ bên ngoài vào nội viện. Có thể vào nội viện thì không dễ dàng gì, chẳng những tiền công nhiều hơn, nếu làm tốt như Thu Đồng và Đông Mai, có thể được Tống mẫu chú ý mà chọn cho nhà chồng tốt. Tiểu nha hoàn đã sớm nghe nói hầu hạ trong viện tốt, chẳng những việc nhẹ nhàng, phu nhân cũng là người rộng lượng, đối xử tốt, cũng không nghĩ chỉ vừa vào nửa tháng đã đến gần thế này, được Tống mẫu nương tay thì dập đầu tạ ơn, nơm nớp lo sợ đi ra ngoài.

Tiểu Thất không hiểu vì sao Tống mẫu giận, nhưng cũng đại khái đoán được chủ viện này không phải ai cũng có thể vào. Giống như chủ viện của Tiền phủ, trừ bỏ vài nha hoàn cùng gia nhân được chỉ định, người ngoài cũng chỉ có thể vào lúc làm cỏ quét tước, nhưng cũng không được phép vào phòng trong.

Tiểu Thất nhìn Lâm Tử Tiêu đứng ngoài cửa vẫn lộ vẻ thản nhiên cười, kéo kéo lấy tay áo Tống mẫu dịu dàng gọi “Nương”.

Cảm xúc của Tống mẫu liền quay ngược trở lại, chỉ trong nháy mắt đã nở nụ cười nói: “Nếu đã đến đây thì ngồi xuống đi, lần sau nhớ rõ quy củ là được rồi.”

Tử Tiêu cười đi qua, “Nhưng đã quên quy củ này của Tuyết di, Tử Tiêu nên phạt. Phạt Tử Tiêu thêu một cái chăn cho Tuyết di được không?”

Tống mẫu không đáp, quay đầu nhìn Tiểu Thất hơi gật đầu nói: “Vậy Tiểu Thất thong thả luyện tập, để nương đi Ôn gia một chuyến, bàn bạc chi tiết chuyện hôn sự cùng Tần di của ngươi. Đông Mai, Thu Đồng ở đây trông coi cho tốt, chân của thiếu phu nhân không tiện đi lại, tuyệt đối không để nàng ở trong phòng một mình.”

Tiểu Thất đáng thương hề hề nhìn chằm chằm Tống mẫu, Tống mẫu lại muốn cho nàng xem ví dụ thực tế để xem thường đối thủ, đi ra khỏi phòng cũng không quay lại nhìn.

Coi thường nàng! Coi thường nàng! Coi thường nàng!

Nhưng người ta đứng trước mắt thì làm thế nào để coi thường? Nương đã để nàng ở lại dạy người ta, người ta làm thế nào để coi thường! Có phải muốn giống nương, trước thì nổi giận rồi lại cười một cái? Tiểu Thất xoắn tay, suy nghĩ vất vả.

“Muội muội, lúc trước đã từng học thêu chưa?” Tử Tiêu dịu dàng mở miệng.

Tiểu Thất cắn môi, nhìn nữ tử xinh đẹp bên cạnh, làm bộ như đối mặt với người bình thường thì có tính là xem thường hay không?

“Muội muội, nhìn chằm chằm tỷ tỷ làm gì vậy? Có phải có chuyện gì muốn hỏi hay không?”

Tiểu Thất nhìn Thu Đồng, thấy nàng nháy mắt với mình,liền quay đầu nhếch miệng cười cười với Tử Tiêu, lắc đầu nói: “Vậy dạy đi.”

Tử Tiêu thùy mị ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thất, tự mình lấy kim thêu, đưa tay so khung thêu lại nói: “Thêu cái gì thì tốt đây?”

Tử Tiêu khẽ thở dài: “Ta thêu không ít thứ cho nhị ca, năm đó nhị ca thích nhất là hoa lan, cũng thích nhất bài “Thanh Phong diêu thúy hoàn, lương lộ tích thương ngọc. Mỹ nhân hồ bất nhân, u hương ái không cốc(*).” Nhị ca nói, hoa lan là thoát tục nhất, lại có chữ “Tử” giống như tên Tử Tiêu.”

