Tiểu Thất quả thực nghe lời mà ngủ trưa, đáng tiếc, vừa tỉnh lại thì Tống Lương Trác đã cho người dặn Tiền phủ từ trước, không cho Tiểu Thất ra khỏi thành.

Tiểu Thất muốn đi ra ngoài xem, nhưng trong phủ đột nhiên canh gác cẩn mật hơn, nói gì cũng không cho nàng ra khỏi cổng.

Đêm nay Tống Lương Trác cũng không về Tiền phủ, chẳng những là Tống Lương Trác, cả Lục Liễu cùng Tiểu Sơn Tử, còn có vài hạ nhân trong Tiền phủ cũng không trở về. Tiểu Thất chong đèn, chống tay ngồi bên bàn đợi đến giờ Hợi(*) cũng không thấy bóng dáng Tống Lương Trác trở về.

(*)giờ Hợi: khoảng 9-11h đêm

Tiểu Thất có chút nôn nóng, nửa đêm muốn chạy ra ngoài xem, lại sợ giống lần trước gây thêm nhiều phiền toái cho hắn. Nằm ở trên giường nhưng lại ngủ không hề an ổn đợi đến ngày hôm sau, sáng sớm liền đứng lên muốn ra ngoài, nhưng lại bị hạ nhân kiên quyết chặn lại.

Tiểu Thất không đi vào chủ viện mà quay về viện nhỏ của mình, vừa đem một cái ghế cao đặt dưới gốc cây hòe, đã bị tiếng quát của Mỹ phụ nhân làm giật mình rồi ngồi thụp xuống.

“Tiểu Thất, mới sáng tinh mơ mà muốn trèo tường làm cái gì?”

Mỹ phụ nhân mặc dù diện mạo xinh đẹp, nhưng khi hung dữ lên cũng không phải đùa. Tiểu Thất thấy lông mày nàng nhíu chặt lại, khóe môi vểnh lên khác thường, sợ hãi chớp mắt nói: “Con muốn đi ra ngoài.”

“Đi chỗ nào? Đi gây thêm phiền phức cho tướng công nhà con?”

Mỹ phụ nhân kéo Tiểu Thất vào trong phòng, hung hăng quát lớn lên: “Tướng công nhà con lo lắng cho con như thế, lời hắn nói con xem là bỏ đi à, hôm qua đã dặn đi dặn lại không cho con chạy loạn, mới qua một đêm mà đã quên rồi à!”

“Nhị tỷ phu đâu?”

“Đi cùng Tống Lương Trác.”

Tiểu Thất chớp chớp mắt, mũi chua xót, khóc ròng nói: “Tống tri huyện có chuyện rồi? Có phải bị bệnh hay không?”

Mỹ phụ nhân nhấn Tiểu Thất ngồi vào ghế, thanh âm vẫn dữ dội nhưng lại rất nhẹ nhàng lau nước mắt của nàng, nói: “Được, được, chúng ta không thiếu trân châu, đừng khóc. Tống Lương Trác vẫn tốt lành, vài ngày nữa sẽ quay trở lại.”

Tiểu Thất khóc đến nấc lên, “Vậy nhị tỷ phu vì sao còn chưa trở lại?”

“Ở bên ngoài giúp đỡ tướng công con đấy!”

Tiểu Thất lau nước mắt, chớp chớp mắt, khẩn trương nắm lấy tay Mỹ phụ nhân mà la lên: “Có phải có ôn dịch hay không? Không phải nói là sau thiên tai sẽ là ôn dịch hay sao? Có phải hắn bị nhiễm bệnh hay không?”

Mỹ phụ nhân nhướng mày nói: “Các con bất quá chỉ tách ra có một đêm, có thể khẩn trương như vậy sao? Thật là, một chút cũng không giống nữ nhi của đệ nhất mỹ nhân Thông Hứa ta!”

Tiểu Thất nghe vậy nhếch miệng cười, “Hắn không có việc gì à.”

Mỹ phụ nhân điểm điểm trán Tiểu Thất, cả giận: “Không nhớ gì cả, đã nói bao nhiêu lần, là mỹ nữ đều phải rụt rè. Rụt rè, hiểu hay không? Không thể để nam nhân xem thường chúng ta!”

Tiểu Thất nhăn mặt nhíu mày nói: “Vậy vì sao không cho con đi ra ngoài?”

“Nghi là có bệnh sốt rét, còn chưa xác định rõ, tướng công nhà con dặn không cho con ra ngoài chạy loạn.”

“Vậy nếu hắn nhiễm bệnh thì làm sao bây giờ?” Tiểu Thất trừng mắt.