(*)清风摇翠环, 凉露滴苍玉. 美人胡不纫, 幽香蔼空谷

Thu Đồng bĩu môi, cười nói: “Lâm cô nương, lúc trước thiếu gia có bảo nô tỳ ném một số thứ, bên trong hình như có hà bao(*), dây đeo cổ tay, dây cột tóc này nọ. Trí nhớ nô tỳ không tốt, nhìn không ra là lan hay là hoa dại màu tím, có thể là hoa lan cô nương thêu chăng?”

(*)hà bao: túi tiền, ta thấy để nguyên HV thì thích hợp hơn

Tay Tử Tiêu đang thêu khẽ dừng lại, ngoắc ngoắc khóe miệng nói: “Chắc là Thu Đồng nhìn lầm rồi, nhị ca sẽ không đem bỏ đồ ta tặng.”

Tiểu Thất chớp mắt nói: “Tướng công nói hắn thích hoa quế, nhưng chưa nghe hắn nói là hắn thích hoa lan. Buổi tối ta sẽ hỏi lại tướng công nhà ta xem.”

Thu Đồng cười cười, đưa một khung thêu cho Tiểu Thất, bắt tay vào đâm kim thứ nhất, rồi cúi người thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân, mũi thêu ngang cũng rất đơn giản. Trước tiên thiếu phu nhân cứ chậm rãi kéo một đường chỉ theo nét vẽ này, đường may phải đều đều với nhau.”

Tử Tiêu rũ mắt xuống thêu kim đầu tiên rồi câu miệng nói: “Muội muội thông minh, nhất định có thể học được.”

Tiểu Thất cúi đầu nhìn khung thêu trong tay, cẩn thận châm, Thu Đồng ở bên cạnh nhìn chằm chằm, sợ nàng đâm vào bàn tay nhỏ bé nhìn thế nào cũng đều là bàn tay trắng mềm đã quen sống an nhàn, sung sướng, cái gì cũng chưa làm qua.

Tử Tiêu cúi đầu thêu thật thành thạo, trong chốc lát liền hoàn thành một cái lá cây. Kỹ thuật thêu độc đáo, chỉ là một lá cây nho nhỏ nhưng lại có nhiều màu sắc khác nhau xen kẽ, thoạt nhìn rất sinh động.

Tử Tiêu buông kim xuống, ngẩn người trong chốc lát, thở dài nói: “Muội muội, ta kể chuyện xưa cho ngươi nghe nhé?”

Bức vẽ con bướm trong tay Tiểu Thất đã thêu nửa ngày mà cũng không thể thêu vòng lại được, nghe thấy tiếng nói thì theo ý mà gật gật đầu.

Tử Tiêu lại thở dài, “Năm đó đại ca trong nhà gạt ta báo danh làm tú nữ, nếu ta không đi, chính là khi quân, chính là tội lớn có thể chém cả nhà. Tử Tiêu không thể không đi, phải rời xa nhị ca mà vào cung. Ta ngày ngày đêm đêm đều nghĩ đến nhị ca, nhưng cũng không dám viết thư, sợ một khi bị người trong cung phát hiện sẽ liên lụy Tống gia, liên lụy nhị ca.”

Tử Tiêu nâng tay lau nước mắt, nói tiếp: “Ta nghĩ biện pháp không bị Thánh Thượng chú ý, rốt cục sau đó bị ban cho Hạo Vương gia. Hạo Vương gia độ lượng, biết chuyện của ta cũng không làm khó ta, ngược lại còn thả ta trở về. Ân điển của Hạo Vương gia Tử Tiêu không dám quên, đáp ứng hắn khi trở về nối lại duyên xưa với nhị ca nhất định sẽ đến bái tạ hắn. Nay cuối cùng cũng đã trở lại, còn có thể tái kiến với nhị ca. Mặc dù không thể làm thiếu phu nhân của Tống gia, Tử Tiêu cũng không oán không hối.”

Lời nói của Tử Tiêu nửa thật nửa giả, cũng thật sự có vài phần thương cảm với chính mình. Tử Tiêu ngẩng đầu nhìn Tiểu Thất, thấy nàng đang chau mày cố gắng ứng phó với chỉ thêu, căn bản là nghe cũng không có nghe. Tử Tiêu híp mắt lại, tia sắc bén hiện lên thoáng qua trong mắt.

Thu Đồng nhìn qua, ánh mắt sắc bén mang theo đề phòng. Tử Tiêu giương mắt cười cười: “Muội muội chuyên tâm như thế, học cái này nhất định sẽ rất nhanh.”

Vẻ mặt Thu Đồng không chút thay đổi nhìn nàng chằm chằm, cười lạnh một tiếng hạ giọng nói: “Có chuyện gì trực tiếp tìm phu nhân cùng thiếu gia, nói với thiếu phu nhân nơi này cũng vô ích. Lâm cô nương thông minh, sẽ không phải không biết là nên xuống tay nơi nào đi.”

“Hả?” Tiểu Thất vừa thêu thành một vòng thì ngẩng đầu lên, “Tìm nương và tướng công có chuyện gì? Ơ, hỏng, Lâm cô nương sao lại khóc?”

Thu Đồng nhận lấy khung thêu trong tay Tiểu Thất, cắt bỏ một đầu chỉ rồi lại xâu chỉ thêu, cười nói: “Lúc thiếu phu nhân thêu thì ngón út của tay trái hãy chọn điểm đâm kim vào, như vậy sẽ không bị bung lên. Lâm cô nương nhìn cảnh thu mà thấy buồn, chắc là nhớ đến chuyện thương tâm.”

“Oh.” Tiểu Thất nhìn Thu Đồng, “Kỳ thật ta sẽ tự nối chỉ, chính ta còn thắt nút, ta còn khâu bao cát nữa đây. Bao cát mà ta cùng Lục Liễu chơi chính là do ta khâu. Kim khâu này quá nhỏ, ta không biết cầm thế nào mới khâu không đẹp.”

Nói đến Lục Liễu, Tiểu Thất có chút nhớ nhà, nghĩ đến mình đã rời nhà cũng lâu rồi, cũng nên viết thư cho cả nhà. Tiểu Thất nhớ lúc trước nàng cùng Lục Liễu chơi đùa, cười nói: “Con người Lục Liễu rất tốt, chờ lúc nào nàng đến đây chơi ta sẽ giới thiệu cho Thu Đồng biết.”

Thu Đồng liếc nhìn Tử Tiêu đã bắt đầu thêu khăn, cười nói: “Thiếu phu nhân có lòng, nhất định Lục Liễu cô nương cũng là người đáng yêu.”

Tiểu Thất vui sướng gật đầu, “Không biết đã thành thân cùng Lục đại ca chưa, lát về ta sẽ viết thư hỏi thăm.”

Bỗng nhiên Tiểu Thất hiếu học, buổi tối bảo Thu Đồng mang sách vào phòng xem. Tống Lương Trác hỏi Tiểu Thất, Tiểu Thất chỉ thần thần bí bí nhăn mũi nói: “Nương kiểm tra ta, ta phải tìm đáp án.”

Tống Lương Trác thấy Tiểu Thất chỉ tìm tên [Chá Cô Thiên] mà xem, lắc đầu cười cũng không nói gì.

Tiểu Thất nhìn sách một lúc, lại bảo Thu Đồng chuẩn bị giấy và bút mực, lấy cây gỗ mà đầu đã được chuẩn bị tốt từ trước chấm vào mực, bắt đầu viết thư.

Tống Lương Trác nhíu mày, cười nói: “Đây là bút gì?”

Tiểu Thất híp mắt, “Tướng công không biết rồi, cha nói là ở bên kia biển mọi người đều dùng lông ngỗng để viết chữ. Lúc đầu ta cũng dùng, nhưng lông ngỗng dùng không tốt bằng đầu gỗ nhọn. Đầu gỗ còn có thể chấm mực đây, có thể viết ngay lập tức.”

Tiểu Thất đã chấm nước mực, nắm lấy thân gỗ trịnh trọng viết xuống hai chữ Lục Liễu.

Tống Lương Trác buông sách trong tay xuống, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thất nhìn nàng viết chữ. Tiểu Thất dùng bút gõ gõ miệng nói: “Tướng công có muốn nói gì với Lục Liễu không? Ta giúp chàng viết.”

Tống Lương Trác suy nghĩ nói: “Tự ta sẽ viết, cũng nên viết thư cho cả nhà. Tiểu Thất muốn viết gì thì viết đi.”

Tiểu Thất không khách khí lấy tay che trang giấy lại, ra vẻ ghét bỏ khoát tay nói: “Đi thôi đi thôi, ta viết của ta, không được phép nhìn lén a, ta viết thư riêng cho Lục Liễu.”