“Phi, phi, phỉ phui cái miệng thối!” Mỹ phụ nhân nhéo hai má Tiểu Thất, nói: “Nhanh nhổ ra đi, nhổ ra nhanh.”

Tiểu Thất cũng không dám cãi lời, chạy nhanh phi phi hai tiếng, lại chạy đến ngoài cửa nhổ ra một ngụm nước bọt rồi vội vàng chạy về nói: “Làm sao bây giờ đây?”

“Cái gì mà làm sao bây giờ chứ? Tiểu Thất cứ ngoan ngoãn ở trong nhà là được, ta sẽ bảo Tiểu Sơn Tử mỗi ngày đều truyền tin trở về, đừng lo lắng, nơi nạn nhân ở rất sạch sẽ, cũng không có nước ngập, nên không có việc gì phải lo cả.”

Tiểu Thất khóc thút thít, sửng sốt một lát lại nói: “Con phải tìm dược liệu cho hắn, hôm qua lang trung còn bảo con chuẩn bị cây thanh hao đây.”

Tiểu Thất trông chờ nhìn Mỹ phụ nhân, ôm lấy cánh tay nàng mà xoay tới xoay lui, miệng thì cứ ôn nhu, nũng nịu hô: “Nương ~”

Mỹ phụ nhân xoa xoa lỗ tai, “Nói!”

“Con không rời khỏi thành, con chỉ ra ngoài tìm dược liệu cho hắn thôi.”

Mỹ phụ nhân nghiêng mắt liếc Tiểu Thất một cái, thở dài nói: “Thật sự là tiểu ngu ngốc, muốn đi thì cứ đi. Bất quá, nếu để ta biết ngươi lén ra khỏi thành, hừ hừ!”

“Con không đi đâu, Tống tri huyện sẽ tức giận.”

“Ừ, biết là tốt rồi.”

Tiểu Thất vừa ra khỏi phủ là trực tiếp đi đến cổng thành. Cửa thành cũng không đóng lại, chỉ là ra vào thành thì kiểm tra nghiêm ngặt hơn bình thường, nếu không phải có việc gấp ra khỏi thành, cũng sẽ bị mọi loại lý do ngăn cản. Tiểu Thất nghĩ, hắn hẳn là sợ rối loạn dân tâm, đồng thời trong lòng cũng khoan khoái hơn rất nhiều. Nếu vẫn chưa đóng cửa thành, kia khẳng định là vẫn chưa xác định có phải là bệnh sốt rét hay chưa.

Tiểu Thất đứng trước cửa thành nhìn ra đường nửa ngày, cúi đầu nhìn lá bùa bình an mà Phán Đệ đưa cho nàng để giao cho Mạnh Vân Phi, lại ngoan ngoãn chạy trở về.

Tiểu Thất lần lượt chạy đến các hiệu thuốc bắc lớn nhỏ trong thành, mua hết tất cả các cây thanh hao. Lại làm như vô tình mà hỏi vài lang trung về bệnh trạng của bệnh sốt rét, lại hỏi mấy lang trung khác bệnh này thì dùng dược gì trị, nhân tiện còn mua cả sài hồ, cát căn, quế chi, mạch đông, thương thuật(*), thượng vàng hạ cám mua chất đầy cả toa xe.

(*)các loại thuốc Đông Y

Tiểu Thất vội vàng bảo gia nhân quay xe ngựa trở về trước cửa thành, đứng ở trước nơi đó mà đợi người.

Thời tiết oi bức nhưng lại không có nắng, Tiểu Thất đứng đợi hơn nửa canh giờ cũng không thấy gương mặt quen thuộc nào cả. Thủ vệ thấy Tiểu Thất ngốc lăng lăng đứng đợi đã lâu, cũng không nói muốn ra khỏi thành, vì thế khách khí bước qua nói: “Phu nhân, đây là?”

“Ta chờ Tống tri huyện.”

“Đại nhân không nhất định sẽ quay lại.”

“Ta chờ một lát.”

Thủ vệ khó xử nắm nắm bội đao(*), nhìn xe ngựa đang qua lại trên lộ nói: “Nếu không, phu nhân tìm một nơi nào ngồi nghỉ một lát đi? Nếu đại nhân đến thuộc hạ liền thông tri phu nhân!”

(*)bội đao: miếng ngọc bội đeo trên cán đao

“Không cần.” Tiểu Thất nhìn xe ngựa, bảo gia nhân đánh xe đến bên tường thành, vẫn đứng ở đối diện cửa thành như cũ.