Tống Lương Trác cười khẽ, cũng lấy giấy ra viết.

Tống Lương Trác viết thư rất nhanh, kể lại vài việc trong nhà, tình trạng thân thể của Tiểu Thất cùng chuyện hôn sự bổ sung vào tháng sau. Ân cần thăm hỏi nhị lão, nhân tiện viết thư cho Mạnh Vân Phi cùng Lục Lực Thừa, hỏi riêng chuyện đê đập cùng sức khỏe của Lục Lực Thừa.

Tống Lương Trác thu dọn tốt cả, đêm cũng đã khuya. Ngẩng đầu thấy Tiểu Thất còn ôm giấy viết từng chữ một, Tống Lương Trác tò mò liếc mắt qua nhìn nói: “Sao lại chậm thế? Viết bao nhiêu?”

Tiểu Thất cuống quýt lấy tay che lại, bĩu môi nói: “Không cho phép xem, không cho phép xem, tướng công đi ngủ đi.”

Tống Lương Trác đưa tay ôm lấy Tiểu Thất, cười nói: “Khuya rồi, viết thư riêng cái gì nữa? Ngày mai viết cũng được, bây giờ nên ngủ rồi.”

Tiểu Thất ôm cổ Tống Lương Trác kêu toáng lên, hai tay xoa mặt hắn kêu: “Đại phôi đản, đại phôi đản, tri huyện xấu xa, xấu hổ, xấu hổ quá đi.”

Tâm tình Tống Lương Trác rất tốt mà ôm Tiểu Thất lên giường, xoa tai nàng nói: “Hôm nay thế nào?”

Tiểu Thất chớp mắt, che miệng cười nói: “Nương ra chủ ý cho ta rồi.”

“Chủ ý gì?”

Tiểu Thất tà liếc mắt qua, chu miệng nói: “Sẽ không nói cho chàng.”

Động tác chớp mắt của Tiểu Thất thật ra là bắt chước công phu mị nhãn của mỹ phụ nhân. Mỹ phụ nhân thích khẽ nâng cằm liếc nhìn mọi người. Nhất là liếc Tiền lão đầu kia, khóe mắt câu lên mang theo ánh mắt dụ hoặc thật là khiến mọi người khuynh đảo.

Đáng tiếc gương mặt trẻ con của Tiểu Thất lại không có biểu tình quyến rũ như vậy, đôi mắt to của nàng vừa cong khóe mắt lên, quả thật có hiệu quả khiến người khác phải bật cười. Cực kỳ giống biểu tình của Ha Da khi nghiêng đầu nhìn bánh ngô có rải thịt vụn.

Tống Lương Trác nhịn không được mà cười ha ha, Tiểu Thất không tha mà nằm lên người hắn hôn lên miệng hắn. Hai người cười đùa một lúc, trong chăn ấm lên rất là thoải mái, nhắm mắt ôm nhau khẽ nói chuyện với nhau.

Dường như Tử Tiêu thay đổi sách lược, im lặng vài ngày cũng không cố ý nói gì nữa. Lúc Tống Lương Trác ở nhà nàng tận lực vây quanh người Tống Lương Trác, hoặc rót trà hoặc mài mực, cũng không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng kêu một tiếng nhị ca.

Tiểu Thất cũng thành công xem thường nàng, đem nàng trở thành một nha hoàn phụng trà.

Tiểu Thất cùng Tử Tiêu không so đo cái gì, Tống Lương Trác cũng vờ như không phát hiện. Án kiện bên kia đã bắt tay vào điều tra, hắn cũng không rảnh rỗi mà quan tâm việc nhỏ nhặt. Chỉ cần Tiểu Thất không ngại, hắn cũng lười cân nhắc chuyện gì, chỉ cần trong nhà không muốn cưới thêm một nha hoàn là tốt rồi.

Chân của Tiểu Thất trên cơ bản đã tốt rồi, thỉnh thoảng cũng đi dạo một mình trong sân.

Hoa sen trong ao của hoa viên Tống phủ đã muốn khô cả rồi, nhưng Tiểu Thất cũng rất thích ao sen này. Đúng hơn mà nói, Tiểu Thất thích chính là đài sen khô trong ao sen.