Thủ vệ không thể làm gì hơn, chỉ có thể quay trở lại cửa thành.

Tiểu Thất đi qua đi lại, vốn là không ăn cơm trưa, lại đứng đợi hồi lâu nên có chút mệt, nhìn một vòng, đi xuống ngồi dưới gốc cây bên cạnh, lại tiếp tục nâng cằm nhìn chằm chằm vào cửa thành.

Tiểu Thất nhìn chằm chằm vào cửa thành, Trần Tử Cung cách đó không xa thì đang nhìn chằm chằm vào Tiểu Thất. Hắn vốn là muốn nhìn xem Tiểu Thất muốn làm gì, sau lại mơ hồ cảm giác hiểu được là đang đợi người. Hắn lại muốn nhìn một chút xem nàng đang đợi ai, hiện tại cũng thuần túy muốn nhìn một chút xem nàng có thể ngây ngốc ngồi đến khi nào.

Trần Tử Cung vừa uống hết một bình trà, mắt nhìn Tiểu Thất nâng cằm không đổi hướng mắt cười khẽ một tiếng. Xem bộ dáng cũng chỉ mười lăm mười sáu, thế mà đã gả cho người rồi, thật đúng là nằm ngoài dự đoán của người ta. Đáng tiếc! Trần Tử Cung chắt lưỡi.

Thời gian qua thực mau, Trần Tử Cung nhìn xem mặt trời đã ngả về phía tây, lắc đầu thở dài đi qua.

“Tiểu Thất, ha ha, thực khéo mà!”

Tiểu Thất xoa xoa cái cổ đau nhức, ngửa đầu nhìn rõ người trước mặt, kỳ quái hỏi: “Ngươi như thế nào lại trở về thành? Hôm qua không phải vẫn ở trong thành sao?”

“Ta trở lại sau đó.”

Trần Tử Cung nhìn cửa thành, nơi đó vì thủ vệ cố ý ngăn cản người, đã muốn không có người đi đường. Trần Tử Cung thu hồi tầm mắt nói: “Tiểu Thất là đang đợi người?”

Tiểu Thất gật gật đầu, tầm mắt lại quay về cửa thành.

“Tiểu Thất ăn cơm chưa?”

Vốn là không có nhắc đến thì cũng không có gì không ổn, nhưng khi Trần Tử Cung nhắc tới thì liền phát ra một trận “Ọc ọc ọc”, làm cho Tiểu Thất lúng túng.

Tiểu Thất ôm lấy gương mặt đỏ bừng xoa xoa, ngập ngừng nói: “Ta chờ người, lát nữa sẽ về nhà ăn.”

Trần Tử Cung cười nói: “Không bằng cùng đến tiệm ăn nhỏ bên cạnh ăn một chút đi, nơi đó cũng có thể nhìn thấy cửa thành, sẽ không làm Tiểu Thất không nhìn thấy người.”

Tiểu Thất quả thực rất đói, lại nghe người khác mời, bụng liền bắt đầu biểu tình. Tiểu Thất nghĩ, hôm nay đợi không được, ngày mai phải đem theo bánh đợi mới tốt.

Trần Tử Cung chỉ chỉ quán nhỏ cách đó không xa, cười nói: “Một tô mì cũng không làm chậm trễ việc gì đâu.”

Tiểu Thất suy nghĩ xong rồi bước nhanh qua, chọn vị trí đối diện với cửa thành mà ngồi, phân phó chủ quán trước đem một tô mì lớn cho gia nhân ở cửa thành, còn chính mình thì nhanh chóng cầm đũa lên nuốt nước miếng chờ.

Trần Tử Cung cười cười đi qua, nhìn quần áo hơi dính dầu mỡ trên bàn, mày hơi cau lại. Quán trà mới ngồi khi nãy cũng không sạch sẽ, nơi này vẫn được dọn dẹp hơn.

Trần Tử Cung chọn một cái ghế sạch sẽ hơn, thấy chủ quán trước đem một tô mì cho gã gia nhân ở cửa thành, sau mới làm một tô cho Tiểu Thất, còn chính mình đợi hồi lâu cũng không có gì, hơi không vui nói: “Sao, ta không có mì sao?”

Chủ quán nhìn Tiểu Thất, khó hiểu nói: “Vị công tử này cũng muốn ăn mì sao? Hắc, cũng không nói tiếng nào, mới vừa rồi thấy công tử ngồi bên tiệm bên cạnh uống trà dùng bữa, ta tưởng chỉ ngồi nơi này nghỉ chân.”

Trần Tử Cung liếc mắt nhìn Tiểu Thất một cái, thấy nàng vẫn cắm cúi ăn mì không lên tiếng, ý là căn bản không mời hắn ăn mì nha. Trần Tử Cung đối với bột mì trắng cũng không có cảm tình gì, chỉ cau mày nuốt nước miếng nói: “Quên đi, một chén trà là tốt rồi.”

“Ta nơi này chỉ có chén trà lớn, công tử uống không?”

“Cứ mang lên đi.”

Tiểu Thất cũng không để ý Trần Tử Cung, vừa ăn vừa chăm chú nhìn cửa thành.

“Tiểu Thất chờ ai?”

“Chờ Tống…” Tiểu Thất nhìn Trần Tử Cung, sửa lại: “Chờ tướng công nhà ta.”

“Tống tri huyện?”

Tiểu Thất gật đầu.

“Tiểu Thất có việc chờ hắn?”

Tiểu Thất nhíu mày liếc Trần Tử Cung một cái, “Vương công tử tò mò quá, ta muốn chờ tướng công nhà ta không được sao!”

Trần Tử Cung có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, đảo mắt thấy chủ quán mang lên một cái chén to thô ráp, gân mặt hơi co rút.

Chủ quán để cái chén lớn trước mặt Trần Tử Cung, cười nói: “Trà không ngon, chỉ có lá trà Liễu Diệp, công tử đừng chê. Nếu ngài đi cùng tri huyện phu nhân, vậy trà này miễn phí, hắc hắc, công tử từ từ dùng.”

Trần Tử Cung nhìn vài chiếc lá cây trong chiếc chén lớn, nhíu mày nói: “Đây là trà gì?”

Tiểu Thất nghiêng đầu nhìn nhìn, “Không phải đã nói sao, trà Liễu Diệp.”

“Trà Liễu Diệp là trà gì?” Trần Tử Cung nghi hoặc.

“Lá liễu có thể dùng để hạ hỏa, nhất là dùng để pha trà uống. Ngay cả cái này mà Vương công tử cũng không biết?”

Trần Tử Cung xấu hổ sờ sờ cằm, gật đầu nói: “Là lá liễu a, là lá liễu a.”

Tiểu Thất lấy một chén nước rửa mặt, lại dùng tay lau miệng sạch sẽ. Trần Tử Cung thấy nàng mặc dù ăn tô lớn, nhưng cử chỉ nhỏ như mím môi vẫn là bộ dáng của một tiểu thư, không khỏi có chút tò mò.

Tiểu Thất thanh toán bạc rồi đứng dậy muốn đi ra gốc cây khi nãy mà ngồi, Trần Tử Cung vội hỏi: “Ngồi đây không phải cũng giống nhau sao Tiểu Thất?”

Tiểu Thất dừng lại nhìn cửa thành một lát.

Trần Tử Cung lại nói: “Tiểu hồng mã kia của Tiểu Thất, ngày khác ta cho người mang đến trả.”

Tiểu Thất lắc đầu, “Ta không cần, tướng công đã mua cho ta một cái.”

Tiểu Thất tự hào vỗ vỗ ngực, thẳng lưng lên nói: “Ta còn đeo đây.”

Trần Tử Cung nhìn bộ ngực nhỏ nhắn của nàng, xấu hổ đưa mắt sang một bên nói thầm: “Đã lớn như vậy còn mang một người bùn theo chơi, quả thật là khác người mà!”

Tiểu Thất cúi đầu nhìn ngực, mặt đỏ bừng lên mà buông thắt lưng ra.

Tiểu Thất cũng không nói gì cũng Trần Tử Cung nữa, Trần Tử Cung ung dung cầm chén trà Liễu Diệp lên uống.

Tiểu Thất vẫn ngồi đến khi mặt trời lặn, Trần Tử Cung cũng cùng ngồi cho đến lúc đó.

Trần Tử Cung xoa xoa bả vai ê ẩm nói: “Tiểu Thất không trở về?”

“Ta chờ người.”

“A.” Trần Tử Cung cười khẽ, đứng dậy nói: “Ta đây trở về trước.”

Tiểu Thất gật gật đầu, cũng đứng dậy theo, không nói gì mà đi ra cửa thành.

Trần Tử Cung nhìn Tiểu Thất chạy đến cửa thành, lắc lắc đầu xoay người rời đi. Tiểu Thất ngồi dưới gốc cây, trong ánh hoàng hôn có một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới, cách ngoài cửa thành không xa thì dừng lại, có người đi xuống, mắt liền sáng lên, chạy nhanh qua.