Hạt sen bên trong tuy rằng đen tròn giống như là phân dê, nhưng sau khi dùng đá đập ra thì chính là hạt sen màu trắng. Dùng răng cắn vào thì có thể ăn được hương vị ngọt ngào chỉ hạt sen mới có.

Tiểu Thất vốn có sở thích này, đài sen trong ao sen của Tiền phủ đều được giữ lại để nàng từ từ ăn từ thu đến đông.

Lúc Tống mẫu có việc, Tiểu Thất sẽ ôm một cuốn sách dày toàn là từ phú ngồi ở lương đình bên cạnh ao sen đọc sách, rảnh rỗi thì tiếp tục viết thư.

Lá thư thứ nhất của Tiểu Thất đã hoàn thành trong hai ngày, hiện nay là đang viết thư cho mỹ phụ nhân. Xem phong thư này như là ‘tác phẩm lớn’ của Tiểu Thất đi, Tiểu Thất viết, viết xong rồi nghỉ ngơi, trừ bỏ thời gian học thêu xem sách thì còn lại đều dùng để viết thư cho mỹ phụ nhân.

Tiểu Thất nhìn bảy tám bài thơ, thơ ca ngợi hoa quế thì có, nhưng lại không tìm được bài thơ ca ngợi hoa quế có [Chá Cô Thiên]. Dường như Tiểu Thất thích đọc sách, không cố ý đi tìm [Chá Cô Thiên] gì, thơ từ gì tới tay cũng đều xem qua một lần, cái nào thích thì xem một đường đến hết.

Đến một ngày trước kỳ hạn của Tống mẫu đưa ra, Thu Đồng phụng mệnh đưa đến một quyển từ phú. Tiểu Thất theo quán tính mà lật lật xem tên, nhìn đến câu [chá cô thiên ám đạm khinh hoàng thể tính nhu](*) liền nở nụ cười.

(*)chá cô thiên ám đạm khinh hoàng thể tính nhu: k chắc lắm nhưng ta nghĩ là màu vàng nhạt của chá cô thiên thể hiện tính chất nhu hòa, mềm mỏng

Tiểu Thất lặp đi lặp lại, nhớ kỹ câu “Không cần màu đỏ nông cạn, nhưng lại là loài hoa quan trọng”, trong lòng có chút lâng lâng. Sau đó ôm bản từ phú này chạy về tiểu viện của mình, nhanh chóng viết hết nửa thư còn lại cho Mỹ phụ nhân, tỉ mỉ viết ngay ngắn từ trên xuống dưới.

Ở cuối thư Tiểu Thất cũng nói mình đã thích ứng với cuộc sống của nhà chồng, khen Tống Lương Trác làm tướng công tốt, cuối cùng phân tích thái độ của Tống Thanh Vân cùng Tống mẫu. Tổng hợp những điều hỗn độn ở trên lại, qua bốn ngày viết ngẫu hứng, dài đến hai mươi mấy trang chỉ để tổng kết – Tiểu Thất quả thật là người gặp người thích, hoa gặp hoa thua. Cả nhà đều không thích trái mơ hỏng kia, mỗi ngày tướng công cũng chỉ dỗ Tiểu Thất ngủ, lại còn giảng kinh thi cho Tiểu Thất nghe. Nương bà bà thỉnh thoảng cũng dữ với Tiểu Thất, nhưng không phải là dữ thật, chỉ là muốn đùa Tiểu Thất thôi. Cha công công còn nhớ đến tranh chữ kia, ngày hôm qua ăn cơm lại ‘kín đáo’ nói ra, lần này Tiểu Thất nghe ra vì cha công công nói ra ba chữ [Thập Thất Thiếp]. Tiểu Thất trở về lấy bao đựng dưới giường lên rồi, ngay cả tướng công cũng không biết.

Lúc này đây Tiểu Thất lại muốn mang ra ngoài, giấu ở dưới sàng là đơn thuốc dân gian lúc trước cùng mỹ phụ nhân thảo luận một phen.

Cuối cùng Tiểu Thất hỏi thăm đến cả chuyện của Mã lão đầu và Lưu đại thẩm nấu cơm trong bếp cùng với Sơn Tử giữ cửa, ân cần hỏi thăm một nhà già trẻ lớn bé chủ tớ hơn mấy chục người. Lấy câu ‘Tiểu Thất rất hạnh phúc, Tiểu Thất cũng nhớ cha mẹ cùng các tỷ tỷ’ làm kết